Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 99:
Từ trong thân thức Linh Bảo cảm ứng được trong hồ chứa nước này tản mát ra âm khí nồng đậm.
Nước vốn là âm, những nơi như bờ sông bờ hồ âm khí sẽ dày gấp mấy lần so với những nơi khác, nữ quỷ kia trốn trong hồ chứa nước, cho dù không giữ được lãnh địa để lọt ra âm khí, người bình thường nếu không để ý kỹ cũng sẽ bị ả đánh lừa một cách dễ dàng.
Linh Bảo mỉm cười, ấn thang máy lên tâng ba mươi sáu tầng cao nhất, đi theo biển chỉ dẫn tới cầu thang dẫn lên sân thượng.
Nào ngờ vừa đi tới nơi thì trông thấy hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ đứng ở đầu cầu thang, mỗi bên một người đang đứng gác như lính canh. Mà cửa lớn dẫn ra sân thượng phía trên cầu thang đang bị khóa chặt kín bởi hai cái ổ khóa. Linh Bảo dùng thần thức nhìn xuống cầu thang bên kia, dĩ nhiên cũng là tình huống tương tự.
Cô thử đi về phía trước, hai nhân viên bảo vệ lập tức vươn tay ra chặn đường cô.
"Cô bé, chỗ này không được đi lên đâu." Một nhân viên bảo vệ thấp bé, đầu có chút hói lạnh mặt nói.
"Chỗ này của các chú không phải bị quỷ ám sao, cháu biết bắt quỷ, để cháu lên xem giúp cho." Linh Bảo nói một cách nghiêm túc
Hai nhân viên bảo vệ nghe được lời này bèn đưa mắt quan sát cô từ trên xuống dưới, mặc một bộ quần áo bông có tai thỏ, đeo một cái túi xách tròn tròn, tóc búi hình bánh bao, nhìn mặt đoán tuổi nhiều nhất là đang học trung học, trong tay còn cầm một cây kem ốc quế chưa gặm xong, bộ dạng này mà nói là thầy bắt quỷ, bọn họ có điên mới tin.
Bảo ham vui tìm đường chết đến đây thám hiểm nghe còn tin được.
"Bắt ma bắt quỷ cái gì, chúng tôi không cần, đi chỗ khác đi đừng có lượn lờ ở đây nữa!" Nhân viên bảo vệ hói đầu không kiên nhẫn nói.
Trung tâm thương mại Vân Khai bị quỷ ám đã là chuyện ai cũng biết, nhưng bọn họ có thể làm gì được bây giờ, để giữ người lại ông chủ đã tăng gấp đôi tiền lương, vì kế sinh nhai bọn họ đành phải tiếp tục làm công việc này, thế nào mà hôm nay lại có người nhảy lầu nữa, ông chủ lớn đã đích thân ra chỉ thị, bảo bọn họ nhất định phải canh giữ ở đầu cầu thang.
Sân thượng này đã chết mấy chục người, cực kỳ bất thường, ông ta và một đồng nghiệp khác xui tận mạng bị phân công cho công việc này, trong lòng đang bực bội muốn chết, đã thế lại gặp phải cô gái không sợ chết đòi chạy lên sân thượng cho bằng được này, cứ nhì nhà nhì nhằng mãi không thôi, ông ta làm sao mà vui vẻ cho được.
"Quỷ đang ở trên sân thượng, hôm nay cháu sẽ đi lên giải quyết nó, các chú không cần phải sợ nữa." Linh Bảo kiên nhẫn giải thích.
"Ai thèm tin mấy lời xăng bậy của mày! Biến đi!" Nhân viên bảo vệ hói đầu dùng lời lẽ thô tục, quay đầu nói với đồng nghiệp: "Mẹ nó, mấy cái đứa này muốn chết không biết đường tìm nơi khác mà chết à, cứ phải đến chỗ này mới được! Chán sống rồi thì ra giữa đường mà nằm, có mỗi cái sân thượng ghẻ, suốt ngày đòi xem xem xem, xem cái lùm mía nó chứ xeml"
Lời này là nói cho ai nghe, không cần hỏi cũng biết.
Linh Bảo nhíu mày, con người ở đời là như vậy, cái gì tự dâng tới cửa sẽ luôn không được coi trọng.
Nếu cưỡng chế bắt hai người này đứng yên thì sẽ có linh lực dao động, như vậy lại đánh rắn động cỏ. Có lẽ cô nên chờ thêm một thời gian, chờ bọn họ chủ động đến mời cô, như vậy mới có thể phối hợp hơn.
Vì thế cô xoay người đi vê phía cửa thang máy, không ngờ lại đụng phải đoàn người ở chỗ rẽ.
Trong đó người đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc đồ âu đi giày da, tướng vô cùng giàu sang, đi theo sau ông ta là ba nam một nữ, đều mặc đồ âu, dáng vẻ nhân viên công sở mẫn cán, còn bên cạnh lại là một ông già mặc đường trang* , để một bộ râu hoa râm, lưng đeo một cái túi lớn có hình thái cực đồ.
Người này chính là Dương Đại Long, thây pháp mà Linh Bảo quen biết ở huyện quê nhà.
Dương Đại Long trông thấy người đối diện, trên mặt lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, vội bước nhanh tới đón, vẻ mặt lấy lòng nói:
"Ơ kìa, Lục đại sư, sao lại gặp được đại sư ở đây thế này, thật đúng là có duyên đi đâu cũng gặp nhau"
Vi Tuấn đứng một bên và cấp dưới của ông ta đều sợ ngây người, Dương đại sư này thoạt nhìn tiên phong đạo cốt, cũng chẳng nhiều lời, lúc nào cũng mang vẻ cao nhân thoát tục, sao lại đột nhiên quay phắt một trăm tám mươi độ như vậy, chẳng lẽ do tai bọn họ có vấn đề sao?
Sao cứ có cảm giác trước mặt ở cô gái này ông ta xun xoe khúm núm quá vậy? Còn nữa, Lục đại sư... Đại sư? Thế này nghĩa là thế nào?
Linh Bảo trông thấy Dương Đại Long cũng gật đầu chào hỏi. Dương Đại Long này giống như thuốc mỡ da chó đi theo cô đến thành phố S, nương tựa vào một người anh em họ hàng xa, mỗi tháng lại tới đại học F xin cô chỉ dạy bản lĩnh vẽ bùa trừ quỷ một lần, cô thấy ông ta thành tâm, cũng tiện tay chỉ điểm cho vài lân, nghe ông ta nói dạo gân đây ông ta ở thành phố S kiếm ăn cũng không tệ.
Cô còn chưa nói gì Dương Đại Long đã tự run rẩy suy đoán: "Chẳng lẽ đại sư cũng được ông chủ Vi mời đến bắt quỷ sao?"
Nói xong ông ta liền quay đầu nói với Vi Tuấn: "Ông chủ Vi, đáng ra ông phải nói sớm là mời Lục đại sư rồi chứ, có đại sư ở đây làm gì đến lượt tôi múa rìu qua mắt thợ nữa!"
Vi Tuấn lại càng ngạc nhiên hơn, nhưng ông ta cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Dương Đại Long, cô bé trắng trẻo đáng yêu kia thế mà lại là đại sư cao tay hơn cả Dương đại sư? Dương đại sư này ông ấy mời từ nhà của bạn mình qua, quả thật rất có bản lĩnh, lại thành thục cẩn trọng, những người như thế này đều rất coi trọng thanh danh, chắc chắn không thể lấy chuyện này ra mà đùa giỡn với ông ấy được, vậy thì e rằng cô bé kia quả thật là một vị cao nhân không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Người làm ăn kinh doanh thường đều rất khách khí với những người biết chút bí thuật huyền môn, chỉ sợ nhỡ chẳng may đắc tội sẽ bị họ giở mánh trả thù.
Vì thế ông ấy lập tức nặn ra một nụ cười khôn khéo của thương nhân, tiến lên nói với Linh Bảo: "Thì ra là Lục đại sư, ngưỡng mộ đã lâu! Trước kia không có phương thức liên lạc của Lục đại sư nên không thể mời ngài, lần này nếu đã trùng hợp gặp được, chi bằng Lục đại sư cũng giúp kẻ hèn xem qua tòa nhà này?”
Khóe miệng Linh Bảo giật giật, ở thành phố S này cô làm gì có tiếng tăm gì, có trời mới biết cái ngưỡng mộ đã lâu của người này là từ đâu ra, sau đó cô lại nghe ông ấy nói:
"Tôi từ lâu đã cho phao tin ra bên ngoài, nếu có thể ai giúp tôi giải quyết triệt để vấn đề ở tòa nhà này, tôi sẵn lòng bỏ ra năm trăm vạn để hậu tại!"
Tất nhiên ông ấy chưa từng công khai lời này ra bên ngoài, nếu không chắc bây giờ trung tâm thương mại Vân Khai đã bị san bằng bởi đủ các thể loại lừa đảo rồi. Có điều mỗi lần mời đại sư tới ông ấy đều nói ra mức giá này, để cho bọn họ dốc hết toàn lực.
Năm trăm vạn sao... Linh Bảo ngẫm lại hơn hai trăm năm mươi vạn kia của mình, dù đã mua một căn nhà, ngày nào cũng ăn uống no say ấy thế mà đến nay vẫn còn bảy tám chục vạn, năm trăm vạn tất nhiên càng dùng được vào nhiều việc hơn, dù sao cô vốn cũng đã muốn quản chuyện người khác, giờ lại còn được trả thù lao, mắc mớ gì mà không làm. Thế là cô dè dặt phun ra một chữ:
"Được.
Dương Đại Long đã đội cho cô cái mũ cao nhân rồi, dù sao cô cũng phải cao ngạo lạnh lùng một chút mới ra dáng chứ.
Mấy người cùng nhau đi tới cầu thang một lần nữa.
Cửa cầu thang cách lối rẽ vào thang máy không xa, hai nhân viên bảo vệ đã thấy rõ thái độ của ông chủ nhà mình đối với Linh Bảo, nhất thời có chút toát mồ hôi hột, đặc biệt là nhân viên bảo vệ đầu hơi hói kia, tâm trạng không khác gì đang ngồi trên đống lửa.
Không ngờ cô bé kia lại là đại sư thật. Vừa rồi ông ta thô lỗ với cô như vậy, liệu cô có nhân cơ hội này mà cáo trạng ông ta không?
Trung tâm thương mại Vân Khai vốn yêu cầu nhân viên phải luôn tươi cười phục vụ khách hàng, cực kỳ coi trọng thái độ phục vụ, trước kia đã có người vì thái độ không tốt với khách hàng mà bị khiếu nại sau đó bị đuổi thẳng cổ, bây giờ ông ta lại đắc tội với người mà ngay cả ông chủ lớn còn phải khách sáo, có lẽ nào cũng bị cho thôi việc luôn không?
Nghĩ đến hiện giờ muốn tìm một công việc có đãi ngộ tốt như ở Vân Khai khó khăn đến cỡ nào, lại nghĩ đến vợ con già trẻ trong nhà cần nuôi sống, trong lòng ông ta đột nhiên sinh ra một cảm xúc sợ hãi tuyệt vọng.
Nhảy từ trên sân thượng xuống là xong, được giải thoát khỏi tất cả. Không phải đối mặt với tình cảnh quân bách như vậy nữa, không phải lo toan gánh nặng gia đình... Một giọng nói vang lên trong đầu ông ta.
Vì thế mọi người chỉ trông thấy trong hai nhân viên bảo vệ có một người rất cung kính đi tới chào hỏi mọi người, nhân viên bảo vệ còn lại đầu hơi hói thì lại mang vẻ mặt đờ đẫn cứ thế đi thẳng lên cầu thang.
"Tổng giám đốc Vi đến, sao không qua chào hỏi gì cả?" Một nam quản lý cấp cao cất giọng quở trách.
Anh ta là người phụ trách trung tâm thương mại Vân Khai, đương nhiên muốn tất cả nhân viên đều biểu hiện tốt trước mặt ông chủ.
Mà nhân viên bảo vệ hói đầu kia lại giống như không nghe thấy gì, sau khi đi lên câu thang thì lấy chìa khóa bên hông ra, mở cửa dẫn tới sân thượng, sau đó đột nhiên nhấc chân chạy như điên lên sân thượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận