Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 210:

Chương 210:Chương 210:
Nhà họ Tê quá xảo quyệt, họ tính dùng nam sắc chiếm lấy Linh Bảo trước à? Thằng nhóc nhà họ Tề kia, rõ ràng không biết dỗ con gái, cũng chưa từng trải qua mối tình nào, sao lại khiến Lục Linh Bảo ưu ái như vậy? Mẹ nó tức thật! Linh Bảo không quan tâm bọn họ nghĩ gì, chỉ lo nói chuyện với Tê Mục.
Trình Thiều Thi ghen ty nhìn Linh Bảo và Tề Mục thân mật, nghĩ lại từ lúc Tê Mục vào yến hội tới giờ không để ý gì đến cô ta, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Tê Mục giúp Linh Bảo bóc miếng cua thơm ngon, chấm sốt rồi đưa cho cô. Anh ấy lại rót cho cô một ly rượu nho trắng: "Nghe nói cua và rượu nho trắng là sự kết hợp hoàn hảo, cô thử xeml"
Linh Bảo ăn miếng cua, uống một ngụm rượu trắng trong chén nhỏ. Cô liếm liếm môi: "Thật ngon! Rượu này tuyệt, trước giờ tôi chưa uống được loại rượu nho ngon như thết"
Tề Mục cười nói: "Đó là vì đây là rượu của nhà họ Nguyên rất có tiếng."
"Nhà bọn họ có xưởng rượu hay trang viên à? Chuyên môn buôn bán rượu?" Linh Bảo tò mò hỏi. Nếu có, cô muốn mua về uống dần.
"Không phải." Tê Mục lắc đầu.
"Vậy thì là sao?”
Tề Mục nói: "Bởi vì lão tổ tông của nhà họ Nguyên rất yêu thích sưu tâm rượu ngon, nên ai nấy đều cố gắng tìm kiếm những loại rượu tốt nhất để thể hiện lòng kính trọng. Nhưng đây chưa phải là rượu ngon nhất, rượu ngon nhất chắc chắn là ở trong hầm rượu riêng của lão tổ tông nhà họ Nguyên, ngài ấy đã cất giấu thì không ai dám động."
Nguyên Thanh Tiêu là lão tổ tông của nhà họ Nguyên, có sở thích cất chứa rượu ngon, điều này năm đại gia tộc ai cũng biết. Tê Mục chưa từng gặp qua người này, chỉ nghe đồn rằng người này có thiên phú rất cao về chế phù thuật, tính cách lập dị, chỉ thích sưu tâm rượu ngon. Cũng khó trách cấp dưới của người đó đi vơ vét rượu ngon trên toàn thế giới để lấy lòng.
Hiện giờ người ở nhân gian có kỹ thuật ủ rượu thực sự cao tay, hương vị của rượu thậm chí có thể so với rượu tiên của Thanh Tiêu, Linh Bảo đã bị hấp dẫn bởi rượu nho trong tay, nghe được lời này, lập tức nói: "Ngài ấy đúng là một con quỷ nghiện rượu, uống rượu phải chia sẻ cùng bạn bè mới vui, đợi ngài ấy xuất quan, tôi sẽ đi rủ thử xeml"
Không ngờ, Tê Mục nói: "Ngài ấy không uống rượu. Ngài ấy chỉ thích sưu tâm rượu mà thôi, cũng không cho phép ai động vào một giọt rượu của mình." Linh Bảo thất vọng mà nhăn mày: "Kẻ lập dị."
Người này có phải là Tỳ Hưu không, chỉ thích sưu tâm nhưng lại không uống. Đây chỉ là tin đồn được mọi người truyên tai nhau, hai người cũng chưa nói được bao lâu thì những người khác đã kéo đến, xung quanh Linh Bảo ngày càng đông hơn.
Linh Bảo ăn vài miếng cua, nhìn thấy lão tổ tông nhà họ Tề đi đến, lập tức lấy chu sa ra vẽ một lá bùa trị thương, đưa cho Tề Mục: "Đưa lá bùa này cho ông tổ của anh đi, có thể giúp ông ấy chữa nội thương."
Lão tổ tông nhà họ Tề là một người có nhiều công lớn, biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn hy sinh bản thân để bảo vệ sự yên bình của xã hội này. Người như ông ấy, không nên để nội thương ảnh hưởng đến tu vi.
Tề Mục nhận lấy lá bùa, đưa cho lão tổ tông của nhà họ Tê. Những trưởng lão khác trong các gia tộc cũng không kìm được lòng tò mò, kéo đến bên lão tổ tông của nhà họ Tề để xem. Lá bùa tràn đầy linh khí, không cần chạm vào cũng có thể cảm nhận được.
Lúc này lão tổ tông của nhà họ Chu lập tức nói: "Đạo hữu Lục luyện phù thuật quả là phi thường, không biết có muốn thu nhận đồ đệ không? Thằng nhóc thôi nhà ta Chu Văn Thành này, cái gì cũng không giỏi, chỉ có một chút thiên phú về phù thuật!"
Nói xong lập tức kéo cháu mình đến giới thiệu cho Linh Bảo. Trong những người đến đây, ai cũng có ý định như vậy. Họ đều mang theo những đồ đệ có hiểu biết về phù thuật, mong muốn được nhận Linh Bảo làm sư phụ. Ngay khi lão tổ tông nhà họ Chu nói xong, những người khác liền nối tiếp. Bữa tiệc bỗng trở nên hỗn loạn.
Linh Bảo nhìn mọi người, lắc đầu: "Không được, thực lực bọn họ quá yếu." "Chúng ta đều đang đối đầu kẻ địch mạnh, nếu có tiểu bối học được chút phù thuật của đạo hữu Lục, có khi cũng có thể giúp ích được nhiều hơn, đạo hữu Lục ngài xem có thể hay không chọn một người trong những người còn yếu kém ở đây, chỉ điểm cho họ dù chỉ một ít cũng là vinh hạnh!" Nguyên Như Bồi nhà họ Nguyên nịnh nọt.
Linh Bảo thấy ông nói có lý, cô không ngại truyên chút phù thuật cho người phàm, nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Ngô lão đã gặp vài lần: "Vậy ông ấy đi. Thực lực của ông ấy cũng tạm được."
Mọi người lại nhìn theo phương hướng của cô chỉ, lập tức sợ ngây người. Trình Thiều Thi như bắt được điểm yếu, không nhịn được châm chọc: "Tiền bối Lục có hơi tự cao tự đại rồi đó, Ngô lão là cao thủ tiên thiên tam cảnh."
Tuy rằng lời có chút vô lễ, nhưng lại nói ra tiếng lòng của mọi người. Dù cô có lợi hại cũng chỉ là tiên nhiên nhất cảnh, sao dám kiêu ngạo như vậy! Điên rồi! Trình Húc Đông thấy có cơ hội, quát Trình Thiều Thi: "Tiểu bối không được vô lễ với Lục đạo hữu!"
Sau đó lại đi tới trước mặt cười cô, ranh mãnh: "Lục đạo hữu, ngài là cao thủ tu hành, muốn thu Ngô lão làm đồ đệ, phải ít nhất là tiên thiên tứ cảnh mới xứng tầm. Hay là chúng ta đấu một trận, nếu cô thắng tôi, con cháu nhà họ Ngô chắc sẽ tâm phục khẩu phục."
Linh Bảo có chút cạn lời, rõ ràng là họ nhờ cô đưa ra lời khuyên, cô đã chỉ định một ứng cử viên rồi, lại còn phải chứng minh cả sức mạnh của mình. Vừa định nói với họ không muốn thì bỏ đi, nào ngờ, chính Ngô lão lại nhào ra phá hỏng bục của Trình Húc Đông ngay tức khắc:
"Không không không, bây giờ tôi đã tâm phục khẩu phục rồi, Trình sư thúc không cần phải thử đâu!" Nói xong, ông ta chạy đến trước mặt Linh Bảo dập đầu: "Đạo hữu Lục, à không, tiền bối Lục à, tôi bằng lòng bái ngài làm thầy, xin được ngài chỉ bảo!" Học không phân biệt tuổi tác, người giỏi là thây, nếu Linh Bảo sẵn lòng chỉ dạy ông ta, ông ta vui còn không kịp ấy, sao có thể chê tu vi của cô không bằng mình chứ. Hơn nữa, người ta còn chưa tới hai mươi tuổi đã là tiên thiên nhất cảnh, phải là người có tư chất đến mức nào, muốn vượt qua tu vi của ông ta cũng chỉ là vấn đề của vài chục năm nữa mà thôi.
Thật ra ông ta rất muốn hỏi Linh Bảo cách chế tạo phù thuật, nhưng lại lo rằng đó là bí thuật gia truyền của cô, không thể truyền ra bên ngoài, hỏi thì sẽ lộ ra dã tâm muốn biết, nên cứ chần chừ do dự mãi. Bây giờ là cơ hội trời cho, ban đầu ông ta thấy hơi khó tin, loại chuyện tốt như vậy mà đến với mình, vậy nên đã không tới bắt chuyện ngay lúc đó, bây giờ sao có thể để những người khác chọc giận Linh Bảo, khiến ông ta bỏ lỡ mất cơ hội.
"Không cần bái làm thầy, tôi cảm thấy ông cũng là người ngay thẳng thật thà, có chỗ nào không hiểu, cứ đến hỏi thẳng." Linh Bảo vẫn chú ý đến lòng tự trọng của những trưởng lão phàm trần này, với lại cô vẫn còn trẻ, tạm thời chưa nghĩ đến việc nhận đồ đệ.
"Lẽ nào đạo hữu Lục lại sợ sao? Chỉ là cuộc so tài bình thường thôi mà, tôi chắc chắc sẽ thủ hạ lưu tình mà, cô hoàn toàn không phải lo." Trình Húc Đông khó khăn lắm mới tìm được cơ hội danh chính ngôn thuận thăm dò Lục Linh Bảo, sao có thể bỏ qua dễ dàng được.
Người trẻ tuổi còn non nớt và nóng nảy, không thể chịu được những lời khiêu khích như vậy.
Quả nhiên, Linh Bảo nhìn chằm chằm Trình Húc Đông một hồi, người này không phải là loại người lương thiện gì, nguôn sức mạnh và công pháp trên người của ông ta đều không phải của chính phái, lại còn có vài phần giống với người đàn ông mặc áo choàng đen ở miếu Ngọc Hoàng. Nhưng rút kinh nghiệm từ bài học lân trước của người đàn ông mặc áo choàng đen kia, cô không dám đọc tử vi một cách tùy tiện, chỉ có thể quan sát chậm rãi thăm dò.'Được thôi, vậy thì tới đây. Yên tâm, tôi cũng sẽ giơ cao đánh khẽ.' Cô không chút sợ hãi nói.
Rất nhiều người có mặt ở đây đều không biết sức chiến đấu của cô, không khỏi nghi ngờ. Vậy thì cô không ngại phô diễn thực lực của mình, cũng giúp sự hợp tác trong tương lai được diễn ra suôn sẻ hơn. Ít nhất tới lúc đó sẽ không còn ai dám coi cô không ra gì nữa.
Cả hai nói đấu thì đấu, ngay lập tức Trình Húc Đông đã tấn công Linh Bảo. Linh Bảo định vung tay theo bản năng để đánh trả nhưng lại thay đổi ý định. Cô tránh sang một bên để né tránh đòn tấn công đó, nhanh chóng lấy ra một lá Ngũ Lôi phù rồi dán lên người ông ta.
Lá bùa này vốn dĩ chỉ dùng cho tà vật, Trình Húc Đông là người phàm tu hành, lẽ ra nó sẽ không có tác dụng nhưng trong người Trình Húc Đông lại có tà khí, tuy đã giảm tác dụng đi rất nhiều nhưng vẫn bị sấm sét đánh xuống. Ngũ Lôi phù này chỉ hấp thụ dòng điện trong nhà, vẫn còn thua xa lôi kiếp thật sự.
Nhưng những người khác vẫn bị dọa sợ, nội tạng của Trình Húc Đông bị sét đánh, máu tươi tràn ra cả ngoài miệng, cả người không dám tin mà nhìn Linh Bảo.
"Trời ạ, tôi lấy nhâm bùa mất rồi!" Linh Bảo vô tội nhìn ông ta: "Tôi vốn muốn lấy bùa hộ mệnh, mà trong túi lộn xộn quá nên chỉ lấy được Ngũ Lôi phù. Theo lý mà nói, Ngũ Lôi phù này chỉ dùng để đối phó với tà vật nên sẽ không có tác dụng với con người, vậy tại sao ông lại bị thương nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận