Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 226:
"Nghe có vẻ đáng sợ quá, vậy sao anh lại dám nhận đơn này của tôi?" Linh Bảo tiện hỏi một câu.
Tài xế mỉm cười, trả lời: "Tôi có bùa hộ thân, vô cùng linh nghiệm, nếu không cũng không dám nhận đơn đâu."
Linh Bảo đã đóng thần thức lại, cố gắng ngụy trang bản thân thành một người bình thường, vì thế không phát hiện trên người anh ta có mang bùa hộ thân, cô tò mò hỏi:
"Tự tin đến vậy à? Gặp phải quỷ cũng có thể toàn thây chạy thoát?"
"Đương nhiên rồi, lá bùa này là bùa bình an năm năm trước vợ tôi xếp hàng từ tờ mờ sáng mới lấy được do đích thân pháp sư Hư Hải tạo ra đấy!" Tài xế tự hào nói: "Cô gái trẻ, cô là người nơi khác nên mới chưa nghe tới đại sư Hư Hải của chùa Chiêu Giác chúng tôi, trước đây có rất nhiều thương nhân tỉnh khác trả nhiều tiền để mời ngài ấy làm phép đấy! Tôi đeo lá bùa này năm năm rồi, lái xe ban đêm trước giờ chưa từng gặp chuyện gì, cô thấy có linh hay không!"
Linh Bảo quả thực chưa từng nghe thấy thanh danh của vị đại sư Hư Hải này, nghe thấy tài xế nói vậy, bèn có chút tò mò triển khai thân thức để xem lá bùa đeo trên cổ của anh ta, sau khi xem xong liên cảm thấy có chút kỳ quái.
Đây không phải là bùa bình an sao? Có thể trừ tà, cũng có thể phòng ngừa sự cố gây thương tích, tổng cộng có thể dùng ba lần.
Trước đây lúc cô và Ngô Lương Trí giao lưu tạo bùa đã biết được rằng, các loại bùa chú trong nước căn bản không có loại bùa này. Hơn nữa, bùa này là do Thanh Tiêu vì giúp cô ổn định tín đô mà dựa vào yêu cầu của cô nghiên cứu ra, chỉ có cô và Thanh Tiêu biết, trước nay chưa từng tuyền thụ cho bất kỳ người phàm nào.
Dựa vào lá bùa trước đây cô vẽ mà mô phỏng theo cũng không thể. Tạo bùa là một việc vô cùng tinh vi, quy tắc vận hành của linh khí không phải là lấy một lá bùa bất kỳ ra là có thể mô phỏng được. Càng huống chi, hiện nay trong những người tu hành là nhân loại, tuổi tác cao nhất cũng chỉ hơn trăm tuổi. Cô đã ngủ say năm trăm năm rồi, những lá bùa có thể lưu truyền lại cũng sớm đã mất đi tác dụng, một kẻ tu hành là con người làm sao có thể chỉ dựa vào hoa văn của một lá bùa đã có thể khôi phục được thành lá bùa bình an này cơ chứ.
Tất cả những mối nghi ngờ này khiến Linh Bảo cảm thấy cô buộc phải đi gặp vị pháp sư Hư Hải này một chuyến.
Dọc đường đi, cô lại nghe ngóng vị đại sư Hư Hải kia qua anh tài xế taxi, nghe rất nhiều lời hay ý đẹp tâng bốc, tóm gọn lại chính là vị đại sư Hư Hải kia vô cùng lợi hại, lực ảnh hưởng phân bố khắp cả nước, đến cả chủ tịch tỉnh cũng phải kính trọng ông ta. Hơn nữa, đại sư Hư Hải vô cùng lương thiện, thường xuyên giúp đỡ người dân, mùng một Tết mỗi năm còn phân phát hai mươi lá bùa cao cấp do chính tay mình làm ra. Nhưng những năm gần đây nghe nói ông đã bế quan, không xuất hiện trước mặt công chúng nữa. Vì thế, vị Hư Hải này đại khái cũng là một người tu hành có chút thực lực, hơn nữa danh tiếng cũng không tôi. Linh Bảo thầm đánh giá.
Vì để không phá hỏng kế hoạch của bản thân, Linh Bảo âm thầm hạ một pháp ấn bùa liễm tức ở sau lưng anh tài xế taxi, áp chế tác dụng của lá bùa bình an trên người anh ta, còn dùng một chút thủ đoạn nhỏ khiến cho bên ngoài thân xe có âm khí lượn lờ. Như vậy sẽ khiến cho con quỷ tưởng rằng người trong xe cũng bị âm khí bám theo, rất dễ dàng ra tay.
Vì thế, vừa tới đoạn đường queo lên núi, Linh Bảo đã nhìn thấy phía trước nổi lên một màn sương mù dày đặc.
Lúc chiếc xe xuyên qua màn sương, âm khí càng thêm nặng nề, thoáng chốc nhìn thấy một cô bé mười một mười hai tuổi mặc một bộ váy liền thân trắng đang ngồi ở ghế lái phụ. Cô bé nhẹ nhàng nói vào tai tài xế một câu gì đó, hai mắt anh tài xế lập tức mất đi tiêu cự, bắt đầu quay đầu xe lại ở đoạn quẹo lên núi.
Quay đầu xe xong, anh ta vẫn tiếp tục nói chuyện với Linh Bảo, hoàn toàn không ý thức được bản thân đã vừa đi chệch khỏi lộ trình chính xác.
Linh Bảo dựa vào ghế sau, ánh mắt vô thức đánh giá cô bé ngồi trên ghế lái phụ. Từ hành động của cô bé vừa rồi, xem ra đây có lẽ là quỷ đánh tường trong truyền thuyết chuyên gia khiến người ta lạc đường.
Nhưng trên người cô bé này không hề có chút nghiệt chướng của việc giết người nào, hơn nữa còn có không ít công đức.
Từ đó có thể thấy, phỏng đoán của Cục quản lý các sự kiện thần bí có chút nhầm lẫn, khiến người ta gặp tai nạn xe và khiến người ta lạc đường căn bản không phải cùng một con quỷ gây nên.
Giống như những lời đồn thổi trong dân gian, quỷ đánh tường có con thiện con ác, quỷ ác che mắt con người, khiến họ rơi xuống vách núi hoặc gặp phải tai nạn khác, quỷ thiện khiến người ta lạc đường, chỉ để giúp cho họ tránh đi được nguy hiểm phía trước.
Trên con đường này có hai con quỷ, một con cứu người, một con giết người.
Về quỷ đánh tường nhỏ cứu người này, Linh Bảo không định làm bị thương cô bé, chỉ lấy ra một lá bùa định thân để áp chế cô bé lên ghế lái phụ.
Quỷ đánh tường bị áp chế, tài xế taxi mới tỉnh táo đầu óc trở lại, nhìn thấy chỉ đường thì kinh hãi biến sắc nói: "Con đường này không đúng! Sao tôi lại lái trở về rồi!"
"Không sao, anh quay lại lần nữa là được mà.' Giọng điệu của Linh Bảo lại rất thoải mái, anh tài xế nơm nớp lo sợ tiếp tục đi về phía trước, căng thẳng tới mức trán đầm đìa mồ hôi.
Cô bé ngồi ghế trước tựa hồ đã nhận ra bản thân bị mắc bẫy, ánh mắt nhìn về phía Linh Bảo hiện ra vẻ hoảng sợ, nghĩ ngợi một hồi giống như hạ quyết tâm gì đó, há to miệng rít lên một tiếng.
Linh Bảo không phòng bị trước, vậy mà để cho âm thanh của cô bé truyền ra bên ngoài, nhanh chóng gắn lên một lá bùa nữa để khiến cô bé không thể sử dụng chút sức mạnh nào nữa.
Tuy nhiên, tiếng rít vừa rồi đã đem lại phiền phức cho kế hoạch "câu cá" của cô, bởi vì âm thanh này là dùng để giao lưu giữa các con quỷ với nhau. Cô bé này vừa rồi đã dựa vào gió để báo tin. Chỉ là không biết đối tượng báo tin của cô bé vừa rồi có nghe thấy lời cảnh cáo của cô bé hay không, cũng không biết có kinh động tới lệ quỷ giết người kia không nữa.
Nhưng Linh Bảo vẫn quyết tâm thử một chút, bởi vì lệ quỷ giết người kia có lẽ đang ở không xa phía trước rồi.
Kết quả, xe vừa đi được hai cây liền bị một nhóm người vây lấy.
"Mời xuống xe! Cảnh sát đang chấp hành công vụ!"
Người tới ngăn xe lại lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát địa phương, đằng sau lưng họ có ba vị hòa thượng, có người trong tay cầm la bàn, có người lại cầm tờ bùa vàng, có người còn cầm kiếm gỗ đào gương đồng, tóm lại đều là vật để trừ tà.
Xe vừa dừng lại, ba vị liền xông tới mở cửa xe, trong đó có một vị hòa thượng béo hơn sáu mươi tuổi gương mặt giận dữ cầm gương đồng chiếu về phía ghế lái phụ:
"Con lệ quỷ đáng chết này, hôm nay cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi, ta sẽ cho ngươi hồn phi phách tán ngay lập tức!"
Linh Bảo vừa nhìn đã nhận ra lực sát thương của pháp khí đó không hề thấp, mà quỷ đánh tường nhỏ trên ghế lái phụ căn bản không thể chịu nổi tổn thương gây ra từ pháp khí đó. Vì thế, cô vội vã xuống xe ngăn cản:
"Đợi đã! Đây không phải lệ quỷ! Các người không được làm bị thương con bé!"
Đám người lúc này mới nhìn thấy Linh Bảo ở ghế sau, cùng với lá bùa trên người con quỷ, vị hòa thượng béo chau mày đánh giá Linh Bảo vài cái:
"Trên người con quỷ này rõ ràng có tà khí, rõ ràng là lệ quỷ giết người, xem ra cô cũng là đồng môn, tôi nói thật với cô vậy, con lệ quỷ này đã bị Cục quản lý các sự kiện thần bí truy nã, chùa Chiêu Giác chúng tôi đang hợp tác xử lý việc này, cô đừng can thiệp vào!" Nói tới ba từ chùa Chiêu Giác này, vị hoà thượng béo bất giác ưỡn ngực lên.
Độ nổi tiếng của chùa Chiêu Giác trong giới tu hành trên toàn quốc không thấp hơn năm đại gia tộc, thậm chí bởi vì chùa của bọn họ có người tu hành mạnh nhất toàn quốc, nên mặc dù không thuộc Cục quản lý các sự kiện thần bí, địa vị của họ cũng vô cùng cách biệt. Mỗi một người tu hành đứng trước mặt hoà thượng của chùa Chiêu Giác sẽ tự ý thức được mà khiêm tốn lại một chút.
"Cô bé có tà khí không có nghĩa đã từng giết người." Linh Bảo nhẫn nại giải thích: "Xin hãy tin tôi, cô bé có rất nhiều công đức, tuyệt đối không phải loại lệ quỷ từng giết người."
Nghe thấy vậy, trên mặt vị hòa thượng béo bỗng xuất hiện nụ cười khinh thường:
"Ha ha ha, tôi sống lâu như vậy rồi, lần đầu tiên nghe thấy lời nói hoang đường tới vậy, trên người con quỷ có công đức cũng bị cô nhìn ra được, e rằng cô có hoả nhãn kim tỉnh ấy chứ nhỉ!"
"Cô gái, cô còn trẻ tuổi như vậy, không hiểu thì đừng nói bừa, phán đoán của chùa Chiêu Giác chúng tôi chẳng lẽ lại có thể sai sao?"
Linh Bảo không biết nên giải thích với bọn họ thế nào, những thứ như công đức và nghiệp chướng, không phải cảnh giới tiên thiên trở lên căn bản sẽ không nhìn ra được. Mà vị hoà thượng béo này nhìn bề ngoài là biết ông ta là một người cố chấp, không muốn nghe ý kiến của người khác. Kể cả khi cô có nói cho ông ta biết bản thân là thần linh, e rằng cũng bị ông ta xem như một trò đùa mà thôi.
Vị hòa thượng béo vừa nói xong đã tiến lên phía trước đẩy Linh Bảo ra, chuẩn bị bắt quỷ đánh tường trong xe đi. Tuy nhiên, Linh Bảo lại vô thức đẩy nhẹ một cái, ông ta liền đáp mông ngồi xổm trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận