Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 78:

Chương 78:Chương 78:
Linh Bảo ngược lại thì không có vấn đề gì về giá tiền cao hay thấp, nghĩ tới hai ngày gân đây mình đặt đồ ăn bên ngoài đã tiêu chừng mấy vạn, cũng không thể mãi ăn không ngồi rồi như vậy được, nên đồng ý đi xem trước một chút. Nếu không phải vi phạm ranh giới cuối cùng, thì cô cũng giúp một tay, thuận tiện kiếm khoản tiền này.
Phùng Kim Thành gọi điện thoại không bao lâu, thì có một số điện thoại lạ khác ở thành phố S gọi tới, chính là người bạn Ưng Sa Hải của Phùng Kim Thành. Anh ta đã nghe Phùng Kim Thành nói qua về bản lĩnh của Linh Bảo, nên cũng không dám nghi ngờ Linh Bảo, điện thoại vừa kết nối hai bên lập tức xác nhận thân phận của nhau, rồi kể hết chuyện trong nhà ra.
Chuyện chủ yếu xảy ra trên người cậu con trai nhỏ mới một tuổi của anh ta, từ tháng thứ 6, mỗi tối con trai anh ta đều khóc nháo không nghỉ, bọn họ đưa tới bệnh viện khám rất nhiều lần, bác sĩ đều nói đứa trẻ không có bệnh. Thật sự là không có cách nào, bọn họ chỉ có thể tìm đến phong kiến mê tín, an hồn an ủi cho đứa trẻ, nhưng cũng cũng chỉ có tác dụng cùng ngày hoặc là hai ngày, sau đó đứa trẻ vẫn sẽ tiếp tục khóc.
Người một nhà đều bị tiếng ôn làm cho không yên.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng tạm chấp nhận được, nhưng sau đó lại xuất hiện càng nhiêu chuyện kỳ lạ, chỉ cân đứa trẻ tránh xa những người khác, những chuyện kỳ lạ sẽ xảy ra xung quanh nó.
Những thứ nhỏ nhặt như bình sữa, đồ chơi sẽ đập vào người cậu bé, khiến cho đầu đứa trẻ luôn xuất hiện những vết bầm tím.
Gần đây càng đáng sợ hơn, có lân mẹ của anh ta giúp trông đứa bé, chỉ chợp mắt một chút, liền phát hiện chiếc tủ đang dựng đứng vững chắc đột nhiên như bị vật gì đó đẩy vậy, đập tới nôi của đứa trẻ. Nếu như không phải mẹ anh ta ôm đứa trẻ thoát được nhanh, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Còn có lần buổi tối hơi không chú ý, thì thấy một con dao gọt trái cây vốn đang ở phòng khách, lại ở trong tay đứa trẻ, trực tiếp đưa vào trong miệng. Hoặc là chiếc gối kê kỹ trên giường rơi xuống nôi của trẻ cách giường 1m, bịt miệng và mũi của trẻ.
Bởi vì chuyện kỳ lạ liên tục xảy ra, bọn họ đã sớm lắp camera giám sát, sau đó bật camera giám sát lên nhìn, thì thấy những thứ đó giống như mọc thêm chân tay thật, tự bay đến chỗ đứa trẻ.
Người trong nhà đều bị dọa sợ, lại mời hết mấy đại sư đến xem, nhưng cũng không nhìn ra nguyên nhân. Vì đứa trẻ, bọn họ thậm chí còn dời nhà, ở nhà cho thuê, nhưng tình hình vẫn không chuyển biến tốt.
Bây giờ vợ của anh ta vạn bất đắc dĩ phải bỏ công việc, trở lại cùng mẹ anh ta thay phiên trông nom con trai nhỏ.
Cho dù như vậy, cả nhà vẫn run sợ trong lòng. Có một cái gì đó, một lòng muốn giết đứa bé kia, nhưng bọn họ ngoài cách nửa bước trông nom không rời thì căn bản không còn biện pháp nào khác.
Ngày hôm sau chỉ có hai tiết học, Linh Bảo hẹn với Ưng Sa Hải sau khi tan học thì sẽ tới nhà anh ta.
Xuất phát từ việc anh ta coi trọng Linh Bảo, nên ngày hôm sau đích thân Ưng Sa Hải lái xe tới trường nghênh đón Linh Bảo.
Hết giờ học, cô nói với Lê Tuyết là mình phải ra ngoài xử lý chút chuyện, bảo cô ấy giúp cô mang sách về, sau đó Linh Bảo đi ra cổng trường.
Dọc đường có rất nhiều người, mọi người đều đeo bao lớn bao nhỏ trên lưng, kéo theo hành lý của học sinh và phụ huynh. Lúc này Linh Bảo mới nhận ra hôm nay đã là ngày khai giảng đầu tiên của học sinh mới rồi. Chính bởi vì như vậy, trường học mới tạm thời không cho phép bất kỳ xe cộ lạ nào vào trong trường, vì thế Ưng Sa Hải mới không có cách nào lái xe đến tận tòa nhà học để đón Linh Bảo.
Đi đường hơn nửa giờ đồng hồ cuối cùng cũng tới tiểu khu Ưng Sa Hải đang ở.
Nghe được tiếng mở cửa, vợ Ưng Sa Hải lập tức ôm con trai ra đón.
Linh Bảo thăm dò trong phòng một hồi nhưng không phát hiện ra tung tích của con quỷ. Mà đứa nhỏ kia gầy gò đến trơ xương, trên người có âm khí rất nặng, rõ ràng là do hồn ma đã quấy nhiễu lâu ngày mà nên.
Linh Bảo nhìn qua hai vợ chồng, trên người bọn họ cũng không có nghiệp chướng nào, ngược lại cũng không giống phải kiểu cha mẹ làm điều ác nên con cái phải gánh tội. Vậy nên cô quyết định tiếp tục giúp đỡ.
"Hôm nay hồn ma kia không có ở trong nhà hai người, chỉ có thể chờ nó tới rồi mới thu phục. Tiện lúc này tôi sẽ vẽ cho con trai hai người mấy lá bùa sức khỏe, âm khí trên người đứa bé rất nặng, đã tạo thành tổn thương nghiêm trọng với sức khỏe của nó. Cho dù không bị hồn ma hại chết thì tương lai cũng là bệnh tật đầy mình." Linh Bảo nói.
Vợ chồng Ưng Sa Hải vội vàng nói cảm ơn.
Trong nhà xảy ra đủ các loại chuyện quỷ quái đã sớm khiến nhận thức của hai vợ chồng có giáo dục ở bậc cao đẳng thay đổi. Nghe thấy câu này thì vội vàng nói cảm ơn. Con trai họ còn nhỏ, sức khỏe từ trước nay đều rất tốt, từ khi trong nhà xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ tới nay liên thường xuyên bị bệnh. Đã đi bệnh viện mấy lần, sữa bột cũng đổi thành những loại tốt nhất nhưng đứa bé vẫn cứ ngày càng gầy đi. Lục đại sư có thể tiện ra tay giúp sức khỏe con trai tốt lên thì đây hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
Phải biết theo như lời của Phùng Kim Thành, lúc đó con gái ông ta bị thuốc mê làm cho tổn thương thần kinh, ngay cả chuyên gia cao cấp của bệnh viện uy tín đều nói không có cách, không thể hồi phục. Không ngờ chưa tới nửa tiếng đồng hồ, vị Lục đại sư này lại chữa khỏi. Vậy việc khôi phục sức khỏe cho con trai họ không phải chỉ là một việc cỏn con thôi sao.
Linh Bảo đang vẽ bùa thì nghe có tiếng vang từ ngoài cửa truyền tới, một lát sau cửa mở ra, một bà lão hơn sáu mươi tuổi ăn mặc thời thượng đi vào, xách theo một túi thức ăn, có một cô bé khoảng bảy tám tuổi đeo cặp sách đi theo phía sau vào nhà.
Vừa thấy Linh Bảo đang vẽ bùa ở phòng khách thì nhíu mày rồi hỏi con trai bà ta:
"A Hải, đây là ai vậy?"
"Đây chính là Lục đại sư mà ông chủ Phùng giới thiệu." Ưng Sa Hải vội vàng giới thiệu: "Lục đại sư, đây là mẹ tôi.
Linh Bảo lễ phép định gật đầu chào hỏi bà lão một cái rồi tiếp tục vẽ bùa. Nhưng căn bản là bà lão này không hề để ý tới cô, kéo con trai vào trong phòng, có lẽ là muốn tránh không muốn cô nghe thấy, nhưng căn nhà lớn như vậy, trạng thái thần thức tự nhiên của Linh Bảo lại đang thả lỏng nên động tĩnh của toàn bộ căn nhà cô đều biết rất rõ ràng.
"Đại sư đó sao lại trẻ tuổi như vậy chứ? Không phải là ông chủ Phùng kia cố ý lừa gạt con chứ? Là mười vạn đó!" Vừa đóng cửa thì bà cụ Ưng liền nghi ngờ nói.
Ưng Sa Hải cảm thấy bất lực, mẹ anh ta làm nội trợ cả đời nên không có kiến thức gì.
"Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy, ông chủ Phùng có tiền như vậy, lại vì mười vạn mà lừa gạt con hay sao?"
Ban đầu là vì Phùng Kim Thành đi tìm con gái, tìm quan hệ nhờ giúp đỡ ở thành phố S, công việc cụ thể giao cho Ưng Sa Hải đi ngoại giao, vậy nên anh ta mới có thể quen được người có tiền như vậy. Nếu không, chỉ với thân phận lãnh đạo nhỏ bé như anh ta thì sao có thể gọi một tiếng bạn bè với ông chủ lớn Phùng Kim Thành như vậy.
"Chỉ e là chính ông chủ Phùng đã bị lừa, mẹ lớn tuổi như vậy rồi mà chưa từng thấy đại sư trẻ tuổi nào lại có bản lĩnh như vậy cả!" Bà cụ Ưng chắc chắn nói.
Ưng Sa Hải đỡ trán, người mẹ này của anh ta rất ngoan cố, cái gì mình cho là đúng thì cho dù ai khuyên bảo đi nữa cũng không thay đổi. Trước kia có ba anh ta cưng chiều, bây giờ ba qua đời rồi, chỉ lo mẹ cô đơn đau lòng nên anh ta vẫn luôn cố gắng thuận theo mẹ. Nhưng chuyện này có liên quan đến con trai anh ta, không thể để mẹ phá hoại được.
"Mẹ, cô ấy tìm lại được con gái cho ông chủ Phùng, là người thật sự có bản lĩnh. Lát nữa mẹ đừng nói gì, để con tiếp đón cô ấy được không?"
Ưng Sa Hải hơi lo lắng mẹ anh ta sẽ đắc tội với Linh Bảo nên cố ý dặn dò một hồi lâu.
Bà cụ Ưng từ chối trả lời, bà ta vẫn kiên định với suy nghĩ của mình, không thể nào có cao nhân trẻ tuổi như vậy được. Đại sư này vừa nhìn đã thấy không đáng tin, bà ta không thể để nhà mình bị lừa mất oan tiên được. Chờ lát nữa bà ta tìm ra được sơ hở của cô gái kia thì sẽ nói rõ với con trai, cái gì gọi là gừng càng già càng cay.
Hai người nói xong đi ra, chỉ thấy Linh Bảo đã vẽ bùa xong, đang ngôi ở trên ghế sa lon nói chuyện với con gái lớn Ứng Châu Châu.
Ứng Châu Châu nghe nói chị gái đáng yêu này là đại sư, hơn nữa thái độ của ba đối với chị ấy tôn kính như với thây giáo thì trong lòng tràn ngập tò mò với Linh Bảo, chủ động chạy tới nói chuyện với cô. Cô bé ngây thơ hỏi Linh Bảo, ba mẹ gọi cô đại sư, có phải cô là kiểu đại sư bấm ngón tay tính toán cái gì cũng biết hay không. Linh Bảo thích người có tâm tư đơn thuần, ngược lại cũng không để ý dỗ cô bé vui vẻ, vậy nên "Coi bói" cho cô bé.
Ứng Châu Châu phát hiện Linh Bảo có thể nói rõ ràng hết tất cả những thời khắc quan trọng hồi cô bé còn nhỏ thì vô cùng kính sợ, sùng bái Linh Bảo hết mức.
Mà vợ chồng Ưng Sa Hải nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì vô cùng kinh ngạc, phải biết là lúc trước Linh Bảo hoàn toàn không quen biết gì với nhà bọn họ. Mà người ở giữa là Phùng Kim Thành cũng không quá biết vê tình trạng của gia đình họ, nhưng bây giờ Linh Bảo chỉ cần nhìn gương mặt của Châu Châu một chút đã có thể nói hết tất cả những chuyện còn bé của cô bé ra không thiếu chuyện nào. Hoàn toàn khác biệt một trời một vực với những đại sư coi bói mập mờ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận