Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 201:
Linh Bảo không sợ đánh nhau hội đồng, khi còn bé cô đã chiến đấu với mấy thằng nhãi - con của các vị thần lớn hơn cô cả trăm năm, nghìn năm tuổi, cho dù bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, sau đó cũng tuyệt đối sẽ không sợ hãi.
Nhưng bây giờ, có gia đình ba người của Linh Tú bên cạnh, cô không thể vì mình để cho những người khác bị liên lụy, phải chịu tai họa không đáng có. Nhất là Linh Tú, nếu chẳng may sinh non, cho dù cô là thân linh cũng không giữ được.
Suy nghĩ một hồi, cô quyết định tốc chiến tốc thắng.
“Các vị khách hành hương!"
Linh Bảo cao giọng nói, dưới sự bổ sung của linh lực, giọng nói trong trẻo của cô đã ngay lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người một cách kì diệu: "Mọi người có cảm thấy mỗi lần sau khi đến miếu Ngọc Hoàng, về nhà đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi không?"
Cô không nói cũng không ai để ý, nói xong rất nhiều người ngẫm lại, quả thật là như vậy.
"Có lẽ mọi người sẽ cho rằng gân đây mình không luyện tập đủ, hoặc là tìm cho mình cái cớ khác. Nhưng nguyên nhân chân chính lại là bởi vì, miếu Ngọc Hoàng này cung phụng tà linh trong đại điện, chuyên môn hấp thu tinh khí của khách hành hương."
Lời này vừa nói ra, một hòn đá lập tức gây nên ngàn tầng sóng.
"Cái gì! Vậy mà lại có tà linh ư!"
"Nhưng đây là miếu Ngọc Hoàng, làm sao có thể có tà linh!"
Đạo sĩ giải quẻ hoàn toàn không nghĩ tới Linh Bảo liếc mắt một cái đã khám phá ra bí mật của miếu Ngọc Hoàng.
Mỗi ngày sau khi đóng miếu, họ đều lấy lý do dọn dẹp, thờ phụng trước tượng thần, rồi hấp thụ sức mạnh từ bức tượng để nâng cao sức mạnh bản thân. Còn những ai nhận được ủy thác từ khách hàng, hay bị cắt cử các nhiệm vụ khó khăn, đêm nào trước khi ra ngoài cũng phải "tham bái tổ sư gia" mượn lực.
Nhưng sức mạnh này đến từ đâu, chỉ có một vài người ở trung tâm mới biết.
Miếu Ngọc Hoàng về cơ bản là nơi phục vụ người giàu, tiền kiếm được ngoài việc duy trì hoạt động của miếu, hâu hết phần còn lại đều dành cho quan chức cấp cao ăn chơi, gái gú. Mà năng lượng phục vụ người giàu lại xuất phát từ tinh khí của khách hành hương bình thường. Để thu hút nhiều khách, miếu Ngọc Hoàng đã thực hiện rất nhiều tuyên truyên quảng cáo trên mạng và offline, thậm chí làm cho miếu Ngọc Hoàng trở thành một điểm đến không thể bỏ qua đối với người nước ngoài khi đến thành phố H.
Cứ như vậy, lưu lượng khách mỗi ngày của miếu Ngọc Hoàng lên đến mấy nghìn người, cho dù mỗi người chỉ bị hấp thu một phần hai mươi tinh khí, thì năng lượng mỗi ngày mà họ lấy được cũng rất đáng kể. Có những lực lượng này, các đạo sĩ của miếu Ngọc Hoàng lập tức tỏ ra thân thông quảng đại, làm cho mấy người giàu càng thêm tín ngưỡng ỷ lại. Dưới vòng tuân hoàn với cái mác đạo đức ấy, miếu Ngọc Hoàng càng ngày càng lớn mạnh.
"Cô nói bậy, người chúng ta cung phụng ai cũng biết đó là thần tiên Thiên Đình, sao có thể có tà linh được chứ!" Đạo sĩ giải quẻ nổi giận cãi lại.
"Tôi không nói bậy, chúng ta cứ nhìn những thứ trong tượng thần này là biết." Linh Bảo thản nhiên nói, sau đó lập tức vỗ một chưởng lên tượng thần trong đại điện, tượng thần bằng vàng ngay tức khắc vỡ tan tành, ở giữa rơi ra một xác ướp khô của trẻ con.
Mặt xanh răng nanh, nhãn cầu nhô ra, trên cổ còn quấn một miếng vải đỏ, cho dù ở trong đống vỡ nát của tượng thần thì trông nó cũng vô cùng bắt mắt. Xác ướp khô nhanh chóng bò ra ngoài từ đống đổ nát, cả người tản ra hơi thở đáng ngờ.
Trong các khách hành hương đã có người tinh mắt nhìn thấy xác ướp khô kia: "Mọi ngươi mau xem đó là cái gì!"
"Đó là xác chết! Tôi thấy hình như nuôi quỷ nhỏ phải cúng bái những cái xác như vậy."
"Thật đáng sợ, miếu Ngọc Hoàng vậy mà lại cho con quỷ nhỏ ở trong tượng thần để cung phụng!"
"Chẳng lẽ từ trước tới nay thứ chúng ta cúng bái đều là con quỷ này sao?"
"Bảo sao mỗi lần tôi từ miếu Ngọc Hoàng trở về đều cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, chắc chắn là giống như lời cô gái kia nói, con quỷ nhỏ này đang hấp thu tinh khí của chúng tai"
Con quỷ nhỏ bị quấy râầy như thể nghe hiểu lời mọi người nói, há miệng hướng về phía đám người khách hành hương phát ra một tiếng thét chói tai, ngoại trừ Linh Bảo, cơ hồ ai cũng đều cảm thấy đầu mình như sắp nứt ra, không tự chủ được che lỗ tai lại.
Nghiệt chướng lớn mật này thật sự là không biết sống chết, hiện tại còn dám công kích người khác!
Linh Bảo bấm tay niệm thần chú, chỉ lên người con quỷ nhỏ kia, mọi người chỉ thấy trời vốn đang là ban ngày, đột nhiên trên trời hạ xuống một đạo sét dày như miệng bát, bổ vào người con quỷ kia.
Tiếng sấm đinh tai nhức óc, ánh sáng chói lóa của tia chớp suýt chút nữa làm mù mắt người ta.
Khi tiếng sấm lắng xuống, mọi người đều thấy vị trí của con quỷ kia đã biến thành một đống tro bụi. Mà phía trên sảnh Đấu Mỗ bị xẻ ra một lỗ đường kính to khoảng hai thước. (*khoảng gần 1m)
"Các cụ đều nói tà vật xuất hiện sẽ bị sét đánh, quả nhiên là như thết Bằng không hà cớ gì trời đang quang đãng lại có sấm sét bổ vào đây!"
"Khá lắm, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua tia sét lớn như vậy!"
"Miếu Ngọc Hoàng quả thực quá đáng sợ, vậy mà lại giấu loại vật này trong tượng thần!" "Ông đây bái thần là vì cầu bình an cầu sức khỏe, vậy mà bọn họ cho chúng ta bái loại vật này, còn hấp thu tinh khí, ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì! Không được, chúng ta phải tìm họ để tính toán!"
Các vị khách hành hương nghị luận sôi nổi.
Mà lúc này giám viện cũng dẫn theo mấy đạo sĩ chạy như bay đến.
"Là ai quấy rối ở miếu Ngọc Hoàng, đứng ra cho tôi!" Hắn ta hét lớn một tiếng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám người.
Trong số đó có người nhận ra hắn ta:
"Đó là giám viện của miếu Ngọc Hoàng, đi, tìm hắn ta tính sổ thôi!"
Vì thế, giám viện vừa dẫn theo người đến, đã bị khách hành hương phẫn nộ vây quanh.
Ai có thể dễ dàng tha thứ loại chuyện này cơ chứ, thành kính mua vé vào, còn phải bỏ thêm tiền mua hương nến, mỗi lần bái một đại điện đều phải quyên góp công đức, kết quả miếu Ngọc Hoàng lại cất giấu một con quỷ ở trong tượng thân để cho bọn họ bái. Hơn nữa nghe nói quỷ nhỏ này còn có thể hấp thu tinh khí của người khác.
Có người nghĩ cho mẹ già của mình, khó trách phụng thờ miếu Ngọc Hoàng rất nhiều năm, nhưng già cả lại luôn đau ốm, chắc chắn chính là do quanh năm bị hấp thu tinh khí mà thành.
Có người nghĩ cho mình, sau khi bái miếu Ngọc Hoàng tuy rằng làm ăn coi như thuận lợi, nhưng đó cũng không nhất định là công lao của miếu Ngọc Hoàng, gần đây sinh bệnh không rõ nguyên nhân, lại còn tốn mười vạn tìm đạo sĩ trị liệu ở miếu Ngọc Hoàng. Hiện tại nghĩ lại, nói không chừng chính là bởi vì tên quỷ nhỏ kia ở miếu Ngọc Hoàng hấp thu tinh khí của họ, nên mới làm cho họ bị bệnh.
Con mẹ nó đã hút tinh khí của mình làm hại mình, vậy mà vẫn moi được tiền của mình, sao có thể không tức giận.
Nhóm khách hành hương ở đại điện xung quanh, nghe được động tĩnh bên này cũng chạy tới xem náo nhiệt, quần chúng vây xem ở đây trong nháy mắt đã có một hai trăm người.
Tuy rằng giám viện có vài phần thực lực, nhưng cũng không dám ban ngày ban mặt động thủ với người thường, nếu truyền ra ngoài, thì miếu Ngọc Hoàng đừng hòng lăn lộn ở thành phố H nữa.
Trong lúc đám người giám viện bị khách hành hương quấn lấy, Linh Bảo nhạy cảm phát hiện một hạt châu to bằng quả trứng gà trong xác ướp khô đã bị sét đánh thành tro bụi.
Đó chính là tinh thể do tinh khí ngưng kết mà thành!
Tinh khí vô hình, ngưng kết được thành tinh thể lớn như vậy, không biết phải hấp thụ tinh khí của biết bao nhiêu người, lại phải mất bao nhiêu năm mới có thể hình thành. Trong đó chắc hẳn ẩn chứa sức mạnh cũng vô cùng kinh khủng.
Mặc dù Linh Bảo sẽ không hấp thu những thứ tội ác như vậy để tăng cường thực lực bản thân, nhưng cũng không có ý định giữ lại cho đám người miếu Ngọc Hoàng lợi dụng. Vì thế, cô rất dứt khoát nhặt tinh khí kết tinh kia, hơn nữa lấy ra một tấm bùa liễm tức dán ở trên, lúc này mới cất vào trong túi nhỏ.
"Mỗi người đặt một cái bùa này ở trong túi, các người lái xe trở về trước, lát nữa em sẽ tự về nhà."
Linh Bảo phân phát cho một nhà ba người Linh Tú mỗi người một tấm bùa bình an, lại để lại thân thức của mình trên người Linh Tú, chuẩn bị đưa bọn họ đi trước.
"Em còn muốn làm gì, mau cùng chúng ta về nhà đi!" Linh Tú lo lắng nói.
Một hồi biến cố vừa rồi, đến giờ cô ấy vẫn còn hơi choáng váng. Nhưng từ bộ dáng phẫn nộ của giám viện miếu Ngọc Hoàng thì có thể thấy được, em gái đã gây phiên phức cho người ta, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho em ấy. Thế này còn không chạy, bị bắt thì làm sao bây giờ.
"Đừng lo lắng, họ không thể bắt được em. Đi đi, em còn có chuyện quan trọng phải xử lí" Câu cuối cùng, Linh Bảo nhấn mạnh giọng nói của mình, làm cho Linh Tú vô thức nghe theo mệnh lệnh của cô.
Mẹ Miêu cũng rất sợ hãi, vốn đã muốn chạy trốn, nhưng nhìn thấy giá trị vũ lực một cái động tay phá vỡ tượng thần của Linh Bảo thì căn bản không dám ho he, hiện giờ Linh Bảo kêu bọn họ đi trước, bà ta ước còn chẳng được, vội vàng lôi kéo con trai con dâu chạy ra khỏi miếu Ngọc Hoàng. Xe của họ đậu trong bãi đậu xe ngoài trời đối diện miếu Ngọc Hoàng.
Linh Bảo dán cho mình một tấm bùa ẩn nấp, chạy như bay về phía đại điện gần nhất.
Đâầu tiên cô quan sát phía dưới bàn lễ vật, quả nhiên thấy có bùa liễm tức, cũng không đi giựt nó ra, mà trực tiếp giáng một đạo thiên lôi nhỏ bao trùm lên đỉnh đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận