Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 107:

Chương 107:Chương 107:
Bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối này, ngày trước còn phải dựa vào thuốc hóa trị của bệnh viện để giữ lấy mạng sống, thế mà hôm nay đã hoàn toàn hồi phục trở lại bình thường. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Một số bệnh nhân và người nhà trong phòng bệnh đều vươn cổ nhìn vị bác sĩ đang đứng trước giường vợ của Hà Phúc Quý, vợ Hà Phúc Quý có chút sợ hãi:
"Bác sĩ, bệnh tình của tôi có phải đã càng ngày càng nặng hơn rồi không?"
Đêm qua bà ấy ăn ngủ rất ngon, cảm thấy mình vẫn như lúc còn chưa ốm, nhưng nhìn thấy biểu hiện của bác sĩ, bà ấy có chút hoài nghi không biết có phải mình đang trong tình trạng hồi quang phản chiếu* hay không.
*Hồi quang phản chiếu: một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.
"Không, bà... Toàn bộ tế bào ung thư trong gan của bà đã trở lại bình thường... Chuyện này làm sao có thể chứ? Chẳng lẽ đã lấy nhầm báo cáo giám định rồi?"
Bác sĩ trưởng khoa không thể tin được, đích thân đưa vợ của Hà Phúc Quý đi làm thêm vài lần siêu âm Doppler màu, tận mắt nhìn bà ấy làm xét nghiệm, kết quả vẫn như vậy.
Thế là ông ấy suy nghĩ một lúc lâu, vẫn nên nói ra sự thật.
"Bệnh ung thư gan của bà đã được chữa khỏi rồi. Theo lẽ thường, bà đã có thể xuất viện, bình thường có thể uống một ít thuốc giảm tắc động mạch là được. Nhưng bệnh tình của bà tiến triển thật sự là quá đột ngột nên tôi khuyến khích bà nên ở lại bệnh viện một thời gian nữa để theo dõi."
Nói xong, ông ấy hỏi vợ của Hà Phúc Quý với vẻ mặt dò hỏi: "Bà thử nghĩ kỹ lại xem, mấy ngày nay bà có ăn gì phải thứ gì không bình thường hay làm chuyện gì không bình thường không? Căn bệnh ung thư gan này đã ở giai đoạn cuối, dù thế nào cũng không thể chỉ qua một đêm mà hoàn toàn khỏi bệnh được!"
Cần biết rằng ngày hôm qua khi ông ấy đến khám bệnh, bệnh tình của người phụ nữ này vẫn là triệu chứng ung thư gan giai đoạn cuối điển hình.
Người phụ nữ trung niên đã nói bóng nói gió hôm qua định đứng lên nói nhưng đã bị cô con gái đi cùng đến để chăm sóc ba mình giữ lại, những người khác đều nhất trí không mở miệng tiết lộ việc hôm qua Hà Phúc Quý đã tìm một đại sư đến xem bệnh cho vợ ông.
*
Lúc này, những người lãnh đạo của đại học F đang gặp khó khăn bởi một chuyện.
Mùa hè năm nay, đại học F cùng lãnh đạo thành phố và cục thể thao đảm nhận công tác đăng cai Đại hội thể thao cho sinh viên đại học năm nay tại thành phố S, nhưng thấy thời gian tổ chức Đại hội thể thao mùa đông sắp đến gần, nhưng bể bơi vẫn chưa tìm được người đến để thu xếp ổn thoả.
Bể bơi đã mấy tháng nay không có người trông coi nên ngày càng thêm u ám, hơn nữa đội tuân tra của trường ở bên ngoài thường xuyên nghe thấy tiếng động bất thường, lãnh đạo nhà trường vẫn không bỏ cuộc, đã cử một đội bảo vệ đi tìm kiếm, nhưng họ lại trực tiếp bị mắc kẹt bên trong cả đêm không thể ra ngoài, sau khi ra ngoài thì đều ngã bệnh nặng.
Trong hoàn cảnh như vậy, cho dù chủ nghĩa vô thần có kiên định đến đâu, họ cũng không dám không tin vào ma quỷ nữa. Bể bơi đó đã bị ma ám, hơn nữa còn là một con ma rất hung ác.
"Đại hội thể thao được tổ chức vào ban ngày, có rất nhiều người ở đó, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ?" Chủ nhiệm Văn phòng Giáo vụ nói.
"Nhưng lần trước vị đại sư đó đã nói, ma nữ kia là tìm người đền mạng, nhỡ đâu đến lúc đó có người xuống nước mất mạng thì sao..." Phó hiệu trưởng đối với điều này có chút do dự.
Hai bên kiên định với ý kiến của mình nhưng dù thế nào thì Đại hội thể thao cũng phải được tổ chức. Đối với một sự kiện quy mô lớn như cuộc thi bơi lội, các bể bơi tư nhân gân đó đều không có địa điểm lớn như vậy, vì vậy họ chỉ có thể sử dụng bể bơi lớn của đại học F.
Tranh luận cả nửa giờ đồng hồ, hiệu trưởng đã đưa ra quyết định, hồ bơi vẫn phải được sử dụng, cùng lắm thì đến lúc đó mời thêm vài vị đại sư ở bên cạnh quan sát, đồng thời chuẩn bị thêm vài người giúp đỡ, nếu như có thể chuẩn bị đầy đủ, sẽ không đến nỗi có việc ngoài ý muốn xảy ra đâu.
Các vị lãnh đạo trường đang thảo luận, lại không biết rằng ma nữ đang chờ hồi lâu trong bể bơi lúc này đang nhìn về hướng của một bể bơi nhỏ khác, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ở đó, các thành viên đội bơi trở về từ các cuộc thi lớn của quốc gia đang tập luyện chăm chỉ cho Đại hội thể thao sắp tới.
*
Sau khi theo dõi được một tuần, các bác sĩ của bệnh viện Harmony phát hiện ra rằng dù họ có kiểm tra như thế nào thì vợ của Hà Phúc Quý cũng đã khỏi bệnh và cũng không tìm thấy ổ bệnh nào có nguy cơ tái phát.
Thế là sau một tuần, bác sĩ trưởng khoa đã cho phép bà ấy xuất viện.
Nhìn thấy vợ chồng Hà Phúc Quý đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, ba bệnh nhân khác và người nhà của họ trong phòng cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa.
"Này, lão Hà, vị đại sư lần trước ông mời tới rốt cuộc là ông đã tìm được ở đâu vậy, có thể giới thiệu cho một chút cho bọn tôi được không?” Một người nhà bệnh nhân ởđi tới trước mặt hai người, vẻ mặt nịnh nọt hỏi.
Mấy người khác cũng vây quanh tha thiết nhìn ông, bày tỏ bọn họ cũng muốn biết.
Dù trước đây bọn họ đều không tin vào những chuyện khó tin như thế này, nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra trước mắt bọn họ. Vợ của Hà Phúc Quý cũng là một người mắc bệnh nan y giống như người nhà của họ, vị đại sư trẻ tuổi kia chỉ tùy ý bắt tay bà ấy rồi lại vẽ cho một lá bùa, thế mà chỉ trong một ngày, bệnh của bà ấy đã khỏi hẳn! Chuyện này sao lại có thể không đánh động lòng người được chứt
Bọn họ đã ở trong bệnh viện này cả mấy tháng, tốn hàng mấy chục vạn vẫn không cứu nổi mạng sống của mình. Vị đại sư đó chỉ cân mười vạn, nhưng hiệu quả lại có giá trị đến hàng ngàn vạn tiền!
Tục ngữ có câu "đồng bệnh tương liên'*, vợ của Hà Phúc Quý đối với những bệnh nhân cùng khu này vẫn còn có chút đồng cảm, bây giờ bệnh của bà ấy xác định là đã khỏi hẳn, để người khác sống trong cảnh khốn cùng, bà ấy thật sự không thể nhẫn tâm như vậy.
*Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau.
Bà ấy liếc nhìn Hà Phúc Quý, Hà Phúc Quý nghĩ lại lần trước những người này đã không tiết lộ với bệnh viện chuyện ông mời đại sư đến trị bệnh, cũng có thể xem là có nghĩa khí, thế là ông gật đầu.
"Chuyện này tôi không thể thay Lục đại sư nhận lời với mấy người được, tôi phải hỏi cô ấy trước cái đã.'
Đám đông nhìn ông gọi điện thoại với ánh mắt đầy chờ đợi, thấy ông cúp máy liền hỏi:
"Thế nào, đại sư nói thế nào?"
Bây giờ tất cả họ đều không hẹn mà thay đổi cách nhìn, không còn dám nói cái gì mà lang băm lừa bịp nữa.
"Đại sư nói không phải ai cô ấy cũng nhận, cô ấy phải gặp qua người đó mới quyết định có nhận hay không." Nói xong, ông bổ sung thêm: "Mọi người nên biết người phụ trách của Tập đoàn Vân Khai đã đưa hẳn cho cô ấy năm trăm vạn để cô ấy làm phép cho quảng trường. Đây không phải là một cao nhân bình thường đâu."
Năm trăm vạn! Mọi người đều bị sốc.
Ngay cả chủ tịch tập đoàn Vân Khai cực kỳ giàu có còn phải bỏ ra rất nhiều tiền để mời cô ấy, hẳn cô ấy phải là một cao nhân vĩ đại lắm. Chỉ sợ rằng cái ngưỡng này không phải là chỉ cao bình thường.
Thế là bọn họ vội vàng hỏi Hà Phúc Quý về sở thích của vị Lục đại sư kia rồi làm theo sở thích của cô, lấy lòng đại sư sẽ có thể tăng tỷ lệ thành công đúng không?
"Sở thích sao...' Hà Phúc Quý nghĩ một lúc: "Tôi nghĩ có lẽ cô ấy rất thích ăn. Khi đó cô ấy nói rằng vì cô ấy thích thịt nướng nhà tôi làm nên mới đồng ý giúp vợ tôi trị bệnh! Lần trước tôi đến đón cô ấy đi xem bệnh đã nướng cho cô ấy một ngàn xiên thịt nướng, tôi thấy cô ấy có vẻ rất vui.'
Nghe những lời này, đại não của mọi người lập tức hoạt động.
Thế là vào ngày hôm nay, Linh Bảo đang trong lớp học thể dục chuẩn bị cho Đại hội thể thao thì nhận được điện thoại từ Hà Phúc Quý, nói rằng người nhà của các bệnh nhân cùng khu phòng với vợ ông đã đến tìm cô.
Linh Bảo đoán là họ muốn mời cô đi khám bệnh, liền thuận miệng nói: "Đưa người đến đường chạy ở sân vận động số 1 đi. Tôi đang học lớp thể dục."
Thế là, không lâu sau, cô phát hiện các học sinh trên sân luyện tập cứ thường xuyên nhìn ra ngoài mép sân.
Chủ yếu là nhóm hơn chục người của Hà Phúc Quý thật sự quá thu hút ánh nhìn rồi. Bọn họ cơ bản mỗi người đều có bảy tám túi xách trong tay, nhìn bao bì bên ngoài của túi thì đều là túi xách mang về từ các cửa hàng đồ ăn ngon.
Nào là đầu vịt, nào là đầu thỏ, nào là chân gà tam nương, giò heo hầm, giò heo quay, thịt nướng, đồ nướng các loại, nhìn thoáng qua dường như đã có gần chục loại.
"Sao lại có nhiều người như vậy?" Nhìn thấy Hà Phúc Quý, Linh Bảo liền biết rằng mọi người là đang đến tìm cô, nhưng cô vẫn là không thể tin được số lượng người lại nhiều đến như vậy.
Sao cô biết được, ba nhà này đều sợ thua nhà khác, sợ rằng hai người đi thì không đủ, có người dẫn thêm ba người nữa, thậm chí có người còn dẫn đến bốn người, dốc hết sức thu thập đồ ăn mang tới.
Bây giờ là thời gian cho các hoạt động tự do, mọi người thích luyện tập thì luyện tập, không thích luyện tập thì có thể chơi cầu lông hoặc các trò chơi khác trên sân tập, thậm chí ngồi lại nói chuyện đôi ba câu trên trời dưới đất gì cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận