Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 274:

Chương 274:Chương 274:
Chỉ là anh không ngờ được rằng hơn một trăm năm sau hoàn cảnh tu luyện sẽ kém hơn lúc xưa, thời gian anh khôi phục lại trí nhớ vẫn là quá muộn.
Đến nỗi để cô thức dậy một mình, sợ hãi đối mặt với thế giới đã trở nên hoàn toàn xa lạ này, thời gian trước thậm chí còn bị thương nặng như vậy.
Nghĩ đến vết thương của cô, hai hàng lông mày nghiêm nghị của anh khẽ chau lại, buông lỏng cô ra lui về phía sau vài bước quan sát cô:
"Thương thế của em thế nào rồi?"
Linh Bảo ngây ra một lát mới ý thức được anh đang hỏi đến vết thương trước khi anh bế quan.
"Đã khỏi từ lâu rồi. Thanh Tiêu anh có biết không, dân số hiện giờ đáng ngạc nhiên đến cỡ nào, tất cả mọi người rời đi cả rồi, em được lời to! Cho nên vết thương hồi phục vô cùng nhanh luôn!" Cô cười như một con chuột nhỏ lén ăn trộm được một miếng phô mai.
Cô nói xong lại như sực nhớ tới cái gì: “A, em ngốc quá đi mất, tất nhiên anh phải biết chứ!"
Anh có trí nhớ của Nguyên Thanh Tiêu, đương nhiên càng hiểu rõ sự thay đổi về kinh tế, dân số, hoàn cảnh của thế giới này.
Đang nói cô bỗng cảm giác một dòng thần thức quen thuộc xâm nhập vào trong cơ thể mình, đó là thần thức của Thanh Tiêu.
Trong lòng Linh Bảo vui vẻ: "Thanh Tiêu, thân thức của anh cũng khôi phục sao?”
Cô liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tu vi của anh đã đột phá tiên thiên kỳ, ước chừng là tiến vào cái gọi là Hóa Thần kỳ của người phàm tu hành. Tuy rằng tu vi vẫn không cao nhưng cô lại không nhìn ra được thần thức, điều này đủ để nói rõ, bây giờ thần thức của anh đã mạnh hơn cô rồi. Khả năng chính là nhờ sự khôi phục của thần thức đã dẫn dắt tu vi tăng nhanh vượt quá tốc độ bình thường, đến nỗi vượt qua cả tiểu cảnh giới.
Chỉ là cô không có cách nào đánh giá được xem rốt cuộc thần thức của anh mạnh hơn bao nhiêu so với cô. Dù sao trước kia tu vi của anh đã chạm đỉnh huyền tiên, thân thức còn mạnh hơn so với thần linh cùng cảnh giới. So sánh với tu vi của cô bây giờ, cảnh giới của hai người cách nhau như trời và bể khó có thể vượt qua được.
"Để anh xem thử, đừng nói chuyện." Thanh Tiêu nói.
Linh Bảo lập tức ngoan ngoãn bụm miệng giữ im lặng, mở rộng thức hải để anh dò xét.
Một hồi lâu sau, vẻ lo lắng trong mắt Thanh Tiêu mới dần tiêu tan.
Sau khi cổng trời khép lại, thiên đạo cải biến, trận đại nạn kia qua đi, anh cảm nhận được rõ ràng sự bài xích của quy tắc thiên đạo đối thần linh như anh ấy.
Sự bài xích của quy tắc thiên đạo ở một thế giới không đơn giản chỉ là bài xích, kèm theo đó còn có sự áp chế và tàn phá đối với bản thân thần thể tồn tại ở mọi lúc mọi nơi
Tuy anh không tìm được Linh Bảo, nhưng cũng biết rõ một điều rằng sau khi cô đi từ không gian dị độ của mình ra cũng sẽ gặp phải tình trạng tương tự như thế. Vậy nên anh đã dùng bí pháp, đem một tia tàn hồn trên hồn đăng của cô dẫn nhập vào thông đạo Luân Hồi, lấy hai mươi năm làm một chu kỳ không ngừng luân hồi. Như vậy là đã có thể chắc chắn một khi cô đi ra khỏi không gian dị độ sẽ được dung nạp vào thân thể phàm nhân phù hợp, không đến mức bị thiên đạo bài xích và phá hủy.
Bây giờ xem ra thân thể và phàm thể của cô dung hợp rất tốt, cho dù bị thương, cũng không xuất hiện vấn đề gì nằm ngoài dự đoán của anh.
Nhưng điều này cũng không đủ để cho lông mày anh giãn ra.
Anh rất tức giận vì sự liều lĩnh của cô.
Anh nhìn chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay cô, lạnh lùng nói:
"Nhìn thấy tàn hồn anh để lại rồi?"
"Ừm"" Linh Bảo gật đầu, sau đó nói: "Đồ anh để lại cho em, ngoại trừ bùa chú ra em chưa dùng gì cả, trả lại cho anh."
Nói xong cô tháo nhẫn ra lau đi thần thức của mình rồi đưa cho anh.
Thanh Tiêu không nhận nhẫn mà nghiêm mặt nói:
"Đã như thế thì tại sao không chịu nghe lời? Mới bước vào Kim Tiên kỳ đã một mình đấu với tà tu kia, em cảm thấy mình có năng lực lớn đến mức có thể thành thần cứu thế rồi à?"
Rõ ràng anh đã dặn dò cô, tà tu kia là tu vi Kim Tiên trung kỳ, trước khi vượt qua tu vi này cô hãy ở ẩn tu luyện. Cô không ở ẩn thì thôi đi, lại còn tự dâng mình tới cửa.
Linh Bảo chớp chớp đôi mắt to, ra vẻ vô tội nhìn anh.
Nếu như trước kia bạn bè và người hầu trong thần cung nhìn thấy sắc mặt khó coi này của Thanh Tiêu, chắc chắn sẽ sợ tới mức run rẩy. Có điều từ nhỏ cô đã mặt dày mày dạn với anh, căn bản không để vào mắt.
Cô giả ngốc làm ra vẻ sửng sốt một lúc lâu, sắc mặt của anh vẫn không có dấu hiệu dịu lại, Linh Bảo liên trực tiếp kéo tay áo anh:
"Thôi nào, Thanh Tiêu, anh Thanh Tiêu!" Cô hạ giọng làm nũng, lại phân trần với anh:
"Đâu phải anh không biết tình hình thế giới phàm nhân hiện tại như thế nào đâu, nếu em cứ để mặc kệ thì hắn sẽ biến thế giới nhân loại này thành lò mổ của riêng hắn mất. Lúc ấy tình hình rất nguy hiểm, nếu em đi trễ một bước thôi là hắn đã có thể thoát đại trận phong ấn của anh rồi. Nếu như hắn được tự do thì lúc ấy em mới thật sự gặp nguy hiểm ấy. Không phải anh cũng đã từng nói rồi sao, những tà tu kia muốn ăn tiểu thần tiên, em đi xử lý hắn cũng là vì an toàn của mình thôi mà. Phải bóp chết nguy cơ từ trong trứng nước chứ!"
"Hơn nữa, em cũng kế thừa trách nhiệm của anh mài! Anh cũng bắt đầu quan tâm đến chúng sinh rồi, không phải sao, nếu hắn thoát khỏi phong ấn thì công sức lúc trước của anh coi như đổ sông đổ biển hết rồi."
Cô luôn luôn có rất nhiều lý do. Anh nhìn cô lớn lên, sao lại không biết cô rốt cuộc nhân từ và dễ mềm lòng đến mức nào, có nhiều lý do hơn nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô đã bất chấp sự an nguy của bản thân vì phàm nhân.
Sinh linh ở thế giới phàm nhân khốn khổ lầm than như thế nào anh căn bản không quan tâm, lúc anh đi khắp thế giới tiêu diệt những tà tu kia chẳng qua cũng chỉ là vì lo cô tỉnh lại sau khi anh chuyển thế sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên anh mới phải diệt trừ trước tất cả tôn tại có thể uy hiếp đến cô.
Chỉ là nếu lời này nói ra ắt sẽ lại bị cô phê phán là quá lạnh lùng.
"Phạt em một trăm năm không được uống rượu tiên."
Anh nghiêm mặt nói.
Linh Bảo lập tức gật đầu, lấy lòng nói: "Được rồi! Chỉ cần anh Thanh Tiêu không giận nữa là tốt rồi!" Thái độ nhận sai xem chừng hết sức thành khẩn.
Bây giờ ở thế giới phàm nhân nhiều rượu ngon lắm, không uống rượu tiên hoàn toàn không ảnh hưởng gì cả.
"Phàm là rượu đều không được uống.' Thanh Tiêu lại chêm thêm một câu.
Linh Bảo lập tức rên lên ai oán, giở đủ trò làm nũng hòng được tha cho.
Khi còn bé không giống như bây giờ, không có gì ngon để ăn, tìm khắp cả Thiên Đình cũng chỉ có rượu tiên là mùi vị được nhất. Là một thần linh uống rượu từ nhỏ đến lớn, đối với cô uống rượu cũng giống như uống sữa, bây giờ Thanh Tiêu lại muốn bắt cô phải cai sữa trong một trăm năm!
"Khỏi phải xin xỏ gì hết. Lân trước uống rượu Tiêu Dao, ngay cả thần dụ rút lui của thiên đình em cũng bỏ lỡ." Đáng ra anh phải bắt cô bỏ rượu từ lâu.
Nói đến rượu Tiêu Dao, Linh Bảo cũng có chút chột dạ, nếu không phải cô tham mồm một hơi uống hết một bình rượu Tiêu Dao thì đã chẳng đến nỗi bỏ lỡ mất thông báo của thiên đình, ở lại thế giới này.
"Nhưng rượu phàm uống vào đâu có say... Cô vừa thanh minh cố gắng bảo vệ thú vui ăn uống của mình, vừa suy nghĩ tìm cách. Sau đó cô đảo mắt, lập tức phản công lại:
"Hừ, anh còn nói em, không phải anh cũng không rời đi sao, có phải bế quan quá mức nên cũng bỏ lỡ thông báo rút lui không? Cả hai chúng ta đều bỏ lỡ thời gian tập hợp không thể rút lui, anh không thể lấy chuyện này ra để phê bình em được!"
Thanh Tiêu bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc anh là vì ai mới không rời đi chứ.
Có điều việc này nói ra cũng chỉ làm cô càng thêm áy náy, vốn không cần phải để cho cô biết làm gì. Bây giờ cô có thể bình yên đứng trước mặt anh là anh đã không còn trông mong gì hơn nữa rồi. Vì vậy, kết quả cuối cùng của cuộc đàm phán mặc cả là một năm chỉ được uống một lượng rượu hạn chế, trung bình không được vượt quá 200 ml mỗi ngày.
Linh Bảo giả bộ đồng ý, trong lòng lại tính toán làm sao để lén uống sau lưng Thanh Tiêu.
Thanh Tiêu nhìn cô đảo mắt, vẻ mặt gian xảo liền biết cô đang có chủ ý gì.
Linh Bảo của anh ấy mà, vẫn còn chưa trưởng thành.
Thôi, cô cũng chỉ có mỗi sở thích này, kỳ thật anh cũng không đành lòng tước đoạt, trước kia nấu rượu không phải cũng chỉ để làm cho cô vui đấy sao.
Tóm lại, sau này bọn họ sẽ không chia cách nữa, có anh trông chừng, cô sẽ không để lỡ mất bất cứ việc gì.
Lâu ngày gặp lại, hai người trò chuyện với nhau thoải mái như không có người ngoài, đợi đến khi Linh Bảo lấy lại tinh thần từ trong niềm vui khôn xiết thì mới phát hiện ra có mấy người tu hành bậc cao của nhà họ Nguyên đi theo sau lưng anh, những người này lúc này hiển nhiên đã bị lượng tin tức khổng lồ trong lúc hai người nói chuyện làm cho sợ ngây người.
Ngẫm lại biểu hiện vừa rồi của mình, cô không khỏi âm thâm đỏ mặt.
Toi rồi! Hình tượng lạnh lùng khép kín của cô ấy sụp đổ hoàn toàn rồi!
"Chuyện hôm nay các người một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài.' Thanh Tiêu mở miệng cảnh cáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận