Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 141:

Chương 141:Chương 141:
Biết người kia là thương nhân, uy hiếp không lớn, Lục Linh Bảo liên ném chuyện này ra sau đầu. Trải qua một khúc nhạc đệm như vậy, xe cũng nhanh chóng chạy đến khu biệt thự ở ngọn núi ngoại thành.
Lục Linh Bảo từng nghe Dương Đại Long nhắc tới, ở thành phố S, nơi này được mệnh danh là khu dành cho người siêu giàu.
Xe đi qua một cánh cửa sắt được thiết kế kiểu Âu, sau đó di chuyển về phía tầng hầm. Lục Linh Bảo và Lê Tuyết chờ một lúc đã thấy năm cô hầu đến dẫn đường: "Lục tiểu thư, Lê tiểu thư mời đi bên này, đại tiểu thư đang ở trong phòng chờ hai tiểu thư ạ."
Lê Tuyết nhìn khu nhà giàu cao cấp trước mắt đến nghẹn cả họng, phía trước là một biệt thự bốn tầng, gọi là biệt thư, còn không bằng gọi là lâu đài. Dù dượng của cô ấy cũng là người có tiền, nhưng nếu như lấy biệt thự trong nhà so với nơi này, chỉ có thể dùng bốn từ để miêu tả - "một trời một vực". Người giàu ở thành phố S đúng là không giống với nơi khác!
"Nơi này cũng lớn quá rồi! Mạnh Thi Văn vậy mà lại là đại gia siêu giàu giả vờ làm người bình thường!" Cô ấy đi cạnh Lục Linh Bảo, lặng lẽ cảm thán.
Thành phố S có thể xem như tấc đất tấc vàng, mà Mạnh Thi Văn lại có thể ở nơi đây, có được một khối tài sản lớn thế này.
Vào đến bên trong, cách bài trí không khác gì sảnh lớn khách sạn, người giúp việc dẫn hai người lên tầng, đi qua hai tâng nhà, đến tầng 3 mới tìm được phòng của Mạnh Thi Văn, lớn hơn gấp mấy lần so với phòng của người bình thường, đầy đủ tiện nghi, phòng ngủ bên cạnh, phòng vệ sinh, phòng để quần áo, còn có riêng một cái phòng trà cũng là của cô.
Bên cạnh cô có hai chuyên gia tạo hình đang đứng, hết khua tay lại múa chân trên người cô.
Thấy Lục Linh Bảo và Lê Tuyết đi vào, Mạnh Thi Văn lộ ra nụ cười: 'Hôm nay hơi vội một chút nên mình không đi đón các cậu được, đường đến đây thuận lợi cả chứ?" Thấy hai người gật đầu, cô ấy lại hỏi: "Bây giờ vẫn còn sớm, mình bảo người mang lên chút điểm tâm, hai cậu ăn lót dạ, tối lại ăn đại tiệc nhé?"
Dứt lời, cô ấy liền sai người làm chuẩn bị ít đồ ngọt, đồ ăn vặt các loại và nước uống đem lên.
"Cậu là tốt nhất!" Lục Linh Bảo mang theo vẻ mặt chờ đợi, nói.
Một lát sau, người làm bưng lên một bàn đồ ăn, có ngỗng quay, thịt bò, chân gà rút xương, hải sản cao cấp, còn có mười mấy loại điểm tâm ngọt.
Mũi Lục Linh Bảo thính, từ xa đã ngửi thấy mùi bơ bay trong không khí, bày ra vẻ mặt hân hoan đợi chờ, cô cầm lấy một cái pudding vị xoài lên, ăn miếng thứ nhất, mắt đã sáng ngời:
"Oa, đồ ngon đồ ngon! Thi Văn quả nhiên là không lừa mình, thật sự có đồ ăn ngon!" Người có tiền, có quyền tổ chức tiệc, dù là rau củ cũng phải chọn loại cao cấp nhất.
Mạnh Thi Văn cười: "Phía sau còn nhiều món ngon lắm, hai cậu ăn lót dạ chút, rồi chúng ta đi trang điểm, thay quần áo, mình chuẩn bị quần áo cho các cậu xong cả rồi đó."
Lê Tuyết đến nơi xa hoa như vậy, ban đầu cũng hơi choáng ngợp, đồ ăn nuốt cũng không trôi, sau khi thấy bạn mình cư xử giống như thường ngày cũng bắt đầu bình tĩnh lại, ăn chút đồ ăn, rồi lại hưng phấn đi theo Mạnh Thi Văn thay đồ.
So với quần áo trang sức, đồ ăn có sức hấp dẫn đối với Lục Linh Bảo hơn nhiều, cô cảm thấy ăn vẫn là quan trọng nhất, liền bảo Lê Tuyết đi chuẩn bị trước, mình lại ăn tiếp vài món.
Lục Linh Bảo ăn sắp xong, Mạnh Thi Văn liên gọi người làm đem thêm ít đồ tiến vào.
Chờ Lê Tuyết cùng Mạnh Thi Văn làm này làm kia xong, Lục Linh Bảo vẫn chưa chịu dừng ăn, bị hai người cưỡng ép lôi tới phòng thay đồ.
Mạnh Thi Văn chọn cho Lục Linh Bảo một cái váy dài màu lam nhạt gợn sóng, có thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp, không thể không nói, Lục Linh Bảo ngũ quan thanh tú lại tinh xảo, mặc bộ váy này lên thực sự rất hợp, vẻ đẹp của cô bị Lê Tuyết thổi phồng lên tận trời cao.
Ba người vừa đi ra từ phòng thay đồ đã có vấn đề khác nảy sinh, hai thợ trang điểm vốn phải chờ trong phòng trang điểm lại không thấy đâu nữa.
Mạnh Thi Văn hỏi người hầu, lại nghe nói: "Bọn họ bị nhị tiểu thư gọi đi rồi ạ."
Nhị tiểu thư trong lời cô hầu này là em gái cùng cha khác mẹ của Mạnh Thi Văn, kém cô một tuổi.
"Không phải đã xếp cho cô ta một thợ tạo hình khác rồi à?" Mạnh Thi Văn nghi hoặc nói.
"Nhị tiểu thư nói người nọ làm cho cô ấy kiểu tóc không vừa ý, muốn người của đại tiểu thư qua làm thay ạ." Người hầu đáp.
Mạnh Thi Văn nhíu chặt mày, bọn họ vốn tự mình đi tìm người tạo mẫu, biết bên này cô ấy vẫn chưa làm xong mà Mạnh Thi Vũ lại dám gọi nhà tạo mẫu của cô ấy đi. Thật sự quá phận, từ nhỏ đến lớn, cái gì của cô ấy, Mạnh Thi Vũ cũng muốn giành, từ đồ chơi đến quần áo, ngay cả đối tượng xem mắt, Mạnh Thi Vũ cũng không tha, đến sinh nhật của cô ấy, cô ta vẫn phải khiến cô ấy khó chịu mới được.
“Tôi còn chưa làm xong, cô gọi họ quay lại đi."
Người hầu khó xử nói: "Chuyện này... Đại tiểu thư, người có thể tự mình nói với nhị tiểu thư không?” Thật rõ ràng, cô ta không muốn đắc tội Mạnh Thi Vũ vì Mạnh Thi Văn mà.
Chuyện trên đời này, Lục Linh Bảo đều có thể nhìn thấu. Dù không cố gắng tìm hiểu, cô cũng có thể biết được không ít chuyện.
Mạnh Thi Văn sống ở đây thật ra cũng không dễ dàng gì. Năm cô ấy mười tuổi, mẹ cô ấy đã qua đời vì tai nạn xe hơi, quan hệ của cô và bố cũng cứng nhắc, luôn bị mẹ kế và em kế làm khó, không thể sống thoải mái giống Lê Tuyết thoải mái, lại càng không hiểu hạnh phúc là gì.
Nhưng tiếp xúc được một học kì, cô cũng dần coi trọng cô gái ngoài lạnh trong nóng này, cô biết đến đây dự sinh nhật chắc chắn sẽ rất phiên phức, nhưng không nỡ lòng nào Mạnh Thi Văn một mình. Không ngờ tiệc còn chưa mở, cô ấy đã gặp phải vấn đề, Lục Linh Bảo trấn an cô ấy:
"Mình cũng chỉ đến ăn bữa cơm với cậu mà thôi, trang điểm làm tóc không quan trọng, cứ tùy tiện làm là được rồi, không phải ngày thường các cậu vẫn hay bảo mình thoải mái là được rồi sao?"
"Sao có thể giống nhau được cơ chứ?" Đi ăn tiệc và chuyện thường ngày là hai cái hoàn toàn khác nhau rồi, để người có chuyên môn làm vẫn là tốt nhất, hơn nữa, cô gọi hai người bạn của mình tới đây không phải là để họ phải chịu thiệt.
Dứt lời, Mạnh Thi Văn liên bước ra khỏi cửa, không lâu sau, cô ấy nghiêm mặt quay trở lại, theo sau là thợ tạo mẫu, cô ấy bảo họ làm tóc và trang điểm cho Lục Linh Bảo.
Không ngờ, chưa đến mười phút sau, có một người đàn ông trung niên, thân hình to lớn đi vào phong Mạnh Thi Văn, người này là cha của cô ấy, Mạnh Lập Hồng.
Theo sau ông ta là một cô gái mặc lễ phục màu trắng, ngũ quan coi như thanh tú, thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối, cô ta vênh mặt lên, sắc mặt ửng đỏ, hẳn là đã khóc, mà bên cạnh cô gái đó có một người phụ nữ trung tuổi, mặc sườn xám thanh lịch, nhìn qua là biết đã được chăm sóc rất tốt, hai người này hẳn là Mạnh Thi Vũ và mẹ của cô ta.
Mạnh Lập Hồng kiềm chế cơn giận, quét , mắt quanh phòng một lần, ánh mắt dừng lại trên người Mạnh Thi Văn: "Không phải con đã xong rồi sao, không cần dùng đến thợ trang điểm, sao còn muốn giành với em gái con?"
Mạnh Thi Văn trâm mặt xuống: "Cha nói thật nực cười, thợ trang điểm và thợ tạo mẫu tóc của con và cô ta do bản thân tự tìm, cô ta không dùng thợ của mình thì thôi, còn muốn giành người của con? Bạn con còn chưa làm xong, sao gọi là không cần nữa?"
Người đàn ông trung niên đánh giá Lục Linh Bảo cùng Lê Tuyết vài lần, chẳng qua cũng chỉ là hai con bé nhà nghèo không đáng coi trọng.
"Hai đứa đều là nhân vật chính của ngày hôm nay, đương nhiên em gái con cần chú trọng việc trang điểm một chút, đến giờ con bé vẫn chưa trang điểm xong, lấy thêm vài người thì sao? Con thân là chị gái, không thể nhường con bé một chút à?" Ông ta dùng giọng điệu nghiêm khắc khiển trách cô ấy.
"Chị, chị xinh đẹp hơn em nhiều, dù em có ăn mặc đẹp đến đâu cũng không thể chiếm được hào quang của chị, thế nhưng hiện tại em chưa trang điểm xong, tóc cũng chưa làm, sợ khách quý đến rồi mà em vẫn chưa xong việc thì biết giấu bộ mặt nhà ta đi đâu..." Mạnh Thi Vũ nghẹn ngào nói, vừa ra vẻ sợ làm Mạnh Thi Văn phật lòng, vừa cẩn thận giải thích.
Mạnh Lập Hồng nghe lời này, mặt càng nhăn nhó, con gái trưởng này của ông ta, luôn cho rằng mẹ mình chết là vì mẹ kế và Thi Vũ, từ khi hai mẹ con họ vào cửa, con bé vẫn chưa từng chấp nhận họ.
Nhưng ông ta biết Giai Dung là một người phụ nữ lương thiện đến nhường nào, vì không muốn tổn thương mẹ của Thi Văn, thà không danh không phận đi theo ông ta mười năm. Năm đó, mẹ của Mạnh Thi Văn biết chuyện của ông ta và Giai Dung, bà ấy còn tới cửa làm loạn, hắt nước sôi lên người Thi Vũ khi ấy mới chỉ có 9 tuổi, cảnh tượng đó bị ông ta nhìn thấy, nên mắng bà ấy vài câu, có lẽ là lúc lái xe, bà không để ý nên mới qua đời vì tai nạn.
Dù bà ấy lòng dạ hiểm ác, hơn nữa cũng do bà ấy tự làm tự chịu, Giai Dung vẫn cảm thấy vô cùng áy náy với Mạnh Thi Văn, không chỉ luôn hết mực nhường nhịn cô ấy, bà ta còn bảo Thi Vũ cũng phải biết trên biết dưới với chị gái. Mạnh Thi Văn tim phổi lạnh lùng, chưa từng một lần cảm động sự bao dung của hai người, vẫn luôn được một bước lại muốn tiến một bước. Nếu ông ta không che chở hai mẹ con Giai Dung, chỉ sợ Mạnh Thi Văn sẽ bắt nạt hai người thành dáng vẻ gì không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận