Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 68:
Ở trường học này, đều là gia đình tương đối có tiền trong huyện, cả huyện lớn như vậy, mọi người ít nhiều cũng quen biết. Chuyện Mạnh Mẫn ly hôn với chồng, trong kỳ nghỉ hè bọn họ cũng nghe ba mẹ mình nói qua, lúc ấy mọi người đều nửa tin nửa ngờ, rồi lại nhanh chóng bỏ lại sau đầu. Không ngờ hôm nay lại tận mắt chứng kiến công hiệu của bùa bình an trong truyên thuyết kia. Nhìn bùa giấy xám tro trong tay Mạnh Khang, lại nhìn bùn đất trên đầu cậu, thế giới quan của các thiếu niên đều bị làm mới.
Đối với loại chuyện thần kỳ này bọn họ đều muốn nhanh chóng truyền bá cho người bên cạnh biết. Vì vậy, phép lạ này đã được lan truyền trong toàn bộ trường quý tộc.
Ba mẹ các thiếu niên, tự nhiên cũng biết.
Con nhà mình tận mắt nhìn thấy, chứng minh tác dụng thần kỳ của lá bùa bình an kia, sao bọn họ lại không động tâm được. Điều này tương đương với việc có thêm một mạng!
Vì thế, những người này nhao nhao tìm tới Mạnh Mẫn, hỏi phương thức liên lạc của vị cao nhân từng chỉ điểm cho bà ấy.
Linh Bảo mới từ bên ngoài trở vê mấy ngày, liền có hơn hai mươi người tới tìm cô vẽ bùa, giá bùa bình an tăng lên hai ngàn đồng một tờ, cũng vẫn không thể ngăn nổi sự nhiệt tình của những người này.
Chỉ trong vài ngày, cô đã kiếm được thêm 5,6 vạn nhân dân tệ. Người dân trong làng ghen tị không thôi. Tự nhiên Linh Bảo lại có bản lĩnh như vậy, chuyện cô kiếm được nhiều tiền, cũng truyền đến trong tai ba mẹ ruột trọng nam khinh nữ của nguyên chủ.
Nguyên chủ là đứa con thứ hai trong nhà, trước cô còn có chị gái lớn hơn ba tuổi tên là Lục Linh Tú, phía sau cũng em trai ba tuổi tên là Lục Linh Hiên. Bởi vì ba mẹ và ông bà đều rất trọng nam khinh nữ, quốc gia lại quy định mỗi cặp vợ chồng chỉ có thể sinh hai đứa con, vượt qua sẽ phải nộp một khoản tiền phạt rất lớn.
Vì không muốn cô chiếm dụng danh ngạch đứa con thứ hai, để sau này sinh thêm con trai, sau khi sinh Linh Bảo ra, ngay cả hộ khẩu cũng không có, được nửa tuổi liền ném cô cho bà ngoại nguyên chủ sống ở nông thôn chăm sóc, sau khi sinh mổ hai năm có thể mang thai, mẹ Lục lập tức cố gắng mang thai đứa nữa, lần này cuối cùng cũng sinh được con trai như ý nguyện. Tất cả tài nguyên trong nhà, gần như đều dồn lên trên người đứa con trai nhỏ này, con gái thứ hai bị kẹt ở giữa, vợ chồng nhà họ Lục cơ bản là không quan tâm. Dù sao cũng là một đứa con gái, sống ở nông thôn cũng không cần chỉ phí gì, đi học có chín năm giáo dục bắt buộc giáo dục của quốc gia, ăn cơm có bà ngoại làm ruộng, cũng có lương thực.
Hồi trung học Lục Linh Bảo cũng rất cố gắng, thành tích tốt, trường miễn học phí còn kèm học bổng, cũng có thể tự cung tự cấp. Đại học lại cho vay sinh viên, thời gian cũng nhiều hơn có thể tự mình làm việc, hơn nữa một năm còn có học bổng cao nhất tám ngàn đồng, cũng hoàn toàn đủ dùng. Vợ chồng nhà họ Lục cảm thấy nuôi đứa con gái này không cần lo lắng gì nhiều, cái gì cũng không cần, tự mình lớn lên như vậy, còn thi đậu đại học trọng điểm, tốt nghiệp ra ngoài làm việc là có thể mang đến cho bọn họ thu nhập. Vốn tưởng rằng còn phải đợi ba năm nữa, không ngờ bây giờ Lục Linh Bảo đã có thể kiếm tiền, đây thật sự là vui mừng ngoài ý muốn.
"Bọn họ nói nó vẽ bùa bán lấy tiền, một tấm bùa bán hai ngàn đồng, đắt như vậy ai mua? Không phải là dụ chúng ta ra chứ?" Sau khi cao hứng qua đi, ông Lục bắt đầu hoài nghi tính xác thực của tin tức này.
"Cho dù không bán hai ngàn đồng một tờ, chỉ mấy trăm đồng thôi cũng là rất đắt rồi, người trong thôn nói nó mua một chiếc xe về, nhất định là phát tài, chúng ta về xem trước đi. Nó là một đứa trẻ, cầm nhiều tiền trong tay như vậy làm gì, còn không bằng trả phí chọn trường cho em trai." Mẹ Lục phản bác. Hai người đưa ra quyết định, liền thừa dịp cuối tuần mua vé xe về nhà mẹ đẻ của mẹ Lục, đương nhiên, hai người không phải tay không trở về, mua cho Ngô Xảo Trân hai hộp thuốc bổ bảy tám mươi tệ trong siêu thị, còn mua cho Linh Bảo hai chiếc váy mùa hè giảm giá.
Bà ngoại Ngô Xảo Trân nhận được điện thoại trước, biết con gái con rể muốn trở về thăm bà, ngược lại rất vui vẻ, sau khi ăn sáng xong, liên bắt đầu giết gà giết vịt, còn lấy rau, mực đông lạnh, hải sản đông lạnh v. v... của Linh Bảo mua từ chợ về ra ngâm, làm một bàn lớn đồ ăn ngon, chờ bọn họ đến mới mở cơm. Linh Bảo nhìn một đống đồ ăn ngon không thể ăn được, bất mãn bĩu môi: "Bà ngoại, tại sao phải đợi bọn họ trở vê mới ăn cơm, chúng ta ăn trước đi, lâu như vậy rồi!"
Ngô Xảo Trân liếc cô một cái: "Ba mẹ con hiếm khi trở về một chuyến, nào có chuyện người còn chưa tới chúng ta đã ăn trước!" Thấy cháu gái lớn vẫn nhìn chằm chằm đồ ăn hấp trong nồi, bà lại mềm lòng, múc cho cô một chén móng heo hầm đậu tuyết: "Con không nhịn được đói thì ăn trước đi, đồ ăn trên bàn thì để nguyên."
Linh Bảo nhìn bà lão tóc bạc này cứ thỉnh thoảng lại ra ngoài nhìn xung quanh, trong lòng yên lặng thở dài.
Bà ngoại của nguyên chủ tổng cộng có hai trai một gái, đều mua nhà định cư ở trên tỉnh, nhưng chính là bởi vì có ba đứa con, nên mới đùn đẩy lẫn nhau, không ai muốn đón mẹ đến ở cùng, chỉ có trước và sau Tết hàng năm, mới trở về thôn thăm mẹ thôi.
Bà ngoại sợ tăng thêm gánh nặng cho con cái, lại bởi vì còn có Linh Bảo, nên vẫn ở trong thôn. Nhưng không có con cái ở bên cạnh, nên cũng rất cô đơn. Vợ chồng nhà họ Lục từ tỉnh chạy về, đến nơi đã hai giờ rồi. Vừa thấy Linh
Bảo, mẹ Lục liền tươi cười, cực kỳ hòa ái dễ gần: "Linh Bảo của chúng ta học đại học, xinh đẹp hơn hẳn, làn da cũng trắng nõn!"
Ngô Xảo Trân nghe vậy cẩn thận đánh giá Linh Bảo một chút: "Đúng là trắng lên rồi!" Ngày nào bà cũng thấy cháu gái nên không chú ý, nghe người khác nói bà mới phát hiện.
Ngoại hình của nguyên chủ và bản thân Linh Bảo phải tương tự đến năm sáu phần, nhưng một thần linh như Linh Bảo trong mắt chỉ có đồ ăn ngon, cơ bản không chú trọng da dẻ gì, đổi cái vỏ cũng không sao cả. Lúc này nghe hai người nói như vậy, nhìn xuống tay mình một chút, hình như là trắng hơn so với lúc cô mới nhập vào cơ thể này.
Nhưng cũng bình thường thôi, có thần lực tẩm bổ, ngoại hình đương nhiên sẽ trở nên đẹp mắt hơn.
"Đây là do mẹ biết cách nuôi dưỡng đó!" Mẹ Lục khen ngợi. Ông Lục cũng nói: 'Mẹ vợ vất vả rồi! Đây là thuốc bổ mà chúng còn mua cho mẹ ở trên tỉnh, mẹ ở nhà một mình phải chăm sóc tốt cơ thể của mình đấy!" Nói xong liên đưa hộp quà trên tay lên.
Ngô Xảo Trân vui vẻ đến không khép miệng lại được, vội vàng đón hai người vào trong phòng, bắt đầu bưng thức ăn lên bàn.
Không ai trong họ nhận ra rằng, Linh Bảo không hề chào hỏi. Dù sao nguyên chủ nhát gan, từ trước đến nay cũng không thích nói chuyện với ba mẹ. Thức ăn được đặt lên bàn, Linh Bảo bắt đầu nhanh chóng gắp thức ăn, ăn cơm, vợ chồng nhà họ Lục đi theo vào phòng bếp giúp thu dọn chén đũa. Mẹ Lục vừa mới vào bếp, cũng đã phát hiện trong nhà mẹ mình có thêm một cái tủ lạnh, một cái tủ đông, lúc này thăm dò hỏi:
"Mẹ mua tủ lạnh từ khi nào vậy? Còn mua hai cái! Không phải trước đây mẹ nói phải tiết kiệm điện sao?”
Nghe được lời này, Ngô Xảo Trân dừng lại, sau đó nói: "À, trong nhà có nhiều đồ đạc, mùa hè lại không để được lâu, nên mẹ mua hai cái tủ lạnh về đựng."
Con gái của bà bà biết, cháu gái lớn Linh Tú mới tốt nghiệp trung học cơ sở đã bị bọn họ bắt ra ngoài làm việc, mỗi tháng chỉ có thể giữ lại chi phí sinh hoạt cơ bản, số tiền còn lại đều phải đưa bọn họ. Bây giờ cháu gái nhỏ kiếm được tiền, bà sợ rằng họ cũng sẽ trục lợi.
Từ nhỏ đến lớn Linh Bảo đã lớn lên bên cạnh bà, đương nhiên là bà phải thương rồi, vì thế không chút nghĩ ngợi liền giấu diếm mấy thứ Linh Bảo mua này. Mẹ Lục lại không chịu bỏ qua: "Con thấy còn rất mới, không phải là Linh Bảo mua cho mẹ đó chứ? Con nghe người trong thôn nói, gân đây Linh Bảo kiếm được không ít tiền, mấy ngày trước kéo một chiếc xe lớn về nhài" Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Linh Bảo: "Có phải thế không, con gái ngoan?" "Đúng vậy, quả thật kiếm được không ít tiền." Linh Bảo ôm tay đứng ở một bên, cười tủm tỉm nói. Ánh mắt hai người lóe lên, thỉnh thoảng dùng ánh mắt trao đổi cái gì đó, rất rõ ràng trong lòng có ý xấu xa, ngược lại cô muốn nhìn xem, bọn họ có chủ ý gì.
Bà ngoại Ngô Xảo Trân nghe được lời này, sốt ruột kéo Linh Bảo xuống, ý bảo không cần nói.
Mà trên mặt của ba mẹ Lục đều lộ ra vẻ vui mừng, khen: "Linh bảo của chúng ta thật đúng là có tiên đồ, nghe nói bây giờ con biết vẽ bùa, còn bán hai ngàn đồng một tời Đắt tiền như vậy thực sự có người mua sao?"
"Đương nhiên, còn nhiêu người mua là đằng khác." Linh Bảo gật đầu thừa nhận. Hai người lại tò mò hỏi một ít chỉ tiết, Linh Bảo đều nói cho bọn họ biết, hai người lại vội vàng khen ngợi, hoàn toàn không ngờ được bán bùa mà lại kiếm được nhiều tiền như vậy, nói về sau bọn họ cũng sẽ giúp cô tuyên truyền nhiêu hơn trong vòng bạn bè.
Nói một đống chuyện vòng vo, cuối cùng thì cũng nói đến vấn đề chính."Linh Bảo à, bây giờ tuổi con còn nhỏ, cầm nhiều tiên như vậy trong tay rất dễ dàng bị lừa gạt, thật ra con có thể chuyển cho mẹ để tiết kiệm trước." "Giống như chị cả đó sao? Đợi đến lúc kết hôn, một xu cũng không lấy ra
Bạn cần đăng nhập để bình luận