Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 96:
Bây giờ cô ta chỉ muốn có thể vay được càng nhiều tiền từ bạn bè và bạn cùng lớp càng tốt, sau đó đổi số điện thoại rồi cầm số tiền kia làm lại từ đầu.
Lê Tuyết là người ngây thơ dễ lừa gạt nhất, hơn nữa biết tình hình của cô ta, nhất định sẽ bằng lòng cho cô ta vay thêm tiên, không ngờ giữa đường lại gặp phải một Lục Linh Bảo ngáng chân.
Yêu cầu mà Lục Linh Bảo đưa ra gian xảo hết sức, nếu cô ta thật sự đưa ghi chép giao dịch và ghi chép mua sắm của mình cho Lê Tuyết xem thì có khác gì lạy ông tôi ở bụi này chứ.
Căn bản làm gì có buôn bán nhập hàng nào ở đây, tất cả tiền của cô ta đều dùng để mua quần áo, giày dép, túi xách và mỹ phẩm rồi, hồ sơ thanh toán đều là hóa đơn của các trung tâm thương mại và cửa hàng trực tuyến.
"Hỏi mượn bạn chút tiền, lại bị nghi ngờ rồi sỉ nhục như vậy, tiền này tôi không mượn nữa là được chứ gì!" Cô ta phẫn uất nói, bộ dạng như bị nhục nhã ghê gớm lắm. Sau đó lại quay đầu nhìn Linh Bảo đây căm giận: "Tôi biết thừa cậu thấy Tiểu Tuyết thân với tôi hơn nên gai mắt với tôi, nhưng tôi thật không ngờ cậu lại là người hèn hạ như vậy, bây giờ cậu còn định vu khống tôi, châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa tôi và Tiểu Tuyết!"
"Linh Bảo không phải người như vậy đâu, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó..." Lê Tuyết bị kẹt giữa hai người vô cùng khó xử.
Linh Bảo nhìn Lê Tuyết thở dài một hơi, xem ra người ngây thơ quá cũng có cái hại của ngây thơ, cứ chăm chăm bảo vệ cũng không phải là cách. Thôi vậy, thích cho mượn thì cứ cho mượn đi, coi như bỏ tiên ra mua lấy một bài học.
"Cậu tốt nhất là dẹp cái ý đồ lệch lạc của mình đi, có một số việc không cẩn thận là vướng vòng lao lý như chơi, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp." Cô cảnh cáo Khương Vân Vân một câu cuối cùng sau đó quay mặt bỏ đi, không quan tâm đến hai người họ nữa.
Khương Vân Vân không biết tại sao khi nghe Linh Bảo nói như vậy trong lòng lại giật thót một cái, cứ có cảm giác như mình đã bị nhìn thấu.
Nhưng mà ý đồ lệch lạc cái gì chứ, đó rõ ràng là diệu kế để có thể kiếm tiền một cách dễ dàng. Có cơ hội kiếm tiền mà bỏ qua không làm thì mới gọi là kẻ ngốc. Cô ta tin chắc, chỉ cần mình không tham lam, cẩn thận hơn một chút, chắc chắn có thể kiếm được bộn tiền mà không có chuyện gì xảy ra cả.
Tiên Khương Vân Vân đi rồi, cuộc sống sinh viên của Linh Bảo trở về với quỹ đạo bình thường, thời gian một tháng trôi nhanh như chớp mắt, ngoại trừ thời gian ở cùng với Lê Tuyết ít hơn thì mọi chuyện hầu như không có gì thay đổi.
Một vạn đó, cuối cùng Lê Tuyết vẫn cho mượn. Cũng có nghĩa là Lê Tuyết vẫn tin tưởng những lời lừa phỉnh của Khương Vân Vân hơn là lời khuyên chân thành của cô.
Thật ra việc cô ấy bênh vực và giúp đỡ bạn bè của mình chẳng có gì là sai. Nhưng với tư cách là một người ngoài cuộc, thấy cô ấy thân thiết nhiệt tình với một người nhân phẩm bại hoại, lòng dạ nham hiểm như vậy, bị lừa gạt, còn vì cho Khương Vân Vân mượn một vạn mà ngày nào cũng phải ăn suất cơm rẻ nhất ở nhà ăn, Linh Bảo quả thực không khỏi có chút phiền lòng.
Nếu không nhận được một bài học sâu sắc, chỉ sợ là Lê Tuyết cũng sẽ chẳng để tâm đến hậu quả của việc tin người quá mức lần này, cho nên lần này cô không mời Lê Tuyết đi ăn cơm cùng nữa, mặc dù cô chẳng thiếu tiền. Lúc đi học hay đi ăn cơm nếu đụng mặt nhau thì vẫn đi chung, dù sao cũng là bạn cùng phòng lại đi cùng đường, nhưng nếu không đụng mặt thì cô sẽ không đợi Lê Tuyết để đi cùng như trước đây nữa.
Còn Lê Tuyết cảm nhận được sự lạnh nhạt của Linh Bảo, trong lòng vừa buồn lại vừa khó xử, nhưng cô ấy không thể đi nghi ngờ và làm tổn thương Khương Vân Vân chỉ để khiến cho Linh Bảo vui lòng được. Thế là quan hệ của hai người bỗng chốc trở nên xa cách hơn nhiều so với trước đây.
Đối với Linh Bảo mà nói, một cô bé như Lê Tuyết cũng chỉ như một hạt cát trong cuộc đời làm thần linh của cô, chút chuyện nhỏ như vậy hoàn toàn không đủ để ảnh hưởng đến tinh thần rạo rực muốn đi trải nghiệm cuộc sống người phàm trong thế kỷ mới của cô.
Sức ăn kinh người cùng với túi tiên rủng rỉnh của cô đã tạo nên tiếng vang khắp cả con phố ẩm thực bên ngoài, mỗi lần cô đi qua đó, rất nhiều chủ quán ăn đều mời chào hết sức nhiệt tình.
Bên phía miếu thần, nhờ có Chu Đào Đào làm gương, liên tục có không ít những học sinh của lớp Bảy mang theo thái độ nửa tin nửa ngờ đến thắp hương xin bùa. Linh Bảo đối xử với bọn họ như nhau, đều ban cho bùa Trạng Nguyên.
Trong thời đại thiếu hụt tín ngưỡng này, bây giờ vẫn đang gieo rắc lòng tin, tạm thời không tính toán với mức độ thành tâm của bọn họ. Dù sao chỉ cần thấy được hiệu quả rồi bọn họ cũng sẽ trở thành tín đồ của cô cả thôi.
Bởi vì vẽ bùa, số giấy bùa và chu sa mà Linh Bảo mua ở huyện lúc trước đều đã dùng hết sạch, cô chuẩn bị đến một tiệm nhang đèn ở thành phố bên cạnh mua thêm.
Đại học F nằm ở rìa thành phố S, sát bên cạnh là khu Ngọc Trì, Linh Bảo tìm đến một tiệm nhang đèn ở nội thành cũ của khu Ngọc Trì, sau khi mua được một số giấy và chu sa, cô bắt xe buýt chuẩn bị quay về trường. Có đôi lúc thay vì chọn đi taxi cho thoải mái và riêng tư thì cô lại chọn đi xe buýt, như vậy cô sẽ có thể trải nghiệm và quan sát cuộc sống thường ngày của chúng sinh trong xã hội hiện đại của thành phố S này nhiều hơn.
Trên xe có không ít người, hai bác gái ăn vận đẹp đẽ ngồi chễm chệ trên hai chỗ ưu tiên của hàng đầu đang trò chuyện với nhau.
"Này, bà biết gì chưa, tiệm thịt nướng ở trung tâm thương mại Vân Khai cũng sắp đóng cửa rồi đấy!" Một bác nói.
"Bà nói cái tiệm thịt nướng ngũ vị ấy hả? Tiệm đó ngon mà, buôn bán cũng đắt khách nữa, sao tự nhiên lại đóng cửa?" Bác còn lại có vẻ rất ngạc nhiên.
Thịt nướng ngũ vị ngon... Linh Bảo vểnh tai lên.
Các quán ăn nhà hàng khách sạn ở khu Ngọc Trì nhiều vô kể, nhưng muốn nói cụ thể ở nơi nào có đồ ăn ngon thì vẫn là người bản địa biết rõ hơn cả. Hiện tại Linh Bảo đi khám phá đồ ăn ngon chủ yếu là dựa vào bản thân đi thử từng tiệm một hoặc là xem đề xuất trên mạng, không ít lần gặp phải những tiệm ối giời ơi. Có một số tiệm được đề xuất trên mạng nhưng thực tế chỉ là chạy quảng cáo, hoàn toàn không hề ngon như trong truyền thuyết, thậm chí còn dở tệ, Linh Bảo đã nhiều lần phải mất hứng quay về, bởi vậy lại càng coi trọng danh tiếng được truyền miệng hơn.
Nghe nói cửa tiệm kia sắp đóng cửa rồi, Linh Bảo quyết định phải nhanh chóng đi ăn thử. Thế là cô lập tức lấy điện thoại ra, tìm kiếm địa chỉ của quán thịt nướng kia, bản đồ chỉ hướng cho cô xuống xe sau ba trạm nữa.
Mà cuộc nói chuyện của hai bác vẫn đang tiếp diễn.
"Chắc là vì trung tâm thương mại Vân Khai bị quỷ ám chứ gì!" Bác gái đầu tiên nói: "Chẳng phải tuần trước mới có người nhảy lầu đấy à, tôi nghe nói ấy mà, lúc đó bà chủ của tiệm thịt nướng ngũ vị kia đứng ngay dưới lầu, người kia rớt xuống ngay trước mặt bà ấy luôn, y như quả dưa hấu bị vỡ nát bét, ruột gan đầu óc gì phọt ra đầy đất cả, bà chủ lúc đó sợ đến phát bệnh luôn, bây giờ vẫn còn đang nằm viện đấy, mà chuyến này đi viện lại phát hiện ra bà ấy bị ung thư, ông chủ tiệm kia đau lòng quá thế là quyết định đóng tiệm luôn!"
"Ôi, tội nghiệp quá vậy, xã hội bây giờ thật đúng là chẳng biết làm sao, sao mà lắm người bị ung thư thế không biết!" Bác gái còn lại cảm thán một câu rồi tiếp tục buôn dưa lê: "Bà nói xem có lạ kỳ không, cái trung tâm thương mại Vân Khai kia năm nay nhảy lầu biết bao nhiêu người rồi, mấy người kia cũng lạ thật, sao không chọn chỗ khác mà cứ phải đến đó mà nhảy thế nhỉ, chắc chủ của Vân Khai kia tức muốn chết luôn ấy chứ!"
"Tức chứ sao không, miếng đất tốn hơn ba trăm triệu mới đấu giá được, vị trí tốt như thế, xây dựng trung tâm thương mại, bán văn phòng, bán cửa hàng, tốn một đống tiên quảng cáo hút khách, mới được có hai ba năm, một tòa nhà trung tâm đang yên đang lành tự nhiên lại thành tòa nhà nhảy lầu, chủ cửa hàng đưa nhau chạy cả, mấy công ty trong văn phòng kia cũng đánh bài chuồn gân hết rồi, mấy chủ đầu tư mua cửa hàng và văn phòng kia bây giờ không cho thuê được dạo này đang kéo nhau đến tìm ông chủ của Vân Khai đòi hoàn tiền kìa!"
"Đã bán đi rồi, chắc chắn không có chuyện trả lại tiền cho bọn họ đâu! Nhắc mới nhớ, lúc đó người thân của tôi cũng bỏ hơn bảy trăm vạn mua một cửa hàng rộng mười mấy mét vuông ở đó, bảo là sau này sẽ cho người ta thuê làm tiệm trà sữa, một tháng có thể kiếm được cả chục ngàn tiền cho thuê, lúc đầu thì đắc ý lắm, bây giờ thì toang rồi, đúng thật là hối hận muốn chết, ha ha ha..." Nói đến đây bác ta có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
Trung tâm thương mại Vân Khai được phát triển bởi tập đoàn bất động sản Vân Khai - tập đoàn lớn nhất về bất động sản ở vùng này, vị trí tốt, chủ đầu tư rót vốn nhiều, mặt bằng vừa mở bán đã cháy hàng. Những người giành được đều ngỡ như mình đã hốt được một con gà mái đẻ trứng vàng, ai nấy đều hân hoan sung sướng, không một ai ngờ được mới qua hai ba năm đã xảy ra chuyện như vậy.
Một bà bác khác nói: "Hơn bảy trăm vạn, tình hình bây giờ khó mà bán ra được lắm, giờ xa gần đều biết chỗ đó là tòa nhà nhảy lầu rồi, ai mà đi mua nữa chứ! Ông chủ của Vân Khai kia chắc cũng đang khốn đốn lắm, ông ấy còn nhiều dự án như thế, hơn nữa giá bất động sản khác của ông ấy cũng sẽ chịu ảnh hưởng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận