Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương T111:

Chương T111:Chương T111:
Đại sư trẻ tuổi nhíu mày, nói với ông ấy: "Hiệu trưởng, xem ra con ma nữ này có oan tình, nếu không giải oán hận cho cô ta thì không thể siêu độ được đâu."
Không hiểu sao hiệu trưởng luôn cảm thấy dường như Lục Linh Bảo cái gì cũng biết, nhưng nghĩ đến bản lĩnh thân thông của cô thì không cảm thấy kỳ lạ nữa, nghe được lời cô nói vội vàng đáp:
"Đại sư nói đúng lắm, người xem xem xử lí thế nào thì phù hợp, bên trường học chúng tôi sẽ tận lực phối hợp."
Sau khi tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Linh Bảo, ông ấy bắt đầu dùng kính ngữ với cô trong vô thức.
Chỉ thấy vị đại sư trẻ tuổi lấy trong cặp sách ra hai lá bùa, ném chúng lên người nữ quỷ một cái, sấm sét xẹt lên người nữ quỷ khiến cô ta thống khổ gào lên, một lúc sau những vết bầm đen thối rữa trên người nữ quỷ thế mà đã khôi phục lại bình thường, gương mặt cũng trở lại giống như người bình thường vậy.
Lục Linh Bảo ngồi xổm xuống, chỉ vào hiệu trưởng nói: "Này, bạn học, đây là hiệu trưởng của trường chúng ta, cô nhận ra mà đúng không, cô có oan ức gì cứ nói ra để ông ấy lấy lại công bằng cho cô."
Nghe lời cô nói, hiệu trưởng nghĩ thâm: Ma nữ vậy mà lại là sinh viên của trường đại học F à?
Ma nữ nhìn sang hiệu trưởng, hiển nhiên nhận ra ông ấy, lúc nói chuyện dường như cũng đã tỉnh táo hơn so với lúc trước.
"Hiệu trưởng, em là Thành Giai, sinh viên năm hai ngành bơi lội của khoa giáo dục thể chất, tháng sáu năm nay, lúc em đi du lịch cùng bạn bè thì bị người ta giết hại ở thác nước Tông Sơn, đến nay tên hung thủ kia vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật..." Nói tới đây vẻ mặt cô ta càng thù hận nghiến răng nghiến lợi : "Em muốn tìm cô ta, bắt cô ta phải đền mạng! Em muốn những người bao che cho cô ta phải cùng chết!"
Nghe đến thác nước Tông Sơn, hiệu trưởng liền có chút ấn tượng, hồi tháng sáu quả thật có một nữ sinh khoa giáo dục thể chất bất ngờ mất mạng vì vô tình rơi vào thác nước khi đang du lịch cùng bạn bè ở vùng gần Tông Sơn. Nhưng dù sao đấy cũng là một tai nạn về an toàn bơi lội xảy ra trong thời gian cô ta còn học đại học, vì vậy lúc ấy phụ huynh của học sinh cũng đã tới làm loạn một trận khiến ông ấy nhức hết cả đầu.
"Thầy nhớ lúc ấy bạn bè của em trở về nói rằng là em tự trượt chân rơi xuống..."
Ông ấy vừa nói ra lời này, tâm trạng nữ quỷ giống như quả mìn đang bị châm lửa:
"Nói dối! Là Lư Vũ Huyên đã đẩy em xuống! Cô ta khóc lóc xin em nhường suất vào đội tuyển quốc gia cho mình, em không đồng ý, cô ta liền đẩy em xuống thác nước, còn nói không phải bản thân cố ý, cái con khốn đó! Em muốn khiến nó chết thảm, đem nó đi lột da rút gân, để nó phải chịu đủ loại hành hạ mà chết! Còn có Tần Tử Ngôn và Lý Phỉ Phỉ, bọn bao che cho nó đều đáng chết! Đều đáng chết!"
"Tần Tử Ngôn, Lý Phỉ Phỉ...' Hiệu trưởng cảm thấy hai cái tên này hơi quen tai, nghĩ một chút liền nhớ ra, Lý Phỉ Phỉ là nữ sinh chết ở bể bơi vào đầu tháng mười, còn Tần Tử Ngôn chính là nam sinh bị thương phải nhập viện vào buổi sáng. Tần Tử Ngôn và một nữ sinh tên Lư Vũ Huyên kia đều là thành viên của đội tuyển quốc gia vừa tham gia đại hội thể thao kỳ giữa và kỳ cuối về.
Thảo nào những đại sư trước đây đều nói ma nữ này muốn tìm hung thủ giết cô ta đòi mạng, bây giờ xem ra là đang đợi hai người này.
"Bạn học Lục... Lục đại sư, theo ý người thì phải làm sao mới giải được nỗi oan tình của em ấy?" Ông ấy cung kính hỏi ý kiến của Lục Linh Bảo.
"Bảo hai người kia đến đồn cảnh sát tự thú đi, nếu không cô ta sẽ không tha cho họ, không những thế mà khu bơi lội của trường cũng sẽ không được yên ổn. Khi còn sống cô ta thường luyện tập ở hồ bơi này, cho nên hồn cô ấy cũng sẽ nán lại nơi đây sau khi chết, đến lúc đó hồ bơi này của thây coi như bỏ." Linh Bảo đe doạ nói như thể chuyện này không liên quan gì đến mình.
Mặc dù Lư Vũ Huyên kia giết người thì phải đền mạng, Tần Tử Ngôn cũng là một kẻ cặn bã, nhưng nếu cô đã phát hiện ra chuyện này thì sẽ không để cho Thành Giai phải nợ mạng ngay trước mặt mình.
Thành Giai không giống với loại quỷ thông thường. Những con quỷ bình thường lúc sống không tốt cũng không xấu, công đức trên người sẽ dùng số để tính, có điều cũng chỉ dao động trên dưới năm điểm, tuy nhiên nếu mang món nợ mạng trên lưng thì khi vào thông đạo Luân Hồi sẽ bị hồn phi phách tán.
Nhưng ba mẹ và ông bà của Thành Giai đều là những người lương thiện, làm nhiều việc tốt nên để lại cho cô ta rất nhiều công đức, những công đức này có thể triệt tiêu một số nợ mạng, lúc luân hồi mặc dù vẫn phải chịu tội nhưng sẽ không đến mức phải hồn phi phách tán. Như vậy cũng không cần cố làm thêm gì nữa.
Hiệu trưởng suy xét một chút, sau đó gật đầu.
Cả một khu bơi lội hằng nhiệt lớn như vậy, chi phí xây dựng hơn ngàn vạn, ông ấy đương nhiên không nỡ bỏ đi, sắp tới cũng cân dùng gấp nên phải nhanh chóng giải quyết chuyện này. Hơn nữa xem ra ý của đại sư là muốn chủ trì công đạo cho ma nữ kia.
Thật ra ông ấy đã nhìn ra, với bản lĩnh của Lục Linh Bảo, nữ quỷ dưới tay cô không còn chút sức đánh trả nào, đây là điều các đại sư khác không thể làm được, nhưng cô lại làm được một cách dễ dàng chẳng tốn miếng hơi sức nào. Sở dĩ cô không trực tiếp giết nữ quỷ là vì cảm thấy thương hại cho tình cảnh của cô ta.
Ông ấy không thể xác nhận hết các loại suy đoán, trực tiếp dẫn Linh Bảo và ma nữ đến bệnh viện Tần Tử Ngôn nằm tìm cậu ta.
Tần Tử Ngôn vốn là một nam sinh ưu tú đẹp trai, bây giờ đã bị móc một mắt, dù tính mạng không bị nguy hiểm thì sớm cũng đã sợ tới mức mặt tái mét không còn chút máu. Giờ nhìn thấy hiệu trưởng dẫn theo một cô gái lạ mặt cậu ta cũng chỉ ú ớ không nói nên lời.
"Tần Tử Ngôn, tôi đưa Thành Giai đến tìm cậu đây!" Linh Bảo mở miệng nói.
Sau đó truyền vào giữa hai mắt Trân Tử Ngôn chút âm khí đủ để cậu ta có thể nhìn thấy hồn ma.
Vậy nên ngay sau khi Linh Bảo thu tay vê, Trân Tử Ngôn đã nhìn thấy Thành Giai đứng trước giường bệnh, sắc mặt cô ta nhợt nhạt, cả người u ám đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt đầy căm hận.
Cả người cậu ta run như cầy sấy, răng cũng va vào nhau lập cập.
"Thành Giai đã kể lại hết với thây hiệu trưởng những gì đã xảy ra ở thác nước Tông Sơn lúc đó rồi. Bây giờ cậu có hai lựa chọn, một là đến đồn cảnh sát tự thú, làm chứng việc Lư Vũ Huyên là hung thủ giết người, để cô ta chịu hình phạt thích đáng, bằng không, cậu sẽ cùng Lư Vũ Huyên gánh chịu lửa giận của Thành Giai!"
Tần Tử Ngôn sớm đã sợ vỡ mật, nghe lời này vội giùng giằng bò vê phía Thành Giai dập đầu xin tha:
"Tiểu Giai, tớ sai rồi! Tớ thật sự sai rồi! Đều do Lư Vũ Huyên diễn kịch quá giỏi, nên tớ mới tin lời nói dối của cậu ta, không báo thù cho cậu! Bây giờ tớ lập tức đi báo cảnh sát cho cậu, tống cậu ta vào tù, để cậu ta bị bắn chết, cậu đừng giết tớ! Đừng giết tớ mài"
Thấy cậu ta như vậy, Thành Giai cười phá lên, tiếng cười vừa lạnh lẽo vừa mỉa mai. Cô ta cười nhạo bản thân lúc trước có mắt không tròng, cũng cười tên nam sinh tham sống sợ chết này.
Nhìn bộ dạng bình thường đối xử ôn nhu dịu dàng với Lư Vũ Huyên của cậu ta, còn tưởng rằng cậu ta có chết cũng không thay lòng đổi dạ, ai dè mới có như vậy liền đã lộ nguyên hình.
"Được thôi, vậy cậu tìm cách để cậu ta ngồi tù, cho cậu ta chịu mức án cao nhất, nếu không, tôi không trút được cục tức này thì hai người phải cùng chết!" Ma nữ hung ác nói.
Có cao nhân ở đây nên cô ta không thể tự tay báo thù cho mình, đành để hai người họ chó tự cắn chó vậy.
Tần Tử Ngôn gấp gáp đồng ý.
Đám người Linh Bảo rời đi không lâu, Lư Vũ Huyên ăn cơm xong đã quay trở lại. Tân Tử Ngôn nhu tình mật ý dụ Lư Vũ Huyên nói ra chuyện lúc đó cô ta cố tình đẩy Thành Giai, ghi âm lại, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt:
"Lư Vũ Huyên, không ngờ cô lại độc ác như vậy, tôi phải báo cảnh sát, tôi sẽ khiến cô phải đền mạng cho Tiểu Giail"
Nhìn bạn trai đối xử với mình như kẻ thù, cả người Lư Vũ Huyên bối rối: "Tử Ngôn, cậu sao thế? Sao đột nhiên lại đối xử với tớ như vậy chứ?"
"Cô đúng là loại đàn bà lòng lang dạ sói, chỉ vì để được vào đội tuyển quốc gia mà cố ý giết hại Tiểu Giai, cô phải đền mạng cho cậu ấy!" "Không, không phải như vậy, Tử Ngôn, tớ làm vậy cũng chỉ vì để được ở bên cậu mà thôi! Cậu đừng như vậy! Là tớ nhất thời hồ đồ, tớ biết sai rồi mà!" Lư Vũ Huyên khóc cầu xin.
Nhưng Tần Tử Ngôn vẫn nhất quyết gọi cảnh sát, không lâu sau cảnh sát đến bệnh viện, vì có Tần Tử Ngôn làm nhân chứng tố cáo cùng với đoạn ghi âm kia, Lư Vũ Huyên bị bắt ngay tại chỗ.
Buổi sáng vẫn còn là đôi tình nhân thân mật giờ liên trở mặt thành thù, thấy Tần Tử Ngôn thật sự đã tố cáo mình, còn mượn cớ là mình cũng bị cô ta lừa chứ không có mưu đồ ngụy tạo chứng cứ, cô ta tức đến mức đầu bốc khói, xé toạc khuôn mặt mỏng manh yếu đuối thường ngày của mình, tức giận mắng lớn:
"Mày là đồ hèn nhát tham sống sợ chết! Sự tình rốt cuộc ra sao mày cũng không phải là không biết, trước kia còn giúp tao che giấu, bây giờ lại đến tìm tao tính sổ! Chẳng qua chỉ là bị hồn của Thành Giai đoạn sợ mới đem tao ra để lấy lòng cô taI Tân Tử Ngôn mày chờ đấy, tao ngồi tù, mày cũng sẽ sống không yên đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận