Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 137:

Chương 137:Chương 137:
Dù sao người bên cục quản lý đến nhiêu như thế, không việc gì mà cô phải ôm hết chuyện vào người, đã thế bên cục còn dẫn theo ngần đấy người, có người chắc còn không có đất diễn.
Hai lão già lập tức cả kinh, ý thức được có gì đó bất hợp lí, họ mới nhận ra có ba luồng hơi thở mạnh mẽ đang lao đến đây. .
"Hỏng rồi, có bẩy!"
Lúc này hai người cũng bất chấp đệ tử của mình, lao về phía cửa sổ định chạy thoát, nhưng đám người Tề Mục người trái người phải, mười đánh hai, nhanh chóng đánh gục hai người bọn họ.
Hai kẻ kia bị đánh đến mặt mũi bầm dập, miệng toàn là máu nằm trên đất, phía dưới cũng tả tơi, Ngô lão bước lên phía trước, đá mỗi người một cái, cắt đứt kinh mạch, chỉ nghe hai người nọ hét lên một tiếng thảm thiết, lại phun tiếp ra một ngụm máu tươi, sau đó liền nhanh chóng già đi thêm mấy tuổi, lưng cũng cong thành hình cánh cung.
Lục Linh Bảo không để ý mấy đến tuổi xương cốt của bọn họ, lúc này mới nhận ra bọn họ càng già hơn vẻ ngoài mấy lần.
Xem ra môn phái này, thực lực quả thật không có là bao, người có tài nhất cũng đã một luống tuổi thế này rồi.
Mà Tề Mục thì không nghĩ nhiều như thế, lúc nói chuyện với Lục Linh Bảo và Ngô lão, anh bày ra vẻ mặt nghiêm trọng: "Không ngờ môn phái này lại có nhiêu cao thủ như vậy!"
Bảy người còn lại trong đoàn cũng đã thở không ra hơi: "May mắn là cục trưởng sắp xếp ổn thỏa, mời thêm ba vị lão làng đây, bằng không chúng ta chắc chắn sẽ thua."
Tề Mục vốn chỉ định đem theo mấy người trẻ tuổi, lúc này nhìn ba vị bô lão, nét mặt cũng có thêm mấy phân kính trọng và ngưỡng mộ.
Ngô lão nghe thế, kiêu ngạo vuốt vuốt râu, chắp tay sau lưng, thong thả tiến lại gân Lục Linh Bảo, mang theo dáng vẻ gần gũi, nói:
"Cô bé, ta nghe Tê Mục nói, sư tôn của cô đã sớm không còn, cô còn trẻ như vậy lại không có ai dẫn dắt, thật quá đáng thương. Tư chất của cô không tồi, bọn ta đều rất thích, có ý nhận cô làm đệ tử, cô nghĩ thế nào?"
Những người còn lại nghe vậy không khỏi ngưỡng mộ Lục Linh Bảo, người có tư chất đúng là được đối xử khác với bọn họ, mới gặp mặt một lần đã được ba vị trưởng lão để ý, muốn thu làm đồ đệ.
Ngay cả Tề Mục cũng bày ra dáng vẻ cổ vũ Lục Linh Bảo, ý bảo cô nhanh chóng đồng ý.
Lúc này, chỉ mình Lục Linh Bảo đang lộ vẻ mặt khó tin nhìn vê phía Ngô lão.
Ông già này sao có thể tự tin đến thế, thực lực kém cô nhiều như vậy, thế mà còn lớn tiếng muốn nhận cô làm đệ tử! Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lục Linh Bảo dành cho Ngô lão, thêm hồi lâu sau cô cũng không lên tiếng, có một ông lão nở nụ cười đầy thiện chí trêu chọc, nói: "Cô bé kia, có phải vui sướng đến choáng váng rồi không, còn không mau đồng ý!"
Vui sướng ... Choáng váng???
Lúc này Lục Linh Bảo mới quan sát sắc mặt của mọi người, rốt cuộc nhận ra họ đang nói gì, những người này hẳn chưa ý thức được tu vi của cô cao hơn so với Ngô lão, tất cả đều thật lòng thật dạ cho rằng, cô là một hậu bối trẻ có tư chất, cần được bồi dưỡng.
Chẳng lẽ bọn họ đều không cảm nhận được cảnh giới tu vi của cô?
Cô hồi tưởng lại kĩ cảnh tượng nhóm người Tề Mục trông thấy ba người tu tà đạo kia, quả thật họ phải bắt mạch hoặc chạm vào người mới biết được tu vi của ba người nọ. Nói thế cũng có nghĩa là, bọn họ hoàn toàn không giống cô, không thể trực tiếp sử dụng thần thức để phán đoán tu vi của người khác.
Bắt được trọng điểm này, Lục Linh Bảo liền thông suốt mọi chuyện.
Lại nói, dù sao người ta làm thế với cô cũng coi như có tâm rồi, cô không cần trực tiếp bóc trần sự thật, làm thế kiểu gì cũng khiến họ cảm thấy bị xúc phạm, dù sao họ vẫn được xem như trưởng bối. Hơn nữa, cục quản lý có thể phái nhiều trưởng bối như vậy đến, hẳn là cũng phải mất ít nhiều thời gian thuyết phục, không chừng phía sau còn có cao thủ. Chẳng hạn như sư phụ của Tề Mục, trình độ chế tạo bùa chú cũng xem như đủ để sánh ngang cô.
Chưa kể tẩm ngẩm tầm ngầm có khi lại đấm chết voi, tuy cô mang thân phận là thần linh, nhưng hiện giờ cảm ứng không nhạy như xưa, vẫn nên khiêm tốn một chút, không cần đi đâu cũng đắc tội với người khác.
Nghĩ xong chuyện này, Lục Linh Bảo liền bảy ra vẻ mặt kiên định, nói:
"Một đồ không bái hai sư, hay là thôi đi. Cảm ơn ý tốt của ngài." Nếu họ biết cô từng nhận một người làm sư phụ, vậy cô liền dùng cái cớ này cho qua chuyện đi.
“Chuyện này có tính là gì đâu chứ, cô bé yên tâm, ta không ngại!" Ngô lão đức độ đáp lại.
Lục Linh Bảo thầm nghĩ, ông không để ý nhưng tôi thì có, ngoài miệng lại nói: "Tình cảm của tôi dành cho sư phụ như trời bể, không định nhận người khác làm sư phụ, mong ngài thông cảm." Sau đó lại bày ra dáng vẻ không muốn nhắc đến chuyện này, Ngô lão thấy thế cũng chỉ tiếc nuối từ bỏ.
Những người khác đều nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, ai không biết chắc còn tưởng cô vừa bỏ lỡ đống tiền triệu.
Lục Linh Bảo cũng không quan tâm chuyện họ hiểu nhầm mình, khéo léo chuyển đề tài:
"Đúng rồi, suýt nữa tôi quên mất, tên này cấu kết với ma đạo, giết hại người thường, bình thường mọi người sẽ xử lý thế nào?"
Tề Mục trả lời: "Xử tội như phần tử khủng bố."
"Vậy tôi để người này cho mọi người xử lý" Nói xong, cô đi vào túm lấy một tên đàn ông bị đánh ngất:"Hắn ta là đồng lõa với đám người kia. Hi vọng mọi người có thể tra rõ chuyện này."
Tề Mục bảo người ép người đàn ông kia đứng thẳng, sau đó nói với Lục Linh Bảo: "Cô yên tâm, quốc gia nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô."
Xong việc, trời cũng đã gần sáng. Lục Linh Bảo ngồi xe Tê Mục lái, anh đưa cô trở về nơi ở trong nội thành.
Lúc này, chuyện Lục Linh Bảo mất tích đã khiến người người hoảng sợ, cậu mợ của cô, còn có Miêu gia bên anh chồng cùng cha mẹ Miêu, chiều qua đến giờ vẫn chưa tìm được cô, điện thoại cũng không gọi được. Muốn báo cảnh sát cũng chưa đến thời hạn 24 tiếng.
Cả Ngô Xảo Trân không chợp mắt, ngồi trước sô pha, khóc đến mặt mũi đỏ bừng, bà vừa rơi lệ, vừa đứng mắng mẹ Lục:
"Cô mà tính là mẹ cái gì. Lại để con gái đêm hôm thuê phòng ở khách sạn, đã thế còn bắt người vừa uống rượu lái xe. Cô đúng thật là không có lương tâm!"
Thẳng đến buổi chiều khách khứa rời đi, bọn họ chuẩn bị vào trong, nhớ tới chuyện tìm Lục Linh Bảo mới phát hiện cô không ở khách sạn. Khi ấy người giúp Lục Linh Bảo ra ngoài là mẹ Lục, bà ta bảo Lục Linh Bảo nói không cần ai quan tâm, tự mình đánh xe đi rồi.
Mẹ Lục và ba Lục không muốn lý do thực sự bị lộ ra, liền tỏ thái độ sám hối, thành thật nghe lời giáo huấn.
"Ai, đều tại con không tốt, nếu lúc ấy con biết chuyện này sẽ xảy ra, dù con bé ghét con, con cũng sẽ kiên quyết lôi con bé quay lại."
Mẹ Lục giả vờ lau nước mắt, nức nở nói.
Cứ nói là do Lục Linh Bảo không cho bà ta đưa cô quay lại, dù sao cũng không có ai đối chứng, bà ta nói thế nào cũng sẽ không có người vạch trần.
Đúng lúc này, tiếng đút chìa khóa vang lên, theo đó là tiếng cửa mở. Ngay sau đó, mọi người thấy Lục Linh Bảo chậm rãi đi đến.
Mẹ Lục lập tức như bị hòn đá chặn ngang họng, giật mình, một chút âm thanh cũng không phát ra được. Ba Lục cũng bày ra vẻ không thể tin được.
Những người không biết sự thật đều chạy lên trước, hỏi han Lục Linh Bảo. Ngô Xảo Trân xúc động quá độ, đến cả đi bộ cũng không vững, nhìn thấy áo lông hồng của Lục Linh Bảo dính nhiều bụi bẩn, bà vừa giúp cô phủi bụi đi, vừa khóc nức nở, trách cứ:
"Con đấy, cả đêm qua chạy đi đâu, con muốn dọa bà sợ chết sao!"
Lục Linh Tú mừng rỡ, đến cả đêm động phòng hoa chúc cũng không thèm để ý, sắc mặt tiêu tụy, thấy cô bước vào liên nước mắt lưng tròng: "Lục Linh Bảo, em không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?"
Lục Linh Bảo thấy dáng vẻ hai người như thế, trong lòng không tránh khỏi áy náy, lúc nãy cô không nghĩ đến khi Trịnh Thu Lan lấy điện thoại của cô, cô cũng không ngăn cản, buổi tối lại chỉ tập trung chờ đám người tu ma kia đến, trong lúc nhất thời quên luôn chuyện gọi điện thoại về nhà, lại làm cho bà ngoại và chị gái lo lắng vô ích.
"Cái xe con ngồi lên có vấn đề, đưa con đi rất xa. Nhưng con đã đánh gục lũ người xấu rồi, con cũng không bị thương, hai người yên tâm đi." Cô cố tình không nhắc đến việc ba Lục phụ và mẹ Lục có liên quan đến chuyện này.
Có nợ chắc chắn phải trả, nhưng cô không định làm chuyện này trước mặt bà ngoại. Nếu bà ngoại biết họ muốn liên hợp với người ngoài giết chết cô, còn sai người hạ thuốc, vứt cô lên xe của đám người kia, không biết sẽ cảm thấy đau lòng đến nhường nào.
Cho nên tốt nhất vẫn là không làm bà thấy khó xử.
Nghe được lời này, ba Lục và mẹ Lục nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra Lục Linh Bảo không biết gì. Tuy mưu đồ của họ không thành, nhưng ít ra chuyện này cũng không liên lụy đến họ.
Vì muốn tỏ vẻ đúng tình hợp lý, ba Lục ra vẻ một người cha hiền, trách móc: "Đứa nhỏ này, nếu đã sớm thoát khỏi nguy hiểm, sao ở trên đường không gọi điện về nhà, con làm trưởng bối trong nhà đều vô cùng lo lắng! Vì đi tìm con, tối hôm qua, ba và mẹ con đi cả đêm, đến bây giờ cũng chưa được nghỉ ngơi đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận