Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 276:

Chương 276:Chương 276:
Lê Tuyết lắc đầu: "Lúc mới xảy ra chuyện này, mình đã gọi điện thoại cho cậu ấy, nhưng vẫn không liên lạc được."
Lời này khiến hai người còn lại đều trâm mặc.
Trong thời gian một năm rưỡi này, họ đã thử gọi điện thoại cho Linh Bảo vô số lần, nhưng lần nào cũng ngoài vùng phủ sóng. Các cô ấy căn bản không liên lạc được với Linh Bảo.
Trước kia Lê Tuyết còn đến nhà Linh Bảo tìm cô, kết quả người bên bà ngoại cô nói, bọn họ cũng chưa từng gặp qua cô. Họ đã mất liên lạc với cô kể từ khi cô xin nghỉ ở trường một năm rưỡi trước.
Một hồi lâu sau, Mạnh Thi Văn nói:
"Mình đi hỏi thăm trong giới một chút, xem có đại sư đáng tin cậy nào có thể mời đến hay không.'
Bệnh của Lê Tuyết rõ ràng không nằm trong phạm vi y học, họ cũng không dám cho cô ấy vào bệnh viện, sợ bị nhà nước bắt đi. Cho nên chỉ có thể nhờ đến huyền học.
Mạnh Thi Văn đi nghe ngóng một chút, thật sự đã tìm được cách.
Nghe nói miếu Sơn Thần Bạch Đế kia linh nghiệm, gặp phải chuyện tà môn đều có thể đến xin giúp đỡ, bình thường đều giải quyết rất nhanh.
Trước kia đám người Mạnh Thi Văn cũng đã xem qua tin tức về miếu Sơn Thần Bạch Đế, quả thật không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa người bên cạnh tin vào vị thân này cũng càng ngày càng nhiều, vì thế, ba người lập tức quyết định, sẽ đi miếu Sơn Thần Bạch Đế một chuyến.
Thành phố S là siêu đô thị quốc gia, đương nhiên cũng có miếu thờ Bạch Đế Sơn.
Tuy nhiên, ba người đi tới bên ngoài miếu Sơn thần mới phát hiện, muốn đi vào bái thần cũng không dễ dàng như vậy, đội ngũ xếp hàng nối nhau một vòng rồi lại một vòng, khiến quảng trường nhỏ bên ngoài miếu Sơn Thần Bạch Đế chật ních.
"Chúng ta đợi đến 5:30 đi. Khi đó ngừng kinh doanh, sẽ không có người nữa." Cổ Nguyệt nói.
Hai người còn lại cảm thấy đây là một cách hay, nên đã vào ngồi ở cửa hàng thức ăn nhanh đối diện miếu thần chờ đợi.
Quả nhiên, sau 5 giờ 30, tất cả du khách đều được mời ra ngoài. Nhưng đồng thời, cổng miếu cũng đóng chặt.
Mạnh Thi Văn có giá trị nhan sắc cao nhất, vội vàng xông tới gõ cửa, vận may không tệ, còn đạo sĩ vẫn chưa rời đi, giúp các cô ấy mở cửa. Nghe cô ấy nói rõ ý định tới là do bạn mình bị bệnh cấp tính, nên đồng ý cho bọn họ đi vào bái lạy Sơn thần.
Tuy nhiên, một việc ngoài ý muốn đã phát sinh khi vào cửa.
Lê Tuyết giống như gặp phải rào cản gì đó, bùm một cái đã bay xa vài thước, nặng nề ngã trên mặt đất, trên người còn xuất hiện vết bỏng.
Cô ấy thống khổ rên rỉ, nhìn thấy vậy vẻ mặt đạo sĩ lại thay đổi, lấy ra bộ đàm nói một câu gì đó, chỉ chốc lát sau, đã có mấy đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào xông ra, mũi kiếm của mấy người vây quanh cô ấy, một đạo sĩ hét lớn:
"Tà vật lớn mật ở đâu ra, dám tự tiện xông vào miếu Sơn Thần Bạch Đất"
"Người phụ nữ này có vấn đề, không thể thả đi!" Bị kết giới miếu thần công kích, chỉ có thể là tà vật, không thể bỏ qua.
Nói xong lại lấy dây thừng ra trói Lê Tuyết.
Lê Tuyết cực kỳ sợ hãi, hai người Mạnh Thi Văn vội vàng tiến lên ngăn cản:
"Chờ một chút, các người nhầm rồi, bởi vì cô ấy bị bệnh nên mới đến cầu xin Sơn thần mài"
"Cô gái trẻ này, cô ta là tà ma, các cô người trân mắt thịt nên không nhìn ra, chớ có mắc lừa!" Một đạo sĩ khuyên nhủ, đồng thời ngăn hai người ở bên ngoài: "Chuyện nơi này cứ giao cho chúng tôi, các cô trở vê trước đi."
Lê Tuyết căn bản không có năng lực phản kháng vậy nên đã bị trói và kéo vào trong miếu thân, phía trước có thứ gì đó mà cô ấy không dám tiếp xúc nữa, nhưng bị sức lực to lớn kéo qua, dẫn tới bị bỏng kêu gào thống khổ.
"Các người mau buông cô ấy ra! Ngài không thấy cô ấy đau đớn như vậy sao?" Mạnh Thi Văn và Cổ Nguyệt muốn tới lôi kéo các đạo sĩ.
"Tôi không đi bái thần, tôi không đi bái thân nữa, các người buông tha cho tôi đi! Tôi không muốn vào!" Lê Tuyết khóc lóc.
Hiện trường hỗn loạn.
Đúng lúc này, một bóng dáng từ hướng điện thần sải bước đi tới, giọng nói vừa trong trẻo vừa nghiêm trang:
“Dừng tay!"
Mọi người nương theo giọng nói nhìn lại, đặc biệt là ba người Mạnh Thi Văn, quả thực vừa ngạc nhiên vừa mừng.
Tóc dài của cô gái kia xõa tung, một bên còn buộc dây đỏ tinh xảo gắn chuông nhỏ, bước đi nghe tiếng đinh đỉnh. Khuôn mặt trái táo tinh xảo đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt cho thấy tâm trạng của cô không tốt lắm.
"Linh Bảo!"
Ba người đồng thời kêu lên.
Đây là Lục Linh Bảo, bạn cùng phòng đã xa cách một năm rưỡi!
Mấy đạo sĩ có chút khó hiểu, rõ ràng bọn họ đã đóng cửa, sao bên trong lại vẫn còn du khách. "Cô là ai, giờ làm việc của chúng tôi đã kết thúc, sao cô còn không rời khỏi miếu thần?"
Linh Bảo lật lòng bàn tay, lấy một cuốn sổ nhỏ rồi mở ra đưa lên, các đạo sĩ vừa nhìn, mặt trên viết "Người cung phụng cấp cao nhất của Cục quản lý các sự kiện thần bí”.
Hiện tại tất cả miếu Sơn Thần Bạch Đế và Cục quản lý các sự kiện thần bí đều có hợp tác, cho nên các đạo sĩ cũng rất quen thuộc với giấy tờ của Cục quản lý các sự kiện thần bí, bởi vì thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy người cung phụng cao cấp tiên thiên cao thủ, nên cũng không bất ngờ, vội vàng hành lễ với cô:
"Tiên bối!"
Linh Bảo gật gật đầu: "Cô gái này giao cho tôi, tôi sẽ xử lý. Các người tự đi thanh tu đi."
Sở dĩ các miếu Sơn Thần Bạch Đế mỗi ngày sẽ ngừng kinh doanh vào năm giờ rưỡi chính là bởi vì các đạo sĩ trông miếu cũng cần thời gian tu luyện.
Mấy người hơi do dự, đưa cho cô một đầu sợi dây thừng.
Linh Bảo tùy tiện chỉ lên người Lê Tuyết, sợi dây thừng kia đã tự động buông ra, cô cúi người vươn tay về phía Lê Tuyết: "Đi theo mình."
Một màn càng làm cho người ta kinh ngạc hơn đã xảy ra, Lê Tuyết vốn đang rất bài xích kết giới, lúc này lại giống như nó không hề tồn tại, cô ấy kinh hồn bạt vía bước vào cánh cửa, nhưng dù là thiêu đốt hay bài xích, đều không xuất hiện gì cả.
Linh Bảo dẫn ba người vào một gian đại điện trống, sau đó đóng cửa điện lại.
Thời điểm chỉ còn lại bốn người, đám người Lê Tuyết mới thả lỏng, gần như đều quên mất trải nghiệm kinh hồn vừa rồi, tất cả đều đắm chìm trong niềm vui gặp lại Linh Bảo.
"Linh Bảo, cậu đi đâu lâu như vậy mà không đến trường học, chúng mình rất lo lắng cho cậu!"
"Đúng vậy, chúng mình nhớ cậu chết mất!"
Cổ Nguyệt và Lê Tuyết ríu rít nói.
Chỉ có Mạnh Thi Văn không hỏi gì cả: "Thật ra cậu có thể trở vê là tốt rồi. Tất cả chúng ta đều đang học năm cuối sắp tốt nghiệp, chúng ta phải viết luận án."
"Mình đã tham gia vào một số dự án bảo mật quốc gia, vì vậy tình hình tương đối đặc biệt." Linh Bảo cũng không có nói kỹ.
Gần một năm trở lại đây, thời gian của cô luôn rất gấp gáp, căn bản không quan tâm đến phía nhà trường, vì thế sau khi chào hỏi hiệu trưởng thì không đến trường học nữa. Đồng thời, vì an toàn của đám người Lê Tuyết, cũng không tiết lộ thân phận của mình cho các cô ấy.
Bây giờ cô vẫn giữ ý định như vậy.
"Sao cậu lại biến thành thế này?" Linh Bảo hỏi Lê Tuyết.
Trạng thái khác thường trên người Lê Tuyết không thể gạt được ánh mắt của cô. Nếu như không phải Lê Tuyết đụng phải kết giới miếu thần rồi bị công kích, cô cũng sẽ không biết Lê Tuyết xảy ra chuyện.
Nói đến đây, bâu không khí nhất thời trở nên nặng nề.
"Linh Bảo, mình không nói ra được, cảm giác giống như bị khống chế, những thứ liên quan đến chuyện này mình không thể nói được gì cả." Lê Tuyết cúi mặt xuống nói.
"Không sao, mình trị liệu cho cậu trước." Linh Bảo nhẹ nhàng nói: 'Sẽ rất khó chịu, cậu phải nhẫn nhịn."
Không biết vì sao, đối mặt với Linh Bảo, cho dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng không cần hỏi gì cả vẫn thấy rất yên tâm.
Lê Tuyết kiên định gật đầu, Linh Bảo bảo cô ấy ngồi xếp bằng, miệng ngậm thứ gì đó, rồi bắt đầu truyền thần lực vào cơ thể cô ấy, xua đuổi mấy loại hạt nhỏ ảnh hưởng đến cô ấy.
Vài phút sau, Lê Tuyết mặt đầy mồ hôi ngã xuống đất, khóe miệng lại lộ ra nụ cười thả lỏng.
Cô ấy không biết Linh Bảo đã làm gì, tất cả cảm giác thống khổ bị sét đánh trúng vừa rồi và cả cảm giác nóng rát trong cổ họng vẫn quấy nhiễu cô ấy đã biến mất. Hoàng hôn buông xuống, miệng cô ấy lại không hề mất tự chủ để lộ răng nanh ra giống như trước nữa.
Linh Bảo lại truyền cho cô ấy một ít linh khí, giảm bớt mệt mỏi của cô ấy, nhìn trạng thái của cô ấy tốt hơn một chút mới nói:
"Bây giờ cậu thử xem có thể nói ra những chuyện kia không?"
Đối với bạn bè, bình thường cô không muốn vận dụng năng lực đọc mệnh bàn, mà muốn giữ lại cho bọn họ một ít riêng tư.
"Mười ngày trước, mình đến quảng trường Hoa Đại gặp một người phỏng vấn, lúc ấy hẹn là buổi chiều, sau khi phỏng vấn kết thúc anh ta nói mời mình ăn cơm, mình không tiện từ chối nên đã đồng ý. Đang ăn cơm thì cảm giác hơi choáng váng, lúc mình tỉnh lại, mới phát hiện mình bị đưa đến một phòng tối. Anh ta... Anh ta cắn cổ mình và uống máu của mình như một con thú hoang, để lại một lỗ máu lớn với dấu răng trên cổ mình, nhưng chỉ trong vài giờ thì hết. Về sau, mình cảm giác mình trở nên rất kỳ quái, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, mình sẽ có xúc động khát máu mãnh liệt, hơn nữa gân đây loại cảm giác này càng ngày càng mạnh mẽ hơn, càng ngày càng khó khắc chế..."
Lê Tuyết kể cho cô biết chuyện những ngày qua, vì sợ tổn thương bạn cùng phòng nên cô ấy cũng không dám về ký túc xá ở, vừa đến tối đã nhốt mình trong phòng trọ thuê ngắn hạn. Hôm qua cũng là bởi vì tình cờ muốn đến ký túc xá lấy đồ, mới để bị bạn cùng phòng phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận