Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 72:

Chương 72:Chương 72:
"Có lợi gì ạ?"
"Nếu nói theo cách không phải một nhân sĩ chuyên nghiệp thì dương khí trên người các em chính là thù lao, quỷ dữ hơn chút thì muốn mạng người." Nghe được lời này, mấy cậu thiếu niên không khỏi run cả người, hiện tại trong ruột bọn họ cũng muốn run rẩy, nếu có thể quay ngược thời gian thì đánh chết bọn họ cũng sẽ không đụng tới cầu cơ.
Suốt một đường mọi người nói chuyện thì cũng đã tới phòng ngủ nam sinh. Dọc đường Linh Bảo có thả thân thức ra nhìn, dù có tìm ngóc ngách nào cũng không thấy tung tích của quỷ, sau khi đi vào phòng ngủ của bọn Chu Đào Đào nhìn khắp nơi mới tìm được một ít tàn lưu của quỷ.
"Tới căn phòng cũ xem thử."
Phòng ngủ mới của bọn Chu Đào Đào cách phòng ngủ cũ một tầng, vì thế mọi người lại đi tiếp một tầng rồi đứng ngoài cửa sổ nhìn vào căn phòng ngủ cũ, Linh Bảo lại lắc lắc đầu: "Ở đây cũng không có.'
"Làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải đợi tới 12 giờ đêm giống như lần đó sao?" Chu Đào Đào khó xử nói. Chung quy thì Linh Bảo cũng là con gái, ngủ lại phòng nam sinh cũng không tốt, nếu bị bắt thì bọn họ cũng không biết nói sao. "Chị Linh Bảo có thể giúp tụi em giống như trong phim không, như dán mấy tấm bùa ở cửa sổ, để quỷ không vào được, rồi ráng chịu tới cuối tuần chúng ta lại nghĩ cách?" Một thiếu niên trong đó đề nghị nói.
"Chị sắp bay rồi nên không chờ lâu vậy được."
Suy nghĩ một chút, Linh Bảo nghĩ ra một cách: "Nếu không các em lấy bản thân làm mồi dụ đi, chúng ta thử xem quỷ có hiện ra không rồi giải quyết luôn. Yên tâm, chị chắc chắn các em sẽ không bị gì.'
Mấy người thiếu niên bàn bạc một chút, trong đó có một người anh dũng hy sinh quyết tâm đứng dậy: "Lúc ấy là do mình kêu chơi cầu cơ, mình sai, để mình đảm đương làm mồi chol"
Vì thế, mấy người còn lại đi xuống căn phòng ngủ kia. Linh Bảo đang ở hiện trường vẽ bùa chuẩn bị thì dưới lầu truyền tới tiếng bước chân cùng âm thanh nói chuyện, mấy cậu thiếu niên có chút hoảng loạn nên muốn cho Linh Bảo trốn vào WC.
"Không cần trốn, bọn họ cũng tới đuổi quỷ." Linh Bảo nói, thản nhiên chờ người dưới lầu tiến vào.
Rất nhanh, người dưới lầu đã tới rồi, đám người Chu Đào Đào vừa thấy, thế nhưng lại có hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp, cùng với một ông lão mặc trang phục Thái Cực gầy khô.
Nhìn thấy mấy người Chu Đào Đào, chủ nhiệm lớp nhíu mày nhìn về phía Linh Bảo: "Em là học sinh ban nào, sao lại chạy vào phòng nam sinh!" Đương nhiên đối với hành động của nữ sinh như vậy làm cho chủ nhiệm lớp - người phụ nữ trung niên phản cảm.
Linh Bảo giơ lá bùa đã vẽ xong trong tay lên: "Em là chị của Chu Đào Đào, biết chút thuật bắt quỷ, nghe nói phòng ngủ bọn họ có quỷ quậy, nên đến xem." Hiệu trưởng cùng chủ nhiệm lớp vô cùng kinh ngạc, nhưng khi xem bộ dáng thản nhiên của cô, xác thực không có gì gian xảo, cũng không so đo chuyện của cô nữa. Hiệu trưởng nháy mắt ra hiệu với chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp liền nói với mấy người Chu Đào Đào:
"Nào có quỷ thần gì, các cậu đừng có đi truyền bá lời đồn khắp nơi, chạy nhanh về học đi, còn em nữ sinh này, mời em lập tức rời đi.'
Linh Bảo kỳ quái nói: "Mấy người mời ông ta tới, không phải cũng là vì bắt quỷ sao, có cái gì mà phải che che giấu giấu?" Cô chỉ ông cụ mặc trang phục Thái Cực.
Mấy cậu thiếu niên tức khắc kinh ngạc nhìn về phía ông lão cùng đám người hiệu trưởng, lúc trước bọn họ nói có quỷ, còn bị chủ nhiệm lớp răn dạy một tràng, không cho bọn họ đi tuyên truyền phong kiến mê tín dị đoan. Tại sao chủ nhiệm lớp của bọn họ lại đi mời người tới bắt quỷ?
Ông lão nghe được Linh Bảo cũng tới bắt quỷ, nhíu nhíu mày, lúc này thấy Linh Bảo vạch trần thân phận của ông ta, liền đứng dậy, một bộ dáng cao ngạo bề trên:
"Buổi sáng tôi đã tới xem qua, là Địa Phược Linh tác quái, bây giờ phải canh tốt thời gian để làm phép, mấy người không liên quan tới chuyện này, nên đừng rước thêm phiền."
Địa Phược Linh?
Linh Bảo nhướng mày, có chút hoài nghi về trình độ của vị đại sư này. Nếu là Địa Phược Linh, không có chuyện nó đi vào tòa phòng ngủ này mà mọi người lâu nay không cảm giác được quỷ vật tồn tại.
"Ông chắc chắn là Địa Phược Linh? Đây chính là lệ quỷ đã giết ít nhất hai người, nếu trận pháp của ông chọc giận nó, có thể tính mạng của ông sẽ bị cướp đi." Người này ngày thường cũng lừa đảo kiếm sống, không quá thương thiên hại lí, Linh Bảo cảm thấy vẫn nên nhắc nhở ông ta một chút. Lại không nghĩ rằng ông lão này hoàn toàn không nghe khuyên bảo, ngược lại lỗ mũi hướng lên trời mà quở mắng: "Người trẻ tuổi bây giờ học được một chút trên mạng đã tới chỗ này nói hươu nói vượn, không có chút quy củ nào cải" Lại quay đầu nói với hiệu trưởng: "Nếu do có người không liên quan ở đây, ảnh hưởng tới hiệu quả làm phép, tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé!" Hình như hiệu trưởng rất sợ đắc tội với ông ta, vội vàng lấy lòng nói: "Đại sư đừng nóng giận, tôi lập tức đuổi bọn họ đi!" Quay đầu nói với Linh Bảo liền thay đổi gương mặt: "Cô gái, nếu cô còn không rời đi thì tôi sẽ gọi bảo vệ!" Nhìn bộ dáng của hiệu trưởng cùng chủ nhiệm lớp, họ không muốn tin tưởng cô, Linh Bảo bất đắc dĩ nói với ông lão kia:
"Được thôi, ông làm gì làm đi.”
Đám người Linh Bảo vội vàng đi xuống lầu, bốn cậu thiếu niên có chút khó xử, dù sao cũng là bọn họ xin Linh Bảo tới, bây giờ bị cô giáo và hiệu trưởng đuổi xuống dưới, muốn xin lỗi với cô cũng không biết nên nói thế nào."Chắc là không xong ngay được đâu, trước tiên chúng ta đi ăn gì đi, Đào Đào, không phải em nói chỗ này có một quán gà rán ăn rất ngon đúng không?" Cho nên bốn người họ đi tới quán gà rán bên ngoài cổng trường. Lúc này là thời gian học thêm nên cổng trường gác không quá nghiêm, họ đi theo nhóm vài người nhưng vẫn thuận lợi đi ra ngoài. Quán gà rán không chỉ bán gà rán mà còn bán các loại đồ uống và kem. Vì thế Linh Bảo dựa theo thực đơn mà kêu gà rán, chân gà rán, cánh gà rán với một ít chuối và khoai lang, còn kêu thêm năm cây kem khác vị cùng vài ly trà trái cây. Chi phí tiêu dùng bên ngoài trường cấp ba cũng rẻ, đồ ăn lên đầy bàn mà chỉ tốn hơn một trăm tệ. Linh Bảo hỏi mấy cậu thiếu niên muốn ăn gì, còn lão già gây khô kia cũng bắt đầu lập đàn cầu hương trong phòng ngủ.
Để bắt đầu trận pháp, đặt một tấm bài vị Tổ sư bằng gỗ màu đen cùng lư hương, sau đó lẩm bẩm niệm kinh mười mấy phút, ngay sau đó cầm kiếm gỗ đào khoa tay múa chân tứ phía, dán phù rồi đổ máu chó ra.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp đứng sát vách tường yên tĩnh mà nhìn, không dám phát ra tiếng quấy rầy.
Là một hiệu trưởng trường học, đương nhiên trước giờ ông ta không tin thân quỷ. Nhưng do dạo thời gian gần đây ở trường đã xảy ra ba án mạng. Học sinh không biết nhưng ông ta là hiệu trưởng đương nhiên biết rõ, mới bắt đầu thời gian học thêm thì đã có một học sinh nhảy lầu, người ngoài đều nói là do áp lực học tập lớn nhưng trên thực tế cái chết của học sinh nhảy lầu này gân giống với cái chết của hai học sinh gân đây, đều vô cùng kỳ quặc, lúc đầu bọn họ đều cảm giác không thoải mái rồi bị cảm, buổi tối bản thân còn nghe được những âm thanh quái lạ.
Ba học sinh ở trường đã bỏ mạng làm cho ông ta sứt đầu mẻ trán, nếu còn lặp lại đến lần thứ tư thì chức vị hiệu trưởng này của ông ta chắc chắn không thể giữ được. Sự kỳ quặc đó đến cảnh sát cũng không tra được nguyên do tại sao, nên ông ta đành phải quay đầu hướng suy nghĩ về phương diện phong kiến mê tín kia. Người này là do bạn ông ta giới thiệu, nghe nói còn có chút bản lĩnh, còn nhiều lần dặn dò ông ta nhất định phải có thái độ thật kính trọng, đừng đắc tội người ta.
Vì thế ông ta mới bỏ ra một vạn để mời tới vị Dương đại sư này làm phép. Lúc đầu Dương đại sư làm phép thì trong phòng cũng không có phản ứng kì lạ nào xảy ra, cho đến khi đổ bát máu chó đen ra, trong phòng ngủ đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, rõ ràng là mùa hè nắng chói chang nóng bức mà ông ta và chủ nhiệm lớp đều nhịn không được mà rùng mình.
Càng đáng sợ là, ngay sau đó trong phòng liền vang lên một tràng tiếng cười làm người sởn tóc gáy.
Mới vừa nghe thì đó là âm thanh của một người con trai trẻ tuổi, chỉ là âm thanh đó rất u oán và lạnh lẽo, làm lông tơ người ta dựng thẳng.
Hiệu trưởng cùng chủ nhiệm lớp có chút sợ hãi nhìn khắp nơi, mà lại không thấy được gì. Nhưng bồn nước trong một góc phòng của học sinh và bình nước ấm bắt đầu rung lên giống như có động đất.
Ở quán gà rán Linh Bảo vẫn luôn âm thầm dùng thần thức quan sát tình huống trong phòng ngủ nam sinh, thấy thế liền mỉm cười nói với bốn cậu thiếu niên một câu: "Xem ra không cần các em làm mồi nhử nữa rồi."
Mấy cậu thiếu niên khó hiểu nhìn cô, nhưng cô lại không giải thích.'Ngươi to gan ác độc dám làm loạn ở trước mặt bổn đại sư, vốn dĩ muốn cùng ngươi nói chuyện rõ ràng nhưng ngươi lại không nghe, vậy thì đừng trách ta không khách khí!" Dương đại sư hét lớn một tiếng, ném lá bùa trong tay vào một góc.
Hiệu trưởng thấy lá bùa màu vàng bay ra, cảm giác như Dương đại sư đang ném phi tiêu, có thể thấy được giống như lời bạn ông ta nói đúng là có bản lĩnh.
Nhưng chỉ với chút bản lĩnh này thì căn bản không có tác dụng, lá bùa vàng mới vừa ném đi, mấy cái thùng và bồn bên kia loảng xoảng bay lên hướng vê phía Dương đại sư, xương cốt Dương đại sư đã lớn tuổi nên phản ứng không kịp, tức khắc bị xô té xuống đất, tay chân luống cuống cố gắng dùng tay chống đỡ mấy cái thùng bồn bay tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận