Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 56:
Quả nhiên, Phó cục trưởng Vương đã làm trong giới quan chức nhiêu năm, mặc dù không phải quan chức cấp cao, nhưng cũng học được không ít thủ đoạn, chỉ trong mấy phút đã có sách lược đối phó.
"Em gái nhỏ, đây là hiểu lâm thôi. Tuy rằng Vương Đống đưa tiền cho tôi, nhưng tôi đã nghiêm khắc cự tuyệt hành vi hối lộ của ông ta, cũng không nói gì không nên nói với văn phòng phá dỡ. Cô nói xem có phải vậy không?" Vừa nói xong ông ta liền nháy mắt với người bên văn phòng phá dỡ.
"Đúng vậy, làm sao có thể đo ngôi miếu thành nhà dân được chứ? Chúng tôi không làm như vậy đâu mà" Văn phòng phá dỡ hiểu ý của ông ta cũng nhanh chóng nói. Họ chỉ đơn giản là hôm nay mới đến đo diện tích nhà, thậm chí còn chưa đem số liệu về để nhập vào hệ thống, chỉ cần xé tài liệu của ngày hôm nay và điền lại từ đầu một tài liệu mới là được.
"Em gái nhỏ à, đây hoàn toàn là hiểu lâm, cô mau xóa video đi ha, chúng ta chỉ là đang nói kế hoạch ban đầu khả năng là có vấn đề, cần phải thay đổi vị trí hồ chứa, đến lúc đó, nhà của cô cũng sẽ nằm trong phạm vi bị phá dỡ." Phó cục trưởng cười ngượng nói.
"Chỉ cần cô xóa video, tôi sẽ đưa nhà cô vào phạm vi phá dỡ."
Đây hoàn toàn là một sự dụ dỗ.
Trong lòng Linh Bảo rất rõ ràng, chẳng qua bây giờ bọn họ bị cô nắm thóp điểm yếu trong tay, cho nên mới ra vẻ nhiều lời như vậy, chỉ cân cô xóa video, bọn họ nhất định sẽ điên cuồng đánh trả. Sao cô có thể ngu ngốc như vậy được chứ.
"Ồ, vậy thì tôi phải đợi tiền phá dỡ của nhà tôi được đưa xuống cái đã, rồi mới quyết định có nên xóa video này hay không." Cô cười nói: "Đúng rồi, lúc trước ai nói bà tôi phải bị xử phạt hình sự nhỉ?"
Phó cục trưởng Vương nhanh chóng cười nói: "Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm." Ông ta nháy mắt với cục trưởng cục cảnh sát, yêu câu ông ta thả Ngô Xảo Trân đi.
Linh Bảo kéo Ngô Xảo Trân đến bên mình, nói: "Đưa chìa khóa cho tôi, hôm nay đến đây thôi. Phân còn lại còn phải xem biểu hiện của các người thế nào."
Vương Đống vô cùng bất mãn, gã tiêu nhiêu tiên ra ngoài như vậy, thế mà lại không thu được gì, tất cả chỉ vì Linh Bảo. Chỉ cần Lục Linh Bảo bị diệt trừ, gã lại có video dự phòng trong tay thì còn sợ sau này Phó cục trưởng Vương không nghe lời gã hay sao. Thế là gã hét lên:
"Để cô ta đi nhất định sẽ là hoạ đấy. Cô ta sẽ tiếp tục đe dọa chúng ta bằng đoạn video kia, phải bắt cô ta lại. Ai chịu bỏ công ra bắt cô ta tôi sẽ thưởng cho mỗi người 20. 000 nhân dân tệ."
Ông ta hét lớn với các quan chức đến xem vui xung quanh.
Đồng tiền làm lay động lòng người, đối với nhiều công chức ở nông thôn, tổng lương hàng năm cũng chỉ có hơn 20. 000 nhân dân tệ, sau khi trừ chi phí sinh hoạt ra căn bản chẳng dư ra chút nào, Vương Đống vừa mở miệng đã nói là 20. 000 nhân dân tệ, những người này sao có thể không động lòng.
Ngay lập tức, bảy hoặc tám người vây quanh Linh Bảo, Vương Đống cũng mượn được một chiếc điện thoại di động và bật máy ảnh. Chẳng phải Lục Linh Bảo rất lợi hại sao, ông ta ghi lại hình ảnh cô động thủ, sau đó sẽ làm bằng chứng vững chắc, tội hành hung quan chức nhà nước muốn rửa cũng rửa không sạch.
Nhưng thật không ngờ, không ai trong số bọn họ có thể đến gần Linh Bảo, chỉ mới đi được vài bước, bọn họ đều đã trượt chân ngã xuống đất. Bảy tám tên đàn ông dồn thành một đống ngã xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn.
Ba lần liên tiếp đều xảy ra chuyện giống nhau, mọi người nhất thời cảm thấy có chút quỷ dị, hoàn toàn không dám tiến lên.
"Mọi người không cần phải sợ, nhất định là cô ta đã dở trò gì dưới nên nhà, chúng ta cứ chặn ở đây, tôi không tin cô ta có thể trốn ở trong phòng này cả đời." Vương Đống lớn tiếng nói. Thế là, mọi người lùi lại vài bước và chặn đường xuống cầu thang.
Còn Phó cục trưởng Vương cũng quay đầu lại, thay vì để cô gái này tiếp tục dùng video uy hiếp mình, thà giết cô ở đây nhổ cỏ tận gốc còn hơn. Còn chuyện với Vương Đống sẽ giải quyết sau.
Thế là ông ta lặng lẽ nháy mắt với trưởng đồn cảnh sát, đặt ngón giữa và ngón trỏ vào nhau, làm thành động tác khẩu súng, ra hiệu cho ông ta vào kho lấy súng.
Mặc dù đây là một thị trấn nhỏ, nhưng hai năm trước, có một trường hợp ở một trong những ngôi làng trong trấn có một người dân địa phương ẩn náu trong làng để giúp một tên trùm ma túy bên ngoài sản xuất và cất giấu ma túy. Kể từ đó, đồn cảnh sát trong làng đã được phê duyệt đặc biệt để trang bị ba khẩu súng tay.
Một tay xã hội đen, làm sao có thể không có súng trong tay. Chỉ là người bình thường cầm súng là phạm pháp, chưa đến thời khắc mấu chốt bọn họ nhất định sẽ không rút súng ra.
Rốt cuộc, ai có thể ngờ rằng lại cần đến súng để đối phó với một cô gái nhỏ bé như thế này chứ.
Cô gái này cũng thật vướng tay chân, được xếp vào xã hội đen cũng không thành vấn đề nên dùng súng khuất phục cô ta cũng không bị tính là phạm quy. Cục trưởng cục cảnh sát lặng lẽ đi xuống nhà kho trên tầng năm.
Chưa đầy hai phút, người đàn ông đi lên, ôm ba cây súng trong tay, chia cho thuộc hạ mỗi người một khẩu.
"Nhanh lên, hạ gục kẻ bạo loạn cản trở công vụ và đánh đập công chức!" Ông ta hét lên.
Thế là, ba khẩu súng đen đều nhắm vào Linh Bảo.
"Đưa điện thoại ra, giơ tay đứng dựa vào tường, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!"
Nhìn thấy đối phương thế mà đã động đến súng, Ngô Xảo Trân sợ hãi đến mức suýt ngất xỉu: "Linh Bảo, chúng ta trả lại cho họ đi cháu, không tranh nữa, không tranh nữa!"
Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của cháu gái bây giờ.
Linh Bảo nhìn một lượt vũ khí trong tay ba người đối diện, trong ký ức của nguyên chủ, cô đã từng xem qua loại vũ khí này trên TV, sát thương rất lớn, bây giờ thần thể của cô đã ở trong thân xác phàm trần, cô thực sự không chắc liệu vũ khí này có làm cô bị thương hay không.
Vừa lúc cô định hạ gục vũ khí của bọn họ, liền nghe thấy tiếng hét lớn từ dưới nhà
“Dừng tay!"
Mọi người nhìn xuống tầng dưới, thấy thị trưởng đang vội vã chạy lên lầu cùng một người đàn ông trung niên khí chất phi phàm và một thanh niên tâm khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Tuy nhiên, khi những người này chạy lên lầu, họ lại nhìn thấy ba cảnh sát đang nắm chặt cổ tay hét lên đau đớn, ba khẩu súng rơi xuống đất, trong khi Lục Linh Bảo, người vốn được cho rằng đang bị đe dọa vẫn một mặt bình tĩnh nhìn họ mỉm cười.
Thấy Linh Bảo vẫn tươi cười chào hỏi, chàng trai trẻ đi cùng Cục trưởng Trần - Cục trưởng Cục Công an và những người khác là Tưởng Minh mới cảm thấy có chút nhẹ nhõm, anh ta quan tâm hỏi: "Linh Bảo, em có bị thương không?"
Tưởng Minh là kiểu người có ơn thì sẽ báo đáp, Linh Bảo đã cứu con trai anh ta, ngay cả khi đã trả ơn bằng tiên, nhưng trong lòng anh vẫn là vô cùng biết ơn Linh Bảo. Vì vậy, khi anh ta nghe tin nhà Linh Bảo trong làng vừa rồi xảy ra chuyện, cô và bà của cô đều bị bắt đưa đến chỗ Lương lão đại, thế nên anh ta đã dẫn đến một ông chủ lớn thoạt nhìn có vẻ có lai lịch phi thường này chạy đến chỗ của Lương lão đại.
Linh Bảo lắc đầu, mở thần thức nhìn xung quanh thì đã thấy tòa nhà nhỏ đều bị cảnh sát bao vây. Nhìn thấy người đàn ông đi cùng Tưởng Minh mặc đồng phục cảnh sát, còn tưởng là Tưởng Minh đã biết việc nhà cô xảy ra chuyện nên đặc biệt gọi cảnh sát đến giải vây cho mình, Cô nói:
"Cảm ơn anh đã gọi người đến giúp. Tôi không sao."
Tưởng Minh đáp: "Em Linh Bảo, em hiểu lầm rồi. Đây hoàn toàn chỉ là trùng hợp thôi. Chúng tôi đến đây là vì anh Phùng đây muốn nhờ em giúp đỡ, là anh ấy đã gọi cục trưởng Trần đến."
Lúc này Linh Bảo mới nhìn đến người đàn ông trung niên với phong thái điềm tĩnh và tao nhã kia, từ vẻ ngoài của ông ta, cô liên biết được rằng người đàn ông này là một thương gia, tài vận của ông ta cũng không tệ. Cung con cái cho thấy ông ta chỉ có một đứa con gái duy nhất, còn gặp phải một kiếp nạn lớn.
Trong khi Linh Bảo đang nhìn đối phương, người đó cũng đang nhìn cô.
Phùng Kim Thành quan sát vị cao nhân thân thông quảng đại mà Tưởng Minh đang nói đến, chỉ thấy rằng cô gái nhỏ này sạch sẽ trắng trẻo, khuôn mặt rất dễ thương rất trẻ trung, đôi mắt to như nai con và cái má lúm đồng tiền khi cười, trông có vẻ như chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Đối mặt với nhiều tên côn đồ và tay súng như vậy, thế mà trên mặt cô lại không hề có chút hoảng sợ nào, ngược lại dường như mọi thứ đều nằm trong tâm kiểm soát.
Hơn nữa, vừa rồi bọn họ ở tầng dưới nhìn thấy đám côn đồ cầm súng, bây giờ đều đang ôm cổ tay gào lên đau đớn, cứ như ai cũng gặp phải chuyện kinh khủng nào đó vậy, họ đều không dám tiến lên thêm một bước.
Nhìn thấy tình cảnh này, sự kỳ vọng của Phùng Kim Thành đối với năng lực của vị cao nhân này lại nhiều thêm vài phần.
Lúc này thấy cô đang nhìn mình, ông ta vội vàng tiến lên, trên mặt nở một nụ cười tha thiết: "Lục đại sư, rất hân hạnh được gặp cô!"
Cục trưởng Trần nhìn thấy cảnh này, trong lòng âm thầm kinh ngạc, em trai của vợ chủ tịch huyện đối với ông ta, một cục trưởng Cục công an và các quan chức khác trong huyện cũng đều lạnh nhạt như vậy. Ông ta đã nghe qua một số tin đồn rằng gia đình vợ của chủ tịch huyện có thế lực rất lớn, chủ tịch huyện chính là dựa vào vợ của ông ta để có được vị trí này, thế nên ông chủ Phùng coi thường những cán bộ ở huyện này là chuyện bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận