Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 109:
Người mà cô ta đang nói đến là Thành Giai, bạn gái cũ của Tần Tử Ngôn, người từng là thành viên đội bơi của trường. Sáu tháng trước, vài người bọn họ cùng nhau đi du lịch, Lư Vũ Huyên đã vô tình đẩy cô ấy xuống thác nước chết đuối. Dưới sự cầu khẩn khổ tâm của Lư Vũ Huyên, ba người còn lại khăng khăng nói rằng là Thành Giai tự mình trượt chân ngã.
"Suyt!" Tần Tử Ngôn làm động tác im lặng, nhìn thấy cô ta khóc thút thít cậu ta không khỏi đau lòng, cậu ta cảnh giác nhìn xung quanh, kéo cô ta vào một góc, sau đó mới nhẹ nhàng an ủi: "Chúng ta đều biết không phải cậu cố ý. Lúc đó dưới tình huống như vậy, nếu chúng ta đi xuống cứu cậu ấy, chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm, cậu ấy sẽ không trách chúng ta đâu, cậu hãy cố gắng luyện tập, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa."
"Sao tớ có thể không nghĩ được chứ, Phỉ Phỉ đã chết rồi, chính là chết ở cái bể bơi này! Cậu †a cũng sẽ không buông tha cho tớ, sẽ không buông tha cho tớ đâu... Lư Vũ Huyên sợ hãi nói.
Nếu những người khác trong Học viện Thể dục thể chất nghe được, họ sẽ biết Phỉ Phỉ mà cô ta nhắc đến chính là cô gái cách đây vài tháng đã mất tích hai ngày, cuối cùng thi thể đã xuất hiện trong bể bơi, cô ấy cũng là người đã đi du lịch cùng họ lúc trước.
"Cái chết của Phỉ Phỉ chỉ là sự trùng hợp thôi, cậu đừng nghĩ lung tung nữa...' Tân Tử Ngôn nói, nhưng chính cậu ta cũng không dám tin.
Sau khi trở lại trường học, cậu ta nghe được tin đồn về ma quỷ, lại biết được trường học đã chuyển cơ sở đào tạo bơi lội của họ đến một bể bơi nhỏ, thực ra cậu ta cũng có hơi chột dạ. Nhưng dù sao cũng là ban ngày, là một người đàn ông, cậu ta can đảm hơn Lư Vũ Huyên rất nhiều.
Vẻ mặt Lư Vũ Huyên bất lực, kéo Tần Tử Ngôn: "Tớ không muốn tham gia cuộc thi này nữa, Tử Ngôn, bây giờ tớ đi nói với giáo viên sẽ không tham gia thi đấu nữa có được không?"
Tần Tử Ngôn nhíu mày: "Cái này chắc chắn là không được, cậu không muốn trở thành thành viên chính thức nữa sao?”
Mặc dù đây chỉ là Đại hội thể dục thể thao chung của sinh viên đại học, nhưng các giáo viên đã chỉ định thí sinh tham gia thi đấu, họ cũng đã đồng ý đi thi rồi, đã báo danh xong nhưng nếu bây giờ đột ngột rút lui, khiến cho đội bơi lội của trường thiếu hai thành viên, các giáo viên và lãnh đạo nhà trường chắc chắn sẽ rất tức giận. Nếu đội tuyển quốc gia nghe được những lời không hay về bọn họ, thì việc họ trở thành thành viên chính thức sẽ rất xa vời.
Nửa năm trước, Trân Tử Ngôn và Lư Vũ Huyên khó khăn lắm mới cùng được chọn vào đội tuyển bơi lội quốc gia, vậy nên tuyệt đối không thể vì chuyện của trường học mà phát sinh sự cố.
Nhắc tới phải nói là xui xẻo, lúc trước bọn họ tham gia các cuộc thi và huấn luyện bên ngoài, căn bản không hề biết tin đồn về ma quỷ trong khu bơi lội đáng sợ đến nhường nào, nên đã đồng ý với giáo viên đại diện cho trường học tham gia thi đấu. Mấy ngày quay lại trường mới biết chuyện, nhưng giờ muốn từ chối cũng không kịp nữa.
Vậy nên, vì tiền đồ cũng phải cắn răng cắn lợi mà làm.
"Vũ Huyên, vì tương lai của chúng ta cậu nhất định phải vượt qua cửa ải này. Đừng suy nghĩ nhiều quá, bây giờ là ban ngày, có nhiều nhân viên cứu hộ như vậy, dù cho cậu ta có thành quỷ thật đi nữa thì có thể làm gì được cậu đây?" Cậu ta nói chắc như đinh đóng cột.
Đang nói chuyện thì huấn luyện viên bên kia gọi cậu ta. Vì chú trọng an toàn nên mỗi đợt chỉ bố trí ba người xuống nước, bắt đầu từ đội nam.
Tần Tử Ngôn nhìn thấy ba đàn em trước mặt đều đã lên bờ bình an, trong lòng lập tức cảm thấy yên tâm mà nhảy ào xuống nước.
Cậu ta cố gắng bơi về phía trước, nhưng không biết vì sao lại có cảm giác chân trái như bị đông trong hầm đá vậy, lạnh đến mức cả chân cứng đờ.
Mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng trong bể bơi có hệ thống sưởi ấm, hơn nữa đây còn là hồ bơi hằng nhiệt thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy được. Cậu ta có chút hoài nghi liệu bản thân có đang bị ảo giác hay không, nhưng chỉ vài giây sau, chân trái của cậu ta bị chuột rút khiến cả người không tự chủ được mà chìm xuống nước.
Cậu ta cố gắng nổi lên nhưng chân trái cứ như bị thứ gì đó kéo lại. Cậu ta ở dưới nước mở mắt ra nhìn liên thấy một người phụ nữ tóc dài, mặc quần áo xanh da trời đang vươn cánh tay thối rữa ra nắm chặt chân trái mình. Người phụ nữ bơi về phía Tân Tử Ngôn, mái tóc trong nước bồng bềnh trôi vê phía sau, cậu ta nhìn thấy một khuôn mặt có làn da xanh tím thối rữa.
Là Thành Giail
Đúng, lúc cô ấy chết đã mặc bộ đồ này!
Khuôn mặt dữ tợn và đáng sợ của Thành Giai càng lúc càng gần, một bàn tay của cô ấy hiện ra móng vuốt dài hai ba tấc vô cùng sắc nhọn, móc lấy con ngươi của Tần Tử Ngôn.
"Aaal" Dưới sự sợ hãi cực độ, cậu ta không tự chủ hét lên thành tiếng, nước cũng tràn vào miệng, cảm giác nghẹt thở dần dần truyền tới.
Mà lúc này, một đạo sĩ đứng trên khán đài nhìn thấy kim chỉ nam của la bàn trên tay đang quay kịch liệt, ông ta chỉ vào hồ bơi hô to:
"Không ổn rồi! Mau cứu người!" Bản thân ông ta cũng chạy tới, vội vàng rắc một nắm chu sa vào bể bơi.
Lúc này những người trên bờ mới phát hiện Tần Tử Ngôn vốn dĩ đang bơi ở hàng giữa thế mà đã biến mất không thấy đâu. Rõ ràng trước đó bọn họ luôn chú ý quan sát nhưng lại không hề phát hiện ra chuyện này!
Một số nhân viên cứu hộ nhanh chóng nhảy xuống nước và tìm thấy Tần Tử Ngôn đang bất tỉnh dưới đáy bể bơi, một bên mắt của cậu ta đã thủng một lỗ, máu tươi đầm đìa.
Thấy sinh viên kia vừa đuối nước lại còn bị thương được đưa vào bệnh viện, những sinh viên khác đều vô cùng hoảng loạn, còn hiệu trưởng thì lo lắng đến mức hai hàng chân mày nhíu chặt.
Phải làm sao bây giờ, ban ngày ban mặt nhiều người nhìn như vậy mà con quỷ đó vẫn có thể làm loạn trong hồ bơi, đến lúc thi đấu các thành viên dự thi sẽ xuống nước cùng lúc, bọn họ lấy đâu ra nhiều người như vậy để trông chừng cơ chứ.
Mà những vị đại sư khác cũng đồng loạt xấu hổ lắc đầu, vừa rồi bọn họ cũng bị con quỷ kia che mắt, thiếu chút nữa đã để nó giết người ngay trước mặt mình, con quỷ hung ác như vậy, sợ rằng dù mấy người họ có hợp lực lại cũng chưa chắc đã cản nổi nó làm loạn.
Lúc này, một thành viên trong đội bơi nam nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ thì không nhịn được mà chen vào:
"Hiệu trưởng, em nghe nói cái quảng trường nhảy lầu ở khu Ngọc Trì bây giờ đã trở lại bình thường rồi, nghe nói là mời được cao nhân tới làm phép, hay là thầy cũng đi tìm vị đại sư đã làm phép kia tới trường chúng ta thử xem?”
Chàng trai này cũng là một thí sinh sắp tham gia thi đấu, vừa rồi vẫn chưa đến phiên cậu ấy xuống nước, nhìn thấy Tần Tử Ngôn xảy ra chuyện cậu ấy thật sự vô cùng kinh hãi, nhưng hiện tại cũng không thể từ bỏ cuộc thi. Chỉ hy vọng khu bơi lội có thể trở lại bình thường sớm một chút, vậy nên cậu ấy thử thăm dò đưa ra đề nghị.
Thật ra cậu ấy cũng từng nghe bạn gái kể về chuyện này, cậu ấy căn bản không biết rốt cuộc vị đại sư kia có làm được hay không, nhưng chung quy vẫn là có chút hy vọng.
Hiệu trưởng vừa nghe thì hai mắt sáng lên.
Kể từ khi bể bơi xảy ra sự cố đến nay ông ấy đã sớm từ bỏ chủ nghĩa vô thân mà bản thân đã từng kiên định của mình, bắt đầu để ý đến những sự kiện liên quan đến ma quỷ xung quanh, vậy nên ông ấy đã từng nghe đồn về chuyện của quảng trường Vân Khai. Số người nhảy lâu ở quảng trường Vân Khai kia nhiều như lá rụng mùa thu, nói ra thì còn tà ma quỷ quái hơn cả khu bơi lội ở trường ông ấy.
Hoá ra bây giờ quảng trường đó đã hồi phục trở lại như bình thường rồi sao, nói như vậy nghĩa là khu bơi lội của trường cũng sẽ có hy vọng phải không?
Thân là hiệu trưởng của một trường đại học nổi danh cả nước, ông cũng là nhân vật có chút mặt mũi ở thành phố S, nói qua nói lại thì cũng có quen biết gián tiếp với chủ tịch tập đoàn Vân Khai. Thế là ông ấy liền vội vàng gọi điện thoại cho một người bạn quen với Vi Tuấn.
"Lão Từ, ông có số điện thoại cá nhân của chủ tịch Vi Tuấn đúng không? Trước hết ông đừng hỏi gì cả, cứ gửi cho tôi trước, tôi có việc gấp muốn tìm ngài ấy!"
Một lát sau, nhìn thấy dãy số điện thoại được gửi đến, ông ấy lập tức bấm gọi.
Hiệu trưởng nói rõ thân phận của mình, lễ phép trò chuyện với Vi Tuấn vài câu, sau đó mới nói ra mục đích gọi điện thoại của mình.
Không ngờ rằng, chủ tịch Vi phía bên kia đầu dây sau khi nghe ông ấy nói xong liền cười lớn, giống như là nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy. "Vi tổng..." Hiệu trưởng hơi lúng túng.
Vi Tuấn cố nén ý cười, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Hiệu trưởng Mẫn à, ông đúng là đứng ngay dưới chân đèn mà không được sáng* đó, vị cao nhân đại sư kia nói không chừng lại ở ngay cạnh ông đói"
*Chuyện nhà mình mà mình cũng không hay biết.
Hiệu trưởng vẫn đang mờ mịt thì lại nghe Vi Tuấn nói: "Tôi nói thật với ông vậy, chuyện này mặc dù sẽ khiến ông thấy khó tin, nhưng nó là sự thật, vị đại sư kia chính là học sinh của trường đại học F các ông!"
"Cái gì!" Hiệu trưởng lộ ra vẻ mặt đầy kinh hãi, mãi đến khi nhận được số điện thoại mà Vi Tuấn gửi tới, ông ấy vẫn chưa dám tin là thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận