Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 60:
Thang Vân không hề nghi ngờ, bèn gọi điện thoại cho Thang Kiến Quân lần nữa ngay trước mặt hai người.
Vừa nghe điện thoại, Thang Kiến Quân đã hỏi: "Có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy?"
Phùng Kim Thành ngôi bên cạnh cô ta, mọi thứ trong điện thoại di động đều nghe được rõ ràng, một tia may mắn cuối cùng sót lại trong lòng cũng biến mất. Câu này đã chứng minh, vừa rồi đúng là vợ ông ta đi lên tầng cao nhất gọi điện thoại cho anh trai cô ta. Mà Linh Bảo vốn dĩ không hề ra khỏi phòng riêng, lại có thể nói rõ ràng mọi hành động của vợ mình, ông ta càng thêm kính phục, không hoài nghi tính chân thật câu nói của cô nữa.
Thang Kiến Quân nghe xong yêu cầu của em gái, không chút do dự đáp ứng. Trong lòng thâm nghĩ, thật sự là buồn gặp chiếu manh, nếu hắn tự mình đi theo, thì càng có thể nắm giữ nhất cử nhất động của Phùng Kim Thành, có chuyện gì bất thường, có thể tùy thời hạ lệnh cho bên kia, để đẩy Phùng Lan Lan từ trên vách đá xuống, đến lúc đó cứ nói là kẻ ngốc trượt chân xuống ngã chết, không ai có thể hoài nghi.
Phùng Kim Thành tốt xấu gì cũng là một ông chủ lớn có tài sản mấy chục triệu, lúc này lại coi hắn là người đáng tin cậy, thật đúng là một tên ngu xuẩn! Trên đường đến khách sạn, hắn tự hào nghĩ.
Thang Kiến Quân mang theo giấy tờ tùy thân và một số thứ khác, đi thẳng tới khách sạn do Phùng Kim Thành chỉ định, lúc này mấy vệ sĩ của Phùng Kim Thành cũng đã đến.
Thang Kiến Quân vừa đẩy cửa ra, đã thấy bốn vệ sĩ đứng trong phòng, dáng vẻ nghiêm cẩn chờ đợi, hắn đang muốn cười cười chào hỏi Phùng Kim Thành, đột nhiên sau lưng có một vệ sĩ nhào tới, đẩy hắn ngã xuống đất, bốn vệ sĩ khác cũng chạy lên, gắt gao áp hắn trên mặt đất, dùng dây thừng trói cả hai tay hai chân lại. Vì thế Thang Kiến Quân nhanh chóng bị trói trên mặt đất như một con ếch, tay chân cố gắng nhào tới nhưng không thể nhúc nhích.
Biến cố bất thình lình khiến Thang Kiến Quân như dã thú rống giận quát mắng, Thang Vân cũng hét lên theo: "Các anh đang làm gì vậy! Chồng ơi, anh mau bảo họ dừng lại đi!"
Phùng Kim Thành lại thờ ơ, chỉ yên lặng chờ chỉ thị tiếp theo của Linh Bảo. Từ khi Thang Kiến Quân bước vào, Linh Bảo đã xem chăm chú tử vi của hắn, lúc này đã tìm được tin tức liên quan đến Phùng Lan Lan.
Sau khi đọc xong, cuối cùng cô cũng biết rõ nguyên nhân và hậu quả của việc Phùng Lan Lan mất tích vô cớ.
Thấy Linh Bảo gật gật đầu, Phùng Kim Thành mới lên tiếng: "Vì sao tôi làm như vậy, chẳng lẽ trong lòng các người không rõ sao?”
Thang Vân và Thang Kiến Quân nghe thấy câu này đều kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ Phùng Kim Thành biết gì rôi sao? Trên mặt Thang Vân đã có chút bối rối, nhưng anh trai cô ta đã liếc mắt, ý bảo cô ta ngồi yên không cần nói chuyện.'Em rể, lời này của em là có ý gì? Trong đó chắc chắn có hiểu lầm, chúng ta phải nói rõ ràng!" Hắn cố gắng ngẩng đầu lên, rất bình tĩnh nói với Phùng Kim Thành.
Chuyện tổn thương nhất hắn gây ra đối với Phùng Kim Thành chính là bán Phùng Lan Lan lên núi. Nhưng trong lòng hắn cực kỳ tự tin, chuyện của Phùng Lan Lan hắn làm cực kỳ bí mật, Phùng Kim Thành vốn dĩ không thể tìm được chứng cứ, chắc ông ta chỉ nghe được tin tức ở đâu đó, cố ý gạt hắn. Linh Bảo đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống: "Bốn năm trước, là anh dụ Phùng Lan Lan đến quán bar tên là Mị Lam, bỏ thuốc mê nặng vào rượu của cô ấy, sau đó liên hệ người bán cô ấy đến vùng nông thôn Tây Bắc thành phố Vân Tích. Vốn dĩ anh muốn để cô ấy dùng thuốc mê quá liều, chết trong tay bọn buôn người, nhưng không ngờ cô ấy phúc lớn mạng lớn, sống sót. Vì thế anh liền liên lạc với người đàn ông mua cô ấy , cứ nửa năm lại gửi tiền cho anh ta một lần, để anh ta trông chừng Phùng Lan Lan, hơn nữa anh ta còn thường xuyên gửi cho anh tình hình gần đây của cô ấy, đúng không?
Cô nói tóm tắt lại những thông tin đọc được trong tử vi của hắn ra. Tất cả mọi người ở đây đều vô cùng khiếp sợ. Phùng Kim Thành kinh hãi, anh em nhà họ Thang lại càng khiếp sợ hơn.
Vốn tưởng rằng giấu diếm vô cùng trót lọt, không ngờ lại bị một cô gái trẻ vạch trân hết mọi chuyện, hơn nữa tại sao ngay cả chỉ tiết nhỏ cô cũng biết tường tận đến vậy!
"Quả nhiên là các người hại Lan Lan!" Phùng Kim Thành đã hoàn toàn tin phục tài năng của Linh Bảo, nghe được lời này, nhất thời đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cổ áo Thang Kiến Quân: "Mau nói, rốt cuộc bây giờ Lan Lan đang ở đâu?"
Thang Vân phục hồi lại tinh thần nhanh chóng kéo lấy ông ta: "Chồng, anh làm gì vậy, sao bọn em có thể hại Lan Lan được, em vẫn luôn yêu thương Lan Lan như con gái ruột của mình mà, mấy năm nay anh đều nhìn thấy đó thôi!" "Đúng vậy, làm sao anh có thể làm chuyện tàn nhãn như vậy với Lan Lan được! Lan Lan mất tích anh cũng rất sốt ruột! Em thà nghe lời nói bậy bạ của người ngoài, cũng không tin người thân của mình sao?" Thang Kiến Quân nằm trên mặt đất không cam lòng biện giải.
Thấy Phùng Kim Thành vẫn cứ thờ ơ, Thang Vân quay đầu nhào về phía Linh Bảo: "Tôi đánh chết cô, cái đồ yêu tinh không biết xấu hổ, chắc chắn cô đang định ngấp nghé chồng tôi, cố ý châm ngòi ly gián hãm hại tôi! Linh Bảo bị âm thanh sắc bén của cô ta làm cho ong cả lỗ tai, vươn tay chỉ về phía Thang Vân: "Câm miệng, ồn ào quá." Rồi lại chỉ về phía Thang Kiến Quân trên mặt đất: “Anh cũng câm miệng."
Vì thế, mấy người trong phòng liền kinh ngạc phát hiện, Thang Vân lúc trước còn kích động giương nanh múa vuốt, giờ đây lại giống như một pho tượng đứng tại chỗ bất động, miệng vốn âm ï lúc này yên lặng như gà. Mà Thang Kiến Quân còn định nói gì, miệng lại như bị keo dính vào, không mở ra được, cũng không phát ra được âm thanh.
Hai người như gặp phải quỷ, sắc mặt cực kỳ hoảng sợ.
Tuy nhiên, sự chú ý của mọi người ngay lập tức đã bị Linh Bảo cướp đi: "Có phải nói nhảm hay không, chúng ta xem điện thoại di động của anh Thang đây là biết."
Nghe cô nói như vậy, Phùng Kim Thành cũng bất chấp tìm hiểu những thứ khác, lập tức sai người lục điện thoại di động trong túi Thang Kiến Quân ra. Bởi vì thường xuyên nhìn thấy Thang Kiến Quân, tất nhiên Phùng Kim Thành chú ý đến việc Thang Kiến Quân thường dùng ngón trỏ tay trái hoặc phải để mở khóa vân tay, liền nắm lấy tay Thang Kiến Quân ấn vào điện thoại di động để mở khóa.
"Mở QQ của anh ta ra, chuyển sang tài khoản không thường dùng, còn lại thì ông có thể tự xem." Linh Bảo đưa ra một chỉ thị khác.
Những thứ này đều là những gì cô nhìn thấy trên tử vi, bởi vì người đàn ông mua Phùng Lan Lan kia rất nghèo, vẫn đang dùng loại điện thoại cũ rất nhiều năm trước, không dùng được WeChat, chỉ có thể dùng QQ, cho nên Thang Kiến Quân vẫn luôn dùng QQ để liên lạc với người kia. Hơn nữa Thang Kiến Quân cũng từng nói, điều kiện đăng ký QQ rất lỏng lẻo, nên khó mà bại lộ thông tin cá nhân của hắn.
Phùng Kim Thành mở phần mềm QQ trên điện thoại di động Thang Kiến Quân lên, quả nhiên nhìn thấy một acc nhỏ không thường dùng, đăng nhập vào, quả nhiên phát hiện bên trong acc nhỏ này chỉ liên lạc với một người. Tên trên mạng gọi là "Phát Tài", dùng ảnh đại diện mặc định của hệ thống hơn mười năm trước, hai người liên hệ cũng không nhiều, cơ bản đều là tên "Phát Tài kia nói.
"Thưa ngài, đây là hình ảnh của tháng này. Cô ta có chấy trên đầu, mẹ tôi đã cắt tóc cho cô ta." Đằng sau là một hình ảnh có độ phân giải rất thấp. Bối cảnh là một gian nhà ngói trải rơm rạ, tường bùn đất, cô gái tóc ngắn mặc áo thun cũ kỹ, có chút mập mạp, ánh mắt ngốc nghếch, giống hệt hình ảnh Phùng Kim Thành nhìn thấy thông qua lá bùa.
Lướt về phía trước, còn có rất nhiều hình ảnh, cho dù là xuân hạ hay thu đông, Phùng Lan Lan đều mặc quần áo rất rách rưới, tóc tai bẩn thỉu. Tên "Phát Tài" kia có ý muốn lấy lòng Thang Kiến Quân, trở thành kim chủ trả tiên cho hắn, còn cho rằng Thang Kiến Quân có thù oán với Phùng Lan Lan, nên thỉnh thoảng nhắn tin nói, hôm nay con ngóc ngốc nghếch lại quậy phá, hắn lại đánh cô bé một trận, còn gửi cho Thang Kiến Quân ảnh chụp thương tích trên mặt Phùng Lan Lan.
Nhìn những ghi chép trò chuyện này, Phùng Kim Thành nghiến răng kèn kẹt, hai mắt tràn ngập hận thù, xem được một nửa, đã nhịn không nổi ném điện thoại di động xuống, nhấc cổ áo Thang Kiến Quân trên mặt đất lên, hung hăng đấm vào mặt hắn:
"Khốn kiếp! Đồ khốn kiếp! Dám đối xử với Lan Lan như vậy!" Lúc này Linh Bảo mới giải thuật giam cầm của anh em nhà họ Thang ra, Thang Kiến Quân lập tức hét lớn: "Hiểu lâm! Tất cả đều là hiểu lầm!" "Hiểu lâm? Anh nghĩ tôi là thằng ngốc sao? Các người dám xử với Lan Lan của tôi như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người!" Phùng Kim Thành giống như lên cơn điên, liên tục đánh vào mặt Thang Kiến Quân.
Thang Vân bị sự mất khống chế của chồng dọa sợ tới mức chân nhũn ra, xoay người muốn chạy ra ngoài cửa, lại bị vệ sĩ ngăn lại: "Phu nhân, bà muốn đi đâu?"
Sự chú ý của Phùng Kim Thành bởi chuyển sang Thang Vân, ánh mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm cô ta: "Thang Vân, tôi tự nhận mình từ lúc quen biết đến khi kết hôn, tôi đối xử với cô không tệ, tại sao cô lại đối xử với con gái tôi như vậy?"
Sợ hãi đến cực hạn, cuối cùng Thang Vân cũng không nhịn được oán hận trong lòng, điên cuồng quát:
Bạn cần đăng nhập để bình luận