Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 90:
"Thiến Thiến, mình muốn vào trong sấy khô tóc và quần áo, lạnh quá."
Vu Ngải Kỳ cũng đã phát hiện ra mấy người khác không thích cô ta, nhưng cô ta cho rằng họ ghen tị, bởi Thường Thiến Thiến xem trọng cô ta hơn, cho nên cô ta trực tiếp đưa ra yêu cầu với Thường Thiến Thiến.
Thường Thiến Thiến nhìn cả người ướt sũng đang nhỏ nước tong tong của cô ta, chán ghét tặc lưỡi.'Một người đi cùng cậu ta đi, giúp cậu ta sấy khô tóc với quần áo!"
Mặc dù không ai thích Vu Ngải Kỳ, nhưng đây là mệnh lệnh của Thường Thiến Thiến, nên một cô gái đi cùng Vu Ngải Kỳ ra phòng tắm phía sau bể bơi.
Trong phòng tắm, trường đặc biệt chuẩn bị gương và máy sấy tóc cho các sinh viên của đại học thể dục thể thao. Có sáu tấm gương xếp thành một hàng dài bao phủ toàn bộ bức tường trước mặt. Vu Ngải Kỳ bật máy sấy lên và bắt đầu sấy tóc, trong lúc sấy, cô ta đột nhiên nhìn thấy một bóng người đi ngang qua gương.
Cô ta cho rằng đó là cô gái đi cùng mình, nhưng khi quay đầu lại, Vu Ngải Kỳ thấy cô gái đó đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cầm điện thoại chơi game.
Cô ta tự an ủi rằng có lẽ mình bị lóa mắt, nhưng hai phút sau, lại thấy một bóng người mặc áo màu xanh lam lướt qua, cô ta giật mình tắt máy sấy: "Vừa rồi cậu có nhìn thấy gì không?”
"Thấy gì?" Cô gái kia khó chịu nói.
"Vừa rồi mình nhìn thấy bóng người mặc áo xanh lam lướt qua trong gương."
"Bóng xanh gì chứ, ăn nói lung tung!" Cô gái kia bỗng cảm thấy sờ sợ, vội vàng ngăn không cho Vu Ngải Kỳ nói tiếp.
Vu Ngải Kỳ không còn lựa chọn nào khác phải cắn chặt răng, phớt lờ tấm gương rồi tiếp tục sấy khô tóc cùng quần áo của mình. Không biết vì sao, buổi tối ở bể bơi rất lạnh, mặc dù đã mặc áo tay dài, nhưng cô ta vẫn thấy lạnh cứ như bắt đầu vào mùa đông vậy. Làn gió nóng từ máy sấy khiến cô ta cảm thấy ấm hơn đôi chút, nhưng trong lúc cô ta đang sấy thì có thứ gì đó lành lạnh chạm vào cổ cô ta.
Tim Vu Ngải Kỳ như sắp vọt ra khỏi cổ họng, cô ta nhìn lên gương, trong gương hiện ra một người phụ nữ có mái tóc dài ướt sũng, khuôn mặt tái nhợt nhăn nhúm đang đứng sau lưng mình, tay thì sờ lên cổ cô ta.
Vu Ngải Kỷ hét a một tiếng chói tai rồi vứt cả máy sấy bỏ chạy ra ngoài.
Cô gái đi cùng chặn lại trước mặt cô ta, Vu Ngải Kỳ sợ hãi dậm chân: "Tránh ra, có ma... có mail"
Cô gái trước mặt chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt tái nhợt.
“Cô đang nói tôi sao?" Vu Ngải Kỳ sợ hãi quá độ, tim thắt lại một cái liền ngã vật ra đất, bất tỉnh.
Thấy Vu Ngải Kỳ đột nhiên hét lên rôi ngã ra ngất xỉu, cô gái đi cùng sợ hãi bỏ chạy ra ngoài. Sau khi ra ngoài lập tức kể lại chuyện này cho Thường Thiến Thiến và những người khác nghe, khiến họ càng trở nên lo sợ hơn.
Mấy người bọn họ không dám đi vào khu vực phòng tắm phía sau nữa, chỉ biết cầu mong cho trời mau sáng. Nhưng dường như thời gian cũng chống đối họ, Thường Thiến Thiến liếc nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, chỉ mới hơn một giờ khuya, nhưng cô ta đã không nhịn được nữa.
"Đi, chúng ta cùng vào khu phòng tắm xem thử!"
Tất cả bọn họ đi đến nhà vệ sinh ở khu phòng tắm phía sau. Mỗi người đi vào một phòng vệ sinh, Thường Thiến Thiến cũng đi vệ sinh, cuối cùng thì cô ta cũng cảm thấy thoải mái hơn rồi.
Sau khi đi vệ sinh xong, cô ta định rời khỏi nhà vệ sinh, nhưng không ngờ khi mở cửa phòng vệ sinh lại phát hiện cửa không mở được.
Cô ta dùng sức đẩy mạnh nhưng cửa vẫn bất động, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra với Vu Ngải Kỳ, cô ta vừa tức giận lại vừa sợ hãi, giơ chân ra đạp mạnh nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.
Đèn trong nhà vệ sinh bỗng nhiên trở nên chập chờn còn phát ra tiếng tách tách:
"Mấy người chết ở đâu rồi hả? Mau mở cửa cho tôi!"
Cô ta hét lớn.
Tuy nhiên, không ai trong số mấy cô gái đi cùng cô ta vào nhà vệ sinh lên tiếng, khu nhà vệ sinh yên tĩnh đến đáng sợ.
Bọn họ sao thế? Thường Thiến Thiến càng lúc càng sợ hãi, gọi hết tên người này đến người khác nhưng vẫn không ai lên tiếng.
Cô ta nhìn cửa phòng vệ sinh, nó chỉ cao hai mét, cô ta có thể giãm lên bồn cầu để trèo ra ngoài. Nói là làm, cô ta lập tức bước lên bồn cầu, cuối cùng cũng leo lên được phía trên cửa, hai tay cô ta ôm lấy tấm vách phòng tắm rồi đu người lên, lúc nhìn ra bên ngoài cô ta nhìn thấy một cô gái tóc dài mặc áo thun thể thao màu xanh lam. Cô ta vui mừng khôn xiết nói với cô gái tóc dài: "Này, còn không mau giúp tôi một tay!"
Cô gái tóc dài chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra gương mặt trắng bệch nhăn nhúm."Được, tôi giúp cô.' Cô gái tóc dài nói một cách chậm rãi, còn nở một nụ cười quỷ dị. Toàn thân cô ta bay lên, chẳng mấy chốc đã chạm vào trần nhà, sau đó cô ta bay về phía Thường Thiến Thiến.
Hai mắt Thường Thiến Thiến trợn ngược, cô ta sợ đến mức không tự chủ được buông tay, cả người rơi xuống đất, chỉ nghe một tiếng râm, toàn thân cô ta lập tức cảm thấy đau nhức. Nhưng chuyện này còn lâu mới kết thúc, một lọn tóc đen dài từ trên khe hở ở cửa thòng xuống, sau đó nhanh chóng vươn dài đến trước mặt Thường Thiến Thiến, cô ta sợ đến mức bật dậy, lùi vê phía sau, nhưng lại không cẩn thận rơi xuống bồn cầu, cả người dính đầy nước bẩn.
Mái tóc đen dài nhanh chóng đuổi đến, quấn lấy người cô ta, cuộn cô ta lại như cái bánh bao, Thường Thiến Thiến càng giấy giụa thì mái tóc càng siết chặt, ép cả người cô ta nằm rạp xuống đất, qua khoảng hở dưới khe cửa, cô ta nhìn thấy ma nữ đang nhìn cô ta chằm chằm, nở một nụ cười quỷ dị với cô ta, mái tóc kia của ma nữ tiếp tục dài ra.
Thường Thiến Thiến giống như một bữa ăn nhẹ sắp sửa được đưa tới trước mặt ma nữ, ý thức này khiến cô ta như rơi vào hâm băng, không khỏi hét lớn, ma nữ nâng cô ta lên cao, sau đó dùng hết sức kéo cô ta xuống, cô ta bị mắc kẹt lại giữa khe hở của cửa nhà vệ sinh và trân nhà. Nhưng ma nữ vẫn tiếp tục kéo, cả người Thường Thiến Thiến bị va đập khắp nơi, chỗ nào cũng đau đớn tột cùng, sau cùng với một cú đập trúng đầu, cô ta liền bất tỉnh.
Những người khác cũng không may mắn hơn cô ta là bao, có người bị sặc nước vì bị ném vào bể bơi, có người bị treo trên trân nhà, có người thì bị kéo lê trên mặt đất và có người bị nhốt trong nhà kho. Vu Ngải Kỳ thậm chí còn tệ hơn, ban đầu cô ta ngất đi vì sợ hãi, nhưng khi cô ta tỉnh dậy thì những người khác lại bị ma nữ hành hạ đến bất tỉnh, cô ta lại một lần nữa gánh chịu toàn bộ hậu quả mà ma nữ gây ra.
Mãi cho đến ngày hôm sau có người mở cổng bể bơi, mới phát hiện bảy người bọn họ đã ngất xỉu khắp nơi trên sàn, trên người đều có vết bâm tím, thật kinh khủng.
Một số người thì được đưa đến bệnh viện của trường, mẹ của Thường Thiến Thiến sau khi nhận được thông báo cũng vội vàng chạy đến, đón và đưa cô ta đến một bệnh viện khác tốt hơn để điều trị.
Khi Thường Thiến Thiến tỉnh lại, cô ta giống như người mất trí, không ngừng la hét tuyệt vọng, luôn miệng kêu có ma. Nhà họ Thường phải mời sư thầy có tiếng nhất thành phố S đến mới khiến cô ta an tâm.
Nhưng một số người khác thì không may mắn như vậy, họ dường như ngày nào cũng phát điên, nhà trường sợ rằng để họ lại bệnh viện trường sẽ khiến họ càng phát điên, nên đã cho mời phụ huynh đến đón về, tạm thời để họ ở nhà tịnh dưỡng.
Khi Thường Thiến Thiến đã bình tĩnh hơn, kể lại câu chuyện đêm đó cô ta gặp cho sư thầy nghe, ông ta hỏi:
"Cô nói lúc cô bước vào bể bơi thì không hay biết gì cả à?”
"Phải."
Sư thầy suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận.
"Tôi cảm thấy lần này đại tiểu thư Thường xảy ra chuyện không phải bị tà ma mê hoặc đơn giản như vậy đâu, e rằng có người ám hại."
Mẹ của Thường Thiến Thiến nghe được điều này thì nổi giận: "Ai to gan dám hãm hại con gái tôi? Để tôi tra ra được thì sẽ lột da kẻ đóI"
Nói xong, bà ta sai người đi điều tra, trong số những kẻ đắc tội con gái bà ta, ai là người có năng lực lớn như vậy, hoặc gần đây có tiếp xúc với những người có liên quan, cho dù bà ta có phải đào ba tấc đất cũng phải moi cho được kẻ đó ra, nhất định phải trả thù cho con gái bà ta. Nghe con gái kể về những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, mẹ của Thường Thiến Thiến là Trịnh Thu Lan, quyết định tự mình đích thân điều tra vụ việc con gái mình bị hãm hại vì lo nhà trường sẽ chỉ làm qua loa tắc trách.
Vì vậy, ngay ngày hôm sau, bà ta đích thân lái xe hơi sang trọng đến đại học F.
Nghe nói phu nhân của người đứng đầu tập đoàn Tây Sơn sắp đến trường, ban lãnh đạo của đại học F tỏ ra rất lo lắng, cô con gái yêu quý của nhà họ Thường lại xảy ra chuyện ở Đại học F. Nhà trường với tư cách là người kiểm soát trật tự, sao có thể tránh khỏi không có liên can, đến lúc đó e rằng phải hứng một trận phẫn nộ rồi.
Trịnh Thu Lan vốn muốn để cho nhà sư vận dụng khả năng bói toán của mình để tìm ra kẻ hãm hại con gái bà ta, nhưng sau khi nhà sư bấm quẻ thì ông ấy kết luận rằng người hại Thường Thiến Thiến chính là người mà cô ta đã đắc tội, còn những thông tin khác thì ông ấy không nhắc đến.
Vậy thì Trịnh Thu Lan chỉ có thể đích thân ra trận, lật lại vụ việc.
Bà ta đi thẳng đến phòng hiệu trưởng, đổ mọi tội lỗi cho nhà trường vì đã để xảy ra sự việc con gái bà ta bị tấn công trong trường, đối diện với nhà tài trợ lớn, hiệu trưởng chỉ biết cúi đầu mỉm cười xin lỗi. Dẫu sao, đại tiểu thư Thường cũng đích thực bị ma quỷ hãm hại trong chính bể bơi của đại học F. Trong lòng hiệu trưởng bây giờ hối hận vô cùng, bể bơi đã từng có án mạng, đáng lý ra ông ta nên cho người canh gác cẩn thận, như vậy thì có lẽ đã phát hiện ra có người vào trong đó mấy tiếng đồng hồ, trường đã phải đối diện với sự chỉ trích của bảy vị phụ huynh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận