Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 191:
Cổ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: "Nếu không phải vì chuyện này không thể kiện, tôi nhất định sẽ kiện anh tội giết người, tống anh vào tù cả đời!" Đối mặt với Cổ Nguyệt, thái độ bạn trai Lý Mạn Ni đột nhiên dịu đi, chuyển sang cầu xin:
"Cô Cổ Nguyệt, tôi biết chúng tôi có lỗi với cô, nhưng Mạn Ni khó khăn lắm mới có cơ hội sống lại, tôi không thể lại để mất cô ấy, xin hãy thành toàn cho chúng tôi, cho cô ấy cơ thể này đi! Mất đi Mạn Ni tôi thực sự rất đau khổ!" Vốn dĩ Cổ Nguyệt rất buồn bã, nhưng lúc này cũng bị suy nghĩ của anh ta chọc cười, cười xong phiền muộn tiêu tan không ít
Đây là chuyện riêng của cô ấy, Linh Bảo giúp cô ấy giữ hồn phách đã rất cảm động rồi, sao có thể việc gì cũng nhờ cô xông pha giúp đỡ được. Cổ Nguyệt hung dữ nhìn chằm chằm bạn trai Lý Mạn Ni
"Tôi khinh!Tôi quen các người sao? Các người có ơn với tôi à? Tôi sống tốt thì tốt, dựa vào đâu mấy người xa lạ như các người muốn giết tôi làm vật hy sinh! Bạn gái anh không nên chết, lẽ nào người nên chết đi là tôi ư?”Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh cút ngay lập tức, nếu không tôi lập tức gọi cảnh sát nói anh quấy rối tôi khiến anh nếm trải đời sống ngục tù! Nếu cảnh sát không quản, tôi bảo anh ruột anh nuôi của tôi đánh chết anhl! Nhà tôi là dân bản địa, có rất nhiều họ hàng bạn bè."
"Cô... cô gái trẻ tuổi như cô sao lại có thể ích kỷ như thế!" Bạn trai của Lý Mạn Ni oán hận trỉ trích nói.
Đồng nghiệp của bạn trai Lý Mạn Ni nghe cuộc đối thoại của mấy người họ, dù rất khó tin mấy chuyện phản khoa học này, nhưng cũng đã biết rõ ngọn nguồn vấn đề. Tuy bọn họ là bạn bè, nhưng họ thấy bạn trai của Lý Mạn Ni làm ra loại chuyện này thực sự là xấu xa. Có người kéo anh ta ra khuyên nhủ: "Chúng ta vẫn nên đi thôi, còn phải đến công ty làm nữa!" Nhưng anh ta đẩy đồng nghiệp ra, muốn tiếp tục xông lên thuyết phục Cổ Nguyệt.
Linh Bảo liếc nhìn qua mấy người họ, không kiên nhẫn tặc lưỡi, chỉ vào bạn trai của Lý Mạn Ni nói: "Anh câm miệng cho tôi. Nếu còn nói những lời vô liêm sỉ như vậy, e là tôi không nhịn được cho anh câm hết đời đó.
Cô vừa trừng phạt làm một người câm cách đây không lâu.
"Cô..." Bạn trai Lý Mạn Ni muốn mở miệng, nhưng lại phát hiện bản thân nói không ra tiếng.
Trên mặt anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc, mấy lần muốn nói nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh, trên mặt dần dần biến thành nét hoảng sợ.
Tất cả những người có mặt trong phòng đều khó tin nhìn Linh Bảo , Mạnh Thi Văn, Lê Tuyết và Cổ Nguyệt cảm thấy thật thần kỳ, mặc dù họ đều biết năng lực phi thường của Linh Bảo, nhưng chỉ thấy cô dùng để đối phó với yêu ma, chưa bao giờ thấy cô làm bất cứ điều gì với người sống, bây giờ chỉ tùy tiện nói một câu câm miệng, lại có thể khiến người ta nói không ra tiếng, đây là kiểu năng lực phi thường nào chứt! Ba người không khỏi nghĩ tới việc về sau nhất định phải ôm đùi Linh Bảo thật chặt, vĩnh viễn không buông tay!
Các đồng nghiệp của bạn trai Lý Mạn Ni có chút sợ hãi. Họ chưa bao giờ chứng kiến năng lực như vậy, nhưng họ cũng biết rằng trên thế giới này thực sự có rất nhiêu điều không thể lý giải bằng khoa học, chẳng hạn như nuôi cổ. Tóm lại là họ cũng bắt đầu kiêng dè Linh Bảo, sợ cô cũng làm như vậy lên người mình.
"Mấy người đưa anh ta đi đi, đừng ở đây quấy rây tâm trạng của tôi." Linh Bảo thấy bọn họ sợ, lạnh giọng ra lệnh.
Các đồng nghiệp của bạn trai Lý Mạn Ni nhanh chóng gật gù, cả ba cùng nhau kéo bạn trai của Lý Mạn Ni đi. Lúc này Linh Bảo mới gọi phục vụ tới: "Này, sao món bọn tôi vừa gọi vẫn chưa ra? Đã hơn nửa tiếng rồi!" Phục vụ đều bị cô làm cho sửng sốt, vừa rồi náo loạn lớn như vậy, còn có tâm tình ăn cơm sao? Người phục vụ sững người một lúc rồi nói: "Xin lỗi, tôi lập tức đi thúc giục nhà bếp ngay đây!"
Vốn dĩ họ nghĩ rằng mấy người Linh Bảo chắc chắn sẽ không ăn nữa, vì vậy họ đã lên các món ăn và bít tết cho những người khác. Bây giờ Linh Bảo vẫn muốn ăn, nhà bếp phải nhanh chóng lên món.
Sau khi người phục vụ rời đi, Linh Bảo nói Mạnh Thi Văn, Lê Tuyết và Cổ Nguyệt ngồi xuống, đặt món ăn nhẹ vào đĩa của mỗi người: '"Ăn điểm tâm trước đi, lăn lộn lâu như thế mình đói rồi."
Tất nhiên cô sẽ không có cảm giác đói, nhưng cô không thể kìm lại cảm giác thèm ăn của mình. Đồ ăn ngon ở ngay trước mắt, không ăn thì tội lắm! Cổ Nguyệt lặng lẽ lắc đầu: "Xin lỗi, mình ăn không vào'
"Yên tâm. Đợi khi tro cốt của Lý Mạn Ni được đưa đến đây, mình có thể giúp cậu đuổi cô ta ra." Linh Bảo hứa.
Lê Tuyết cũng an ủi:
"Có Linh Bảo đây, chắc chắn không sao đâu."
"Mình biết mà. Linh Bảo, lân này mình không biết làm sao để cảm ơn cậu nữa." Cổ Nguyệt rơi nước mắt, nghĩ đến những chuyện đó thực sự cô ấy không kìm được.
Linh Bảo nghĩ đến lúc ấy Phùng Kim Thành nhờ cô tìm con gái Phùng Lan Lan bị lừa bán, cũng hiểu tâm trạng cô ấy lúc này, cô suy nghĩ một lúc, mở miệng nói:
"Nếu cậu muốn, mình có thể giúp cậu xóa đoạn kí ức này, để cậu dễ chịu hơn." Cổ Nguyệt không cần nghĩ, lắc đầu:
"Không, mình sẽ vượt qua nó. Mình sẽ ghi nhớ bài học lần này. Sau này sẽ không làm những chuyện nối tóc mượn mi thế này nữa. Đâu có ngờ rằng đi nối tóc lại xuất luôn hồn." Đổi chủ đề, cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nói đến tóc nối, cô ấy nhớ hôm đó Lê Tuyết hỏi vê vấn đề này:
"Lê Tuyết, cậu ngàn vạn lần đừng nghĩ đến việc đến tiệm tóc đó nữa. Mình đã nghe người ta nói rằng ở đó nối tóc người chết, nhưng mình không tin điều đó. Bây giờ bị lừa thì mình mới biết những gì người ta nói là sự thật. Mình thấy bà chủ cửa hàng cũng khác trước rất nhiêu, mình nghi ngờ rằng không biết có phải bà ấy cũng bị quỷ nhập thân rồi hay không."
Cô ấy chỉ tình cờ nói ra, nhưng đã thu hút sự chú ý của Linh Bảo. Trong phim kinh dị, trong phòng tắm luôn xuất hiện đống tóc lơn, không phải tự nhiên mà có, tóc là thứ rất dễ bị tà vật dính vào. Nếu thực sự có vấn đề với nguồn tóc trong cửa hàng đó, vê cơ bản gia đình của chủ tiệm là người đầu tiên chịu tai ương.
Nếu bà chủ thực sự bị nhập, vẫn tiếp tục nối tóc có vấn đề cho khách hàng, thì ý đồ của việc này thật quá đáng sợ.
Hơn nữa... Linh Bảo cắn môi, đột nhiên nghĩ đến một điểm đáng ngờ, làm sao Lý Mạn Ni - một hồn ma đã chết được nửa năm, lại biết cách chiếm hữu cơ thể của Cổ Nguyệt và biết hấp thụ tinh khí để giúp cô ta chiếm lấy cơ thể Cổ Nguyệt?
Cách thức phức tạp như vậy có thể coi là một loại công pháp, cũng không phải là chuyện chỉ dựa vào bản năng là có thể làm được.
Sau bữa trưa ở nhà hàng Tây, thời gian cũng gần tới lúc tà chiều, lúc này Thang Viên mới mang hũ tro của Lý Mạn Ni tới nhà hàng.
"Vất vả rồi!" Linh Bảo gật đầu với Thang Viên, rồi chỉ vào món Tây mới được mang lên trên bàn ăn: "Vừa gọi cho anh đấy, xem có hợp khẩu vị hay không. Nếu không thích, tôi gọi cho anh món khác."
Thang Viên ngửi mùi thức ăn trên bàn, mặt mày hớn hở nói: "Món cô đặt thì sao không hợp cho được, thế tôi không khách khí nữa nhé."
Nói xong, anh ta ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nhìn thao tác của Linh Bảo.
Cưỡng chế chiêu hôn mô phỏng lại trạng thái của người sống, là một loại ma pháp khá phức tạp, cần sử dụng nhiêu pháp ấn. Thang Viên nhìn Linh Bảo hạ hết pháp ấn này tới pháp ấn khác lên hũ tro, thâm kinh ngạc về khả năng tích trữ linh khí cường đại của Linh Bảo, tiên thiên cảnh và hậu thiên cảnh quả thực là khác nhau một trời một vực.
Nghĩ tới đây, anh ta lặng lẽ thở dài.
Qua chừng hai mươi phút, Linh Bảo mới ngừng lại, gấp một chiếc khăn ăn đưa cho Cố Nguyệt: "Chiêu hồn sắp bắt đầu rồi, đối với cậu mà nói sẽ rất đau đớn đấy, ngậm chặt chiếc khăn này trong miệng đi.'
Linh hồn của Lý Mạn Ni ở trên cơ thể của cô ấy đã gần ba tháng rồi, giống như những hạt lúa mì đã cắm rễ sâu trong đất, giờ đây cưỡng ép rút ra, Cổ Nguyệt chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn.
Cố Nguyệt cầm lấy chiếc khăn, ánh mắt kiên định: "Linh Bảo, cậu yên tâm đi, mình không sợ đâu." Sau đó cắn chặt chiếc khăn trong miệng.
Thấy cô ấy đã sẵn sàng, Linh Bảo hạ pháp ấn lên thiên linh của Cổ Nguyệt.
"AI" Cổ Nguyệt phát ra một tiếng rên rỉ, trán nhăn lại, hiển nhiên đang cảm thấy vô cùng đau đớn. Chẳng mấy chốc, trán cô ấy đã nhễ nhại mồ hôi.
Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng đột ngột bị mở toang ra, bạn trai của Lý Mạn Ni đầm đìa mồ hôi xông vào, giống như một con sư tử mẹ bị cướp mất con, anh ta lao thẳng về phía hũ tro trên mặt sàn.
Linh Bảo đứng ở bên cạnh, lười biếng giơ chân ra, khiến anh ta ngã sấp mặt một cách thảm hại. Mất một lúc lâu, anh ta mới lồm cồm bò dậy: "Lũ ăn cướp, mau trả tro cốt của Lý Mạn Ni lại đây!" Anh ta hét lên đầy giận dữ.
Anh ta vừa nhận được điện thoại từ phía lưu giữ tro cốt, nói tro cốt của Lý Mạn Ni bị người của một đơn vị đặc nhiệm lấy đi mất, với tinh thần trách nhiệm, họ vẫn thông báo một tiếng cho người nhà. Vì thế, khi trở về công ty, các đồng nghiệp không còn cấm cản anh ta nữa, anh ta tức tốc chạy tới nhà hàng Tây này thử chút vận may, không ngờ rằng đám người lo chuyện bao đồng vừa nãy vẫn còn ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận