Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 150:
Trước mắt vẫn là cứu người quan trọng hơn, Linh Bảo nhìn một lúc không tìm được nguyên nhân bèn tạm thời đem nó ném sang một bên.
"Lục tiểu thư, ngài nhìn xem, con trai tôi còn có thể cứu được không?" Lý Bách cẩn thận hỏi.
"Không cứu được người, thế tôi đứng ở đây có tác dụng gì?" Linh Bảo kỳ quái hỏi ngược lại ông ta, ngước mắt trông thấy đám người chen chúc trong phòng bệnh, liền quay sang phân phó: "Chỉ để lại một người ở đây, tất cả những người khác mau chóng ra ngoài trước đi."
Vợ chồng Lý gia đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định để Lý Bách ở lại.
"Cho dù có chuyện gì xảy ra, tốt nhất lát nữa đừng quấy rầy tôi."
Lý Bách vội vàng gật đầu.
Sau khi sắp xếp xong, Linh Bảo bèn tiến tới cầm lấy tay của Lý Khải, bắt đầu bổ sung linh khí vào cơ thể của cậu ta.
Không ngừng được tiếp thêm sinh lực, khuôn mặt hốc hác của Lý Khải biến mất với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Các chỉ số hiển thị trên các dụng cụ bên cạnh cũng không ngừng gia tăng theo hướng bình thường.
Khi chỉ số bắt đầu di chuyển, Lý Bách ở bên kia suýt nữa hô lên một tiếng, trông thấy sắc mặt của con trai gần như đã trở lại bình thường, ông ta không khỏi lộ ra một tia vui sướng trên khuôn mặt. Nhưng nhớ lại lời căn dặn của Linh Bảo, Lý Bách chỉ có thể kiêm chế sự kích động trong lòng, không bước tới quấy rây Linh Bảo ở bên ấy hành sự.
Mắt thấy Linh Bảo đã thu tay về, ông ta vội vã hỏi thăm: "Lục tiểu thư, con trai tôi thế nào rồi?"
"Thể lực của cậu ta có hạn, chỉ có thể bổ sung 70% tinh lực, phần còn lại tôi sẽ vẽ cho ông một tấm bùa, để cậu ta mang bên người, từ từ bổ sung sau."
"Được, được, được. Tất cả đều nghe theo sự chỉ đạo của ngài." Lý Bách gật đầu như trống bỏi.
Linh Bảo lấy giấy ra, ngẫu nhiên chấm ngón tay vào chu sa, bắt đầu vẽ vài nét rồi đưa tấm bùa vừa vẽ xong cho Lý Bách, Lý Bách cũng cẩn thận cất đi như nhặt được bảo vật.
Sau khi hoàn thành xong, cuối cùng Linh Bảo cũng để những người khác trở lại phòng bệnh, trông thấy Lý Khải như đã biến thành một người khác, bọn họ cũng rất kinh ngạc.
Mặc dù cô rất yên tâm vê Mạnh Thi Văn, nhưng đối với những người khác không thể không nhắc nhở vài câu. Không thể để quá nhiều người biết, điều này sẽ gây rắc rối cho bản thân cô.
"Chuyện này các người đều phải giữ bí mật, ai tiết lộ ra ngoài thì coi chừng tôi!"
Mặc dù cô vừa cười vừa nói, khuôn mặt cô cũng rất đáng yêu, nhưng đôi mắt lại đầy sự đe dọa mà lấn át tất cả. Rõ ràng là chỉ giống như một lời nói bình thường, nhưng không hiểu sao, mọi người đều cảm thấy căng thẳng. Với khả năng can thiệp vào những chuyện sinh lão bệnh tử kia của Linh Bảo, những lời cô căn dặn đều không đơn giản chỉ là một trò đùa.
Tuy nhiên, những lo lắng kia của Linh Bảo đều hoàn toàn không cần thiết. Tính mạng cả Lý gia đều nằm trong tay cô, bọn họ tất nhiên không dám làm trái lời cô. Ngay cả Mạnh Lập Hồng cũng không muốn lan truyên chuyện này đi quá xa.
Rốt cuộc thì Lý Khải cũng không phải người duy nhất cần giúp đỡ, ông cụ nhà họ Giang cũng đang rất nguy cấp nằm trong bệnh viện.
Cứu mạng một Lý Khải đã rút hơn một nửa số cổ phần nằm trong tay ông ta, nếu bây giờ còn cứu thêm một vị Giang lão gia nữa, ai biết cô và Mạnh Thi Văn sẽ lại làm gì! Lỡ như bọn họ lại đặt ra yêu cầu gì quá đáng, há chẳng phải chính ông ta là người bất lợi nhất hay sao!
Bệnh tình của Lý Khải cuối cùng cũng có chuyển biến tốt, Lý gia cũng bởi vì kính sợ Linh Bảo, mà thái độ với Mạnh Thi Văn cũng thay đổi theo.
Ngẫm lại, theo lẽ thường tình, Mạnh Thi Văn có một người bạn giúp đỡ mình như vậy, sự thân thiết của hai người không cần nói cũng biết. Có một chỗ dựa vững chắc như Linh Bảo, có thể nói từ những vị quan chức quyền cao đức trọng, cho đến những thương nhân đứng đầu giới, không ai mà không phải cúi đầu trước cô.
Còn vê những người khác, sau khi nhận được thông báo của tập đoàn Mạnh thị về việc thay đổi cổ đông, những thiên kim công tử thường ngày chơi với Mạnh Thi Vũ lập tức trở mặt, trong ánh mắt nhìn về phía cô ta luôn ẩn chứa một tia trào phúng giễu cợt nhàn nhạt. Ngay cả những công ty nhỏ không có quy mô bằng Mạnh thị, trước kia đều vây quanh cô ta lấy lòng nay cũng trở nên hết sức thờ ơ.
Từ một đứa con gái riêng nhảy vọt trở thành một thiên kim nhà giàu, còn được yêu thích và coi trọng hơn cả đích nữ, Mạnh Thi Vũ trước nay đều vô cùng tự đắc về điêu này. Đãi ngộ hiện tại chênh lệch như vậy, làm sao cô ta có thể đứng yên chịu chết được!
Nghĩ đến đây, trái tim Mạnh Thi Vũ dâng lên một cảm giác bất an chưa từng có.
Bây giờ chị cô ta, Mạnh Thi Văn đã có được chỗ dựa vô cùng vững chắc, lại nắm trong tay đến 50% số cổ phần của công ty. Nếu bây giờ cô ta không cố gắng, chẳng phải sẽ bị Mạnh Thi Văn vượt mặt chèn ép hay sao.
Vì thế mấy ngày nay, cô ta cũng bỏ qua hình tượng, càng siêng năng chạy đến công ty của Giang Húc hơn.
Với thân phận là bạn gái của Giang Húc, thư ký cũng đối xử rất khách khí với cô ta, đưa cô ta vào phòng tiếp khách chiêu đãi rất tốt. Hanh Thông về cơ bản là một công ty tài chính, toạ lạc trong thành phố thịnh vượng nhất về tài chính, chỉ riêng tòa nhà văn phòng cũng đã có sự khác biệt rất lớn với Mạnh thị, càng chưa nói đến khối lượng tài sản.
Nhưng mỗi lân nghĩ tới Giang Húc là người thừa kế chỉ định của Hanh Thông, tương lai cô ta danh chính ngôn thuận trở thành nữ chủ nhân của nơi này, trong lòng cô ta lại cảm thấy hào hứng tột cùng, chút muộn phiền Mạnh Thi Văn đem lại cũng tiêu tán đi phân nửa.
Giang Húc vừa kết thúc một cuộc họp, vừa bước ra đã thấy cô ta đang ngồi ở phòng khách, lạnh lùng gật gật đầu.
'Anh Húc, hôm nay anh có thời gian không? Đi xem phim với em có được không?” Mạnh Thi Vũ nắn lại cổ họng, dùng giọng điệu mềm mại nhất để làm nũng.
Giang Húc đưa tay nhận lấy tài liệu thư ký đưa cho, lạnh lùng nói: "Em về trước đi, tôi còn phải ghé qua bệnh viện thăm ông nội."
Cũng không biết có phải anh ta đang thật sự bận rộn hay không, mấy hôm nay mỗi ngày Giang Húc đều phải chạy tới bệnh viện một lần, hơn nữa còn cầm theo một đống tài liệu, rõ ràng là tư thế sẽ ở bệnh viện lâu.
"Có phải anh đang trốn tránh em không, tại sao mỗi ngày anh đều phải tới bệnh viện chứ? Có phải em khiến anh không vừa lòng ở điểm nào không?" Mạnh Thi Vũ uỷ khuất hỏi.
Giang Húc khẽ chau mày lại, trong tất cả cái đám thông gia tìm tới chỗ anh ta, Mạnh Thi Vũ là người khiến anh ta hài lòng nhất. Tuy rằng để so sánh mà nói, cô ta không xinh đẹp bằng Mạnh Thi Văn, nhưng tính cách lại có phân nhu thuận rất đáng yêu, đối đãi với người khác cũng rất mực dịu dàng thuỳ mị, là một đoá hoa nhu thuận dễ gần, so với tính cách lạnh lùng của Mạnh Thi Văn thì có chút dễ chịu hơn. Nhưng tại sao Mạnh Thi Vũ trước nay đều dễ thương nhu thuận, nay lại trở nên thích gây sự vô lý như vậy với anh ta?
"Mạnh tiểu thư, ông Giang, Giang tổng vốn dĩ ngày ngày đều phải tới bệnh viện chăm nom." Thư ký ở một bên lên tiếng giải thích.
Mạnh Thi Vũ tiếp tục nói: "Vậy anh để em theo cùng được không? Em có thể cùng anh chăm sóc cho ông!"
Trước kia không phải Mạnh Thi Vũ chưa từng đề cập tới vấn đề này, nhưng không hiểu tại sao Giang Húc lại nhất quyết không chịu dẫn cô ta theo.
Lúc này cũng vậy, không có gì bất ngờ, Giang Húc vẫn ra sức từ chối như cũ, tự mình xuống lầu đi tới bãi đỗ xe, cũng phân phó cho người khác đưa Mạnh Thi Vũ trở vê.
Với tình hình hiện tại của Giang lão gia, nếu không phải người anh ta tín nhiệm, anh ta tuyệt đối không thể để cho bọn họ có cơ hội tiếp cận ông.
Mạnh Thi Văn ngồi trên xe, mặt mày ủ rũ. Tuy rằng Giang Húc trước nay vốn đặc biệt tham công tiếc việc, trước kia cũng không phải đối xử với cô ta quá tốt, nhưng lúc này đây lại có thái độ như vậy khiến cô ta cảm thấy có chút không an toàn. Hiện tại cô ta chỉ có một cọng rơm cứu mạng là Giang Húc kia, tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Vì thế cô ta liền chuyển hướng về lại công ty Giang Húc, tìm vị trợ lý thường ngày thân cận nhất với anh ta, cầm một tấm thẻ, làm bộ như vô ý nhét vào tay cô ấy.
Trợ lý liền đẩy thẻ lại: 'Mạnh tiểu thư không nhất thiết phải làm như vậy đâu!"
"Trợ lý Tần, tôi cũng không phải có ý gì khác. Chỉ là anh Húc lúc nào cũng bận rộn như vậy, không biết anh ấy có phải... có phải đang...' Mạnh Thi Vũ ấp úng nói.
Tuy rằng lời nói của cô ta diễn đạt hết sức không rõ ràng, nhưng trợ lý Tần sao có thể không hiểu được ý tứ đằng sau: "Mạnh tiểu thư yên tâm, Giang tổng của chúng tôi từ trước đến nay đều luôn giữ mình trong sạch, không phải là loại người như thế. Chỉ là ông nội ngày ấy bị bệnh, Giang tổng không còn tâm tư hẹn hò, phải gánh vác nhiều trọng trách hơn một chút."
Trợ lý Tần là người thân cận được Giang Húc tín nhiệm để bên cạnh, đương nhiên hiểu rất rõ tình cảnh của anh ta.
Giang tổng tuy đã là người thừa kế do Giang lão gia chỉ định, nhưng dù sao tuổi tác vẫn còn trẻ, thời gian tiếp nhận công việc cũng còn ít. Bên cạnh còn có một chú Hai vừa có năng lực lại được lòng người khác tranh giành, vị trí người thừa kế này có chút không vững, nếu không có Giang lão gia trấn áp thêm vài năm, e là trong tương lai sẽ khó đứng vững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận