Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 171:
Đại Hoàng cũng bị giam ở trong đó, nó đang có ý định trốn thoát bằng cách gặm hàng rào gỗ, thì bị một người đàn ông lực lưỡng với hình xăm trên cổ dùng một cây gậy lớn đánh mạnh vào, nó kêu một tiếng thảm thiết rồi khập khiễng lùi vào cùng với bầy chó.
Biết rằng tình hình đang rất nguy cấp, Linh Bảo ngay lập tức nâng cấp tấm bùa truy tìm, sau đó nhờ cậu của Linh Bảo lái xe theo hướng của tấm bùa truy tìm, chạy đến lò mổ chó.
Chạy hết tốc lực suốt một giờ, cuối cùng cũng đã đến lò mổ.
Lò mổ chó nằm trong một trang trại nhỏ gần thị trấn, khi đám người Linh Bảo đến nơi còn nhìn thấy một người nông dân trông thật thà đang dùng một chiếc xe máy kéo hai con chó mập mạp đến bán cho người mua thịt chó ở lò mổ.
"Cái gì, 8 đồng một cân? Lúc trước không phải là 10 đồng một cân sao?" Người nông dân bán chó bất mãn nói.
"Vừa rồi mới có mấy tên ngu xuẩn đến làm ầm ï, lễ hội thịt chó năm nay ở thành phố không được tổ chức nữa, khiến cho giá thịt giảm rồi!" Người chủ lò mổ đứng ra giao dịch với ông ấy là một người đàn ông trung niên cao to vạm vỡ, miệng hùng hùng hổ hổ mắng, biểu cảm vô cùng khó chịu.
Mấy người mà ông ta nói tới chính là mấy người yêu chó trong thành phố, là nhà cung cấp thịt chó lớn nhất cho nguyên cả thành phố thì ông ta mới chỉ bị vây đánh một lần.
Nói là vây đánh, nhưng chẳng qua chỉ là bao vây trại chó của ông ta lại, ngăn cản chuyện làm ăn của ông ta. Ông ta tốn một khoản tiền lớn, gọi cảnh sát đến để đuổi bọn họ đi, ai mà không khó chịu khi tự nhiên vô duyên vô cớ mất hơn vạn tiền để xử lý mấy chuyện tai bay vạ gió này chứ.
Để tránh tình trạng này xảy ra lần nữa, trong thời gian lộn xộn trước khi lễ hội thịt chó diễn ra, ông ta đã đặc biệt mời người em họ xã hội đen của mình và mấy người anh em đến trấn thủ lò mổ.
Có nhiều côn đồ ở đây như vậy, để xem còn ai dám đến gây rối nữa không.
Chu Đào Đào rất lo lắng, vì sợ rằng Đại Hoàng của mình sẽ bị giết chết, vừa đến nơi cậu đã nhảy ra khỏi xe lao thẳng đến, rồi vội vàng nói:
"Hôm qua ở thôn Bạch Đế mấy ông bắt được một con chó lớn màu vàng, nó là chó của tôi, xin trả lại cho tôi!"
Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt chủ lò mổ chó, trừ những người bán chó, hoặc những hàng quán thịt chó đã có giao dịch làm ăn lâu năm với họ thì không ai có thể biết được về nơi này, thế mà cậu bé này lại tìm được đến đây.
Tuy nhiên, ông ta làm nghề này đã lâu, trừ những con chó được mua về, số còn lại phân nhiều đều do người nhà ông ta đi đến các vùng quê hoặc thành thị có nhiều chó hoang bắt vê, toàn bộ đều là làm ăn không cần bỏ vốn. Nếu ông ta đã dám làm chuyện như vậy thì đương nhiên cũng không sợ bị người khác đến tìm, rất nhanh ông ta đã bình tĩnh lại rồi nói: "Cậu bé, cậu không được nói bậy nha, chó ở đây đều là do chúng tôi nuôi cả, còn không là do chủ chó tình nguyện bán vào đây, làm gì có chuyện đến thôn Bạch Đế bắt chó chứ!"
"Có người đã nhìn thấy rồi, mấy ông đừng có mà chối! Mời ông lập tức trả con Đại Hoàng lại cho chúng tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Chu Đào Đào không chút sợ hãi nói.
"Báo cảnh sát, cậu cứ đi báo đi!" Chủ lò mổ chó ngạo nghễ nói: "Nếu cảnh sát đến mà không tìm thấy chó của cậu, thì cậu chính là đang vu khống người khác, cậu sẽ bị giam giữ và bồi thường tổn hại danh dự cho tôi!"
Trước khi cảnh sát đến, ông ta đã có thể lập tức giết chết con chó đó rồi đốt bộ lông chó đi, lúc đó đã là chết không đối chứng thì ai có thể làm gì được ông ta chứ, còn có thể lừa lấy được một khoản tiền từ thằng nhóc này nữa.
"Nếu như ông không làm việc gì thẹn với lòng, thì hãy để cho tôi đi vào trong tìm!" Chu Đào Đào làm gì dám để cho ông ta kéo dài thời gian, vừa nói xong liền muốn xông vào kiếm.
Ông chủ lò mổ đẩy cậu ngã xuống đất: "Tìm cái gì mà tìm, muốn xông vào nhà người ta phải không? Cút ngay, trừ khi cảnh sát đến thì không ai được vào!" Lúc này, cậu của Linh Bảo, Linh Bảo và hai bạn học khác của Chu Đào Đào cũng xuống xe và đi tới.
"Quả thực có người đã nhìn thấy xe bắt chó đi vào chỗ của ông, người anh em, chúng tôi chỉ muốn lấy lại chó của mình, không có ý gì khác." Cậu Linh Bảo tiến lên thương lượng.
"Muốn chó cũng được, chỗ chúng tôi đây cũng có bán chó đấy, 2000 thì có thể tùy ý chọn một con, đưa tiền rồi thì mấy người có thể vào trong chọn." Chủ lò mổ hùng hồn nói, nói mà không lệch đi được chữ nào, cho dù là lấy được tiên rồi thì ông ta cũng không nhận là đã trộm chó của nhà người ta.
Đây là cách ông ta dùng để đối phó với những người yêu chó nhảm nhí, nếu như muốn mua chó ở chỗ ông ta thì phải mua theo giá của thị trường, hơn một nghìn đến hai, ba nghìn một con, để xem các người có thể lấy ra được bao nhiêu tiền để mua lại những con chó cưng của mình.
"Chó nhà ta là chó cỏ làm gì mà đến 2000 chứ, hơn nữa là ông trộm chó của chúng tôi, dựa vào cái gì mà còn muốn bọn tôi đưa tiền."
Chu Đào Đào tức giận vô cùng.
Cậu vừa mới dứt lời, mấy tên côn đồ ở bên trong cầm theo gậy gộc từ từ đi ra, một tên đầu trọc mặt mũi hung tợn, ngậm điếu thuốc lớn tiếng dọa:
"Sao nào, mấy người muốn đến làm loạn à? Thích ăn đòn phải không?”
Linh Bảo bước tới cất cao giọng nói:
"Trong cái lò mổ chó này của ông ta có bao nhiêu con chó là trộm được, các ông tự mình biết. Chủ của các con chó đã tìm đến tận cửa rồi, mà mấy người còn ngang ngược như vậy, thật sự là không có luật pháp gì nữa hay sao hả?"
"Ai trộm chó hả, mẹ nó cô nói chuyện cho đàng hoàng nhé!" Chủ lò mổ chó nhảy dựng lên mắng. Giống như là mình đây thật sự vô tội mà bị đổ oan vậy.
"Ngẩng đầu lên có thần linh, tất cả những việc ông làm trời cao thấy hết, ông trộm và độc chết bao nhiêu con chó chính là đã gây ra bấy nhiêu nghiệp, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng." Linh Bảo nói như tiên đoán.
Mắt người thường sẽ không nhìn thấy được, nhưng có rất nhiều oan hồn của mấy con chó đang quấn quanh người của tên chủ lò mổ chó này để tìm cách cắn xé ông ta.
Trong thế giới tự nhiên mạnh được yếu thua, động vật ăn thực vật là quy tắc của luật trời, nếu giết chỉ để no bụng thì không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng nếu vượt quá giới hạn này thì đó là lạm sát, mà lạm sát thì sẽ sinh ra oan nghiệt, mặc dù oan nghiệt của động vật không nguy hại như của con người, nhưng khi nó được tích lũy đến một mức độ nhất định thì ác nghiệt cũng mạnh mẽ lắm.
Người này kiếp trước có chút phúc đức, cho nên kiếp này được đầu thai tốt, sinh ra đã có một đầu óc thông minh, nhưng ông ta lại không biết sống lương thiện, ngược lại còn dùng trí thông minh này để làm mấy chuyện ác. Phúc đức của ông ta sớm đã dùng cạn rồi, Linh Bảo đã có thể nhìn thấy, rất nhanh thôi, ông ta sẽ cảm nhận được sự báo thù bởi những oan nghiệt của các con chó bị ông ta giết chết.
"Cô dám trù ẻo tôi, ông đây đập vỡ cái mồm của cô!" Ông chủ lò mổ chó hung dữ xông lên phía trước, giơ nắm đấm về phía Linh Bảo. Ông ta ỷ bên mình người đông thế mạnh lại còn có đám thanh niên lêu lổng thường xuyên đánh nhau, đánh đám người 4 nam 1 nữ của Linh Bảo dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà, khi bàn tay của ông ta vung lên thì có làm sao cũng không hạ xuống được, ông ta nhìn xuống thì phát hiện ra cổ tay của mình đã bị một bàn tay trắng nõn túm chặt lấy.
"Người có thể đánh được tôi, không tồn tại trên thế giới này đâu!" Linh Bảo vừa nói vừa đẩy tay một cái, tên chủ lò mổ chó liền ngã ngửa chổng cả mông.
Ông ta cao to vạm vỡ nhưng lại không nhanh nhẹn, mất mấy phút mới đứng dậy được. Cảm nhận được sức mạnh của Linh Bảo, ông ta có chút kiêng dè, thế là ông ta quay đầu lại nói với em họ mình:
"Con nhỏ này mạnh đấy, mấy cậu chú ý một chút."
Em họ của ông ta lại không thèm để ý cười nói: "Anh họ cũng quá vô dụng rồi, có mỗi đứa con gái cũng không đánh được, đứa con gái như cô ta thì có thể mạnh được cỡ nào chứ!"
Nói xong lại cao giọng nói với đám người Linh Bảo: "Các người còn không xéo đi thì ông đây sẽ đánh chết mấy người!"
Sau đó lại ra lệnh một tiếng kêu đám côn đồ bao vây đám người Linh Bảo lại.
Đám người này mặt mày hung tợn khiến cho cậu của Linh Bảo có chút chùn chân, khuyên Chu Đào Đào nói: "Đào Đào, hay là thôi đi vậy, chỉ là một con chó cỏ, sau này nuôi con khác là được rồi!"
"Không, cháu nhất định phải cứu Đại Hoàng!" Chu Đào Đào kiên quyết, quay đầu nói với Linh Bảo: "Chị Linh Bảo, chị cho em mượn 2000 được không, em về lấy tiền lì xì ra trả lại cho chị!"
Chu Đào Đào biết bản thân đánh nhau không giỏi, ăn đòn cũng không cứu được Đại Hoàng, thế là đã chuẩn bị sẵn tâm lý tiêu tốn tiền bạc. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài dự kiến.
Linh Bảo vẫn luôn phóng thần thức ra để quan sát tình hình bên trong lò mổ chó. Trang trại cũng chỉ lớn có vậy, ở bên ngoài có người đến gây sự, người bên trong cũng nghe rõ ràng từng chữ một.
Trộm chó chính là nguồn cung cấp hàng chủ yếu của bọn họ, đương nhiên bọn họ sớm đã có chuẩn bị biện pháp đối phó khi bị chủ nhân các con chó đó đến tìm rồi, lúc bọn họ còn đang thương lượng, bên trong có một tên thanh niên chắc hẳn là con của chủ lò mổ, ở cửa đã nghe được mấy câu nên bước nhanh vào trong hỏi người đàn ông trung niên mổ chó trong phòng nhốt chó:
Bạn cần đăng nhập để bình luận