Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 95:

Chương 95:Chương 95:
Quả nhiên, dưới sự thúc giục của người phụ nữ áo đỏ, thái độ của phó giám đốc không chút lay động. Khương Vân Vân bị cho thôi học đã là chuyện chắc như định đóng cột.
Mắt thấy sự tình không còn đường để cứu vãn nữa, Khương Vân Vân suy sụp ôm lấy Lê Tuyết khóc òa lên : "Tiểu Tuyết, mình phải làm gì bây giờ..."
Xem ra cô ta bất lực đến cùng cực rồi.
Lê Tuyết là người chưa từng bước chân ra xã hội, nào biết được phải làm gì, cô ấy nhìn sang Linh Bảo tỏ ý xin giúp đỡ.
Linh Bảo lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không có cách nào.
Tất nhiên không có chuyện Linh Bảo không có cách, nhưng ai cũng phải trả giá cho những việc sai trái mà mình làm, cô cũng không cảm thấy một người vì tiên mà từng có ý định mồi chài dượng của Lê Tuyết như Khương Vân Vân xứng đáng nhận được sự đồng cảm.
"Hay là chúng ta nhờ bác trai bác gái đến trường xin giúp đi!" Lê Tuyết chỉ có thể nghĩ được cách này.
"Không, mình không thể để cho bọn họ biết được!" Khương Vân Vân phản ứng rất kịch liệt.
Cô ta không dám nói cho ba mẹ biết chuyện này, ba mẹ cô ta sẽ đánh chết cô ta mất! Hơn nữa, nếu ba mẹ đến trường, tất cả những lời nói dối về gia thế của cô ta trước đây sẽ bị vạch trân, như vậy thì đến chút tôn nghiêm cuối cùng cô ta cũng sẽ mất sạch.
Không muốn nhà trường thông báo cho phụ huynh, Khương Vân Vân nhanh chóng làm thủ tục nghỉ học. Theo lệnh cưỡng chế của nhà trường, cô ta phải chuyển ra khỏi ký túc xá của trường. Ngày hôm đó Lê Tuyết đến tiễn cô ta, Linh Bảo cũng đi.
Trước mặt Linh Bảo, Khương Vân Vân kéo Lê Tuyết sang một bên, lấy lý do mình muốn thuê phòng sống ở bên ngoài, hỏi mượn Lê Tuyết một vạn.
"Cậu cũng biết đấy, ở thành phố S này muốn thuê một căn phòng đàng hoàng một chút cũng phải tốn hai, ba ngàn, cho dù mình có thuê phòng điều kiện kém một chút thì cọc một trả ba cũng phải mất bảy, tám ngàn. Hơn nữa bây giờ mình còn chưa tìm được việc làm, ăn uống đi lại việc gì cũng phải dùng đến tiền cả, như vậy tính ra ít nhất phải một vạn mới đủ... Chờ mình tìm được việc làm, nhận lương rồi mỗi tháng mình sẽ trả lại cho cậu ba ngàn, Tiểu Tuyết cậu giúp mình với được không....
"Tiền sinh hoạt phí của mình cũng chẳng dư dả là bao, cũng chỉ có tám ngàn lần trước cậu trả cho mình thôi...' Lê Tuyết có chút khó xử. Cho Khương Vân Vân mượn một vạn thì phải gom cả tiên sinh hoạt phí của cô ấy nữa mới đủ.
"Cậu không có tiên thì vẫn xin người nhà được mà, bây giờ mình hoàn toàn không dám gọi về nhà nữa rồi, hơn nữa mình không muốn người khác biết chuyện của mình, người mình có thể tin tưởng bây giờ chỉ có cậu thôi, Tiểu Tuyết à..." Khương Vân Vân tỏ vẻ đáng thương nói. Linh Bảo nhìn tướng mạo Lê Tuyết đã biến hóa, khẽ nhíu mày, mới có mấy ngày không gặp mà Khương Vân Vân đã biến thành tướng mạo của kẻ tiểu nhân vô lại, tiền này của Lê Tuyết một khi đã cho mượn chắc chắn sẽ không đòi lại được.
Càng tệ hơn nữa là sau này Khương Vân Vân sẽ làm giàu bằng thủ đoạn ăn chặn vơ vét, thậm chí còn vì vậy mà tạo thành nghiệp phải trả. Người như vậy, căn bản không đáng để Lê Tuyết phải dốc hết tâm sức đi giúp đỡ
Thấy Lê Tuyết do dự có vẻ muốn đồng ý cho mượn tiền, Linh Bảo lập tức tiến lên ngăn cản:
"Cậu không thể cho cậu ta mượn số tiền này."
Lê Tuyết biết Linh Bảo vẫn luôn có thành kiến với Khương Vân Vân, cô ấy kéo tay áo Linh Bảo nói như khẩn cầu: "Bây giờ Vân Vân cậu ấy đã biết sai rồi, số tiền này là mình cam tâm tình nguyện cho cậu ấy mượn, Linh Bảo cậu cứ mặc kệ đi có được không?"
"Biết sai rôi? Vậy cậu ta đã thành thật kể hết mọi chuyện với cậu chưa? Hoàn cảnh gia đình, lý do cậu ta đi làm bồ nhí và cả chuyện vay tiên nữa!" Linh Bảo chất vấn, sau đó lại chuyển hướng qua Khương Vân Vân: "Nếu như cậu thật sự coi Lê Tuyết là bạn tốt, tại sao đến lúc này rồi mà cậu vẫn còn nói dối cậu ấy?"
"Cậu nói linh tinh cái gì đấy, tôi nói dối lúc nào!" Khương Vân Vân có chút bối rối. Chẳng hiểu tại sao, cô ta luôn cảm thấy Lục Linh Bảo này hình như đã biết được cái gì đó.
"Vân Vân đã kể cho mình nghe rồi, Linh Bảo, cậu ấy cũng là bất đắc dĩ thôi. Cậu ấy chỉ là muốn nhanh chóng tự lực cánh sinh, làm ăn bị lỗ mất tiền, muốn gom tiên để xoay vòng nên mới đi vay tiên, sau đó bị người khác uy hiếp mới phải qua lại với người đàn ông có tuổi kia." Lê Tuyết giúp Khương Vân Vân giải thích.
Cô ấy hoàn toàn không biết có nhiều chuyện xảy đến với Khương Vân Vân như vậy, còn có chút tự trách mình không đủ quan tâm đến bạn tốt. Nếu như cô ấy sớm chú ý tới khó khăn vê kinh tế của Khương Vân Vân thì cô ta đã chẳng đến mức phải lấy ảnh chụp khỏa thân cầm chứng minh thư đi vay tiền, sau đó bị người ta ép buộc làm chuyện sai trái, hủy hoại cả tương lai.
"Thật biết biên soạn, miêu tả mình thành tuyệt thế bạch liên hoa luôn rồi!" Linh Bảo nhìn về phía Khương Vân Vân: "Cậu nói là cậu làm ăn thua lỗ phải nợ tiền, lấy chứng cứ ra đây xem thử xem nào!"
"Đây là chuyện của mình và Tiểu Tuyết, mắc mớ gì mình phải cho cậu xem!" Khương Vân Vân phản bác. Trong lòng cô ta đã phát cáu với Lục Linh Bảo thích lo chuyện bao đồng này lắm rồi, nhưng lại ngại có Lê Tuyết ở đây nên không dám biểu hiện ra ngoài.
"Ồ, vậy cậu có dám cho Lê Tuyết xem ghi chép giao dịch Zhifubao* và ghi chép mua sắm online của cậu không? Ngay bây giờ luôn, cậu lấy ra cho cậu ấy xem là có thể chứng minh những gì cậu nói là đúng sự thật rồi." Linh Bảo quyết không buông tha cho cô ta.
*Zhifubao là một loại ví điện tử ở Trung Quốc
Thông qua một số ít thông tin đọc được từ lá số tử vi của Khương Vân Vân, Linh Bảo đã biết toàn bộ lý do khiến cô ta phải vay một khoản nợ nước ngoài lớn và cả nguyên nhân vì sao cô ta phải đi làm bồ nhí, tất cả đều là do lòng ham hư vinh cùng thói mê vật chất của cô ta gây nên, tự làm tự chịu mà thôi.
Kể từ khi Khương Vân Vân vừa lên đại học, bệnh thích so sánh của cô ta càng ngày càng nghiêm trọng. Vốn là người đẹp top 1 top 2 trong khoa, cô ta muốn duy trì thứ hạng của mình, muốn tranh tài thi sắc với người ta, cứ hễ thấy người ta mua quân áo mới là cô ta cũng phải đi mua, người ta mua điện thoại di động mới cô ta cũng không cam lòng yếu thế. Sau đó có người tố cô ta luôn nói gia cảnh nhà mình không tệ, có ba là chủ thâu xây dựng nhưng cô ta lại luôn mua hàng rong, thế là cô ta bắt đầu vào trung tâm thương mại mua quần áo hàng hiệu.
Dù đã viện đủ lý do nhưng các khoản tiền lấy được từ gia đình đã không thể thỏa mãn nhu câu chỉ tiêu của cô ta, vì thế sau khi nhìn thấy một đoạn quảng cáo trong nhóm QQ, cô ta đã bắt đầu vay khoản tiên đầu tiên bằng ảnh khỏa thân. Nhờ tiên sinh hoạt phí được gia đình gửi cho cộng thêm thỉnh thoảng ra ngoài làm lễ tân bán thời gian, cô ta miễn cưỡng trả được khoản vay đầu tiên. Tiền đến quá dễ dàng, vì muốn mua điện thoại di động mới, cô ta lại vay tiếp khoản thứ hai, vốn tưởng rằng nghỉ hè đi làm thêm là sẽ có thể trả lại số tiền này, không ngờ suốt kỳ nghỉ hè lại chẳng tìm được bao nhiêu việc làm thêm thích hợp.
Lúc vay tiền, nhân viên nên tảng cho vay đã nói với cô ta, nếu như không trả được tiền thì đến lúc đó chỉ cần chụp vài tấm ảnh hoặc quay vài video cho nền tảng là có thể trả nợ. Thậm chỉ nên tảng còn có thể giúp đỡ sắp xếp cho cô ta tiếp khách vip để kiếm tiền.
Cũng chính vì được bảo đảm như vậy nên lúc ấy cô ta mới dám yên tâm mà mượn tận mấy ngàn.
Thời hạn trả nợ đến gần, nên tảng cho vay bắt đầu thúc giục cô ta, cô ta căn bản không trả nổi, người nhà cũng không thể cho cô ta nhiều tiền như vậy. Vì vậy, cô ta bắt đầu suy nghĩ vê việc trả nợ bằng cách quay video và chụp ảnh nóng.
Nhưng mà một bộ ảnh hoặc một video chỉ mới được một hai trăm tệ, hơn nữa phải liên tục cho ra nhiều kiểu, nhiều tư thế mới được, căn bản là không đủ trả nợ, sau đó dưới sự dụ dỗ của nhân viên, cô ta bắt đầu tiến hành cái gọi là tiếp khách vip.
Cô ta là sinh viên trường danh tiếng, dáng người và mặt mũi đều không tệ, mỗi lần đi khách được hơn một ngàn, nền tảng ăn ba mươi phần trăm, cô ta vẫn có thể nhận được bảy trăm. Kiếm tiền như vậy quả thực là quá dễ dàng.
Nhưng mà những việc đơn như vậy không phải lúc nào cũng có để nhận, hơn nữa mỗi một đơn đều phải trích phần trăm cho nền tảng, vì thế cô ta bắt đầu nghĩ đến việc tìm người có tiền để phát triển quan hệ lâu dài ổn định. Cho nên khi Lê Tuyết nói người dượng giàu có kia của cô ấy muốn đến đưa bọn họ đi ăn cơm, cô ta quả thực đã tốn không ít công sức, chỉ tiếc lão già kia hoàn toàn không mắc bẫy.
Để tránh lãi suất cộng dồn càng ngày càng nhiều, cô ta vay Lê Tuyết tám ngàn tệ để trả nợ. Mấy ngày sau, trong lúc nhận đơn, cô ta gặp được chồng của người phụ nữ áo đỏ kia, người đó rất hài lòng với cô ta, giúp cô ta trả hết nợ nần, còn bằng lòng bỏ ra một vạn một tháng để bao nuôi cô ta.
Cho dù biết đối phương chỉ muốn chơi đùa, hơn nữa cũng đã có gia đình, cô ta vẫn không chút do dự mà đồng ý. Chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã xảy ra chuyện, bị vợ người kia tìm đến tận trường đánh ghen.
Cô ta đã cố gắng để liên lạc với người đàn ông kia, nhưng bây giờ người đàn ông kia đã cho cô ta vào danh sách đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận