Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 269:

Chương 269:Chương 269:
Ky sĩ thân tín bên cạnh vây quanh hỏi han:
"Chủ nhân, sao ngài lại có thể bị thương được? Chuyến đi lần này kế hoạch có thành công không ạ?'
Trong lòng hắn ta Giáo hoàng đã là sự tồn tại lớn mạnh nhất thế gian, hắn không thể ngờ được Giáo hoàng lại có thể bị kẻ khác làm bị thương.
Theo hắn ta thấy, cho dù là bị thương nhưng ắt hẳn cũng đã bắt được mục tiêu, không ngờ rằng sắc mặt Giáo hoàng lại trở nên vô cùng u ám: "Là ta đã đánh giá sai thực lực của cô ta."
Ky sĩ vội vàng im miệng, đảo mắt, sau đó nịnh nọt nói:
"Chỉ cần chúng ta ra sức bành trướng thì chẳng mấy nữa mà cô ta sẽ bị ngài nuốt chửng thôi"
Ánh mắt Giáo hoàng tối sầm lại, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hắn đã chú ý đến vị Sơn Thần Bạch Đế ở nước láng giềng kia từ lâu.
Vốn tưởng rằng cô gái kia cùng lắm chỉ là một người tu hành bậc cao, cũng dùng chút thủ đoạn giả thần giả quỷ để che mắt người thường giống như hắn, hoàn toàn không ngờ cô lại là một vị thân chân chính, một thần linh mang trong mình thần cách!
Bất kể là cô xây miếu thần ở khắp nơi hay có thể trực tiếp đọc được ý nghĩ trong lòng tín đồ, và cả thực lực của cô gia tăng nhanh chóng bởi tín đồ của cô tăng vọt ở khắp nơi đều đủ để nói rõ điểm này.
Có thân cách có nghĩa là gì?
Có nghĩa là có thể hấp thu tín ngưỡng chỉ lực! Ở thời đại linh khí thiếu thốn dân số lại bùng nổ như hiện nay, đó quả thực là một con đường thênh thang để thông thiên.
Nếu hắn có thể có được thần cách, với sức ảnh hưởng của hắn ở nước Thiên Thủy, chỉ cần hạ lệnh một tiếng cho phép bình dân vào thần điện bái lạy, chỉ cân vài năm thôi là tu vi của hắn sẽ có thể đột phá Kim tiên cảnh, trở thành Đại La Kim Tiên.
Đó là đặc quyền của Thần tộc!
Nhưng dựa theo nghiên cứu mấy ngàn năm của hắn, hắn biết rằng nếu nuốt chửng một thần linh thì có thể đoạt được thần cách của thần linh đó, từ đó đạt được loại năng lực quý giá này. Một thần linh tuổi còn nhỏ lại mềm lòng như cô, quả thực là cơ hội quý trời ban cho hắn.
Vì thế lâu nay hắn âm thầm ẩn nấp quan sát.
Khi hai tiên nhân bậc cao của Liên Bang Liên Hoa (Tên nước đã được thay đổi vì lý do chính sách, ngay từ ban đầu cũng đã được đề cập) đấu đá nhau thì hắn sẽ ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng hắn không sao ngờ được, cho dù cô đã hao phí nhiều thần lực như vậy để tu bổ cho phong ấn trận pháp mà vẫn có thể làm hắn bị thương một cách dễ dàng.
Vì thế hắn chỉ có thể quyết định nhanh chóng chạy trốn. Có đánh lại được hay không lần đầu tiên đối mặt hắn đã có thể cảm giác được, không cần phải dây dưa hy sinh vô ích để làm gì.
Nhưng một cơ hội lớn như vậy nằm ngay trước mắt, nếu hắn không làm gì cả thì quá đáng tiếc. Hắn không phải là người nhát gan sợ phiền phức, từ trước tới nay hắn chưa từng sợ nguy hiểm hay phải khiêu chiến, nếu không hắn đã chẳng đi được đến ngày hôm nay.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có cách khuếch trương thanh thế và khơi mào để Xích Vân và Bạch Đế Sơn Thần tranh đấu lại lân nữa mới có thể khiến cho hắn có cơ hội để thừa cơ.
"Ngươi nói đúng, truyền lệnh đi các nơi, đã đến lúc chúng ta nên khuếch trương rồi."
Hiện giờ số lượng tín đồ của Sơn Thần Bạch Đế đang tăng vọt, tín ngưỡng chỉ lực nhiều đến mức không dùng hết, nếu không bế quan thì chỉ có nước chết vì nổ tung.
Như vậy, trong thời gian cô bế quan, Xích Vân thì đã bị trấn áp hoàn toàn, hắn không có địch thủ ở cả hai đất nước, đây chính là thời cơ tốt nhất để hắn khuếch trương thanh thế của mình ở gã khổng lồ Liên Hoa này.
*
Linh Bảo đi đến Đế Đô một chuyến trước, gọi hai người tu hành am hiểu chế bùa là Ngô Lương Trí và lão Dương - sư phụ của Tê Mục đến, dùng phương pháp thức tỉnh truyền thụ cho hai người một ít cách chế tác phù triện mà tiên thiên cảnh có thể chế tác và sử dụng.
Thừa dịp bọn họ đang tiêu hóa lĩnh ngộ, cô cầm bút bắt đầu vẽ bùa.
Khi người tu hành cấp cao của tứ đại gia tộc được triệu tập tới, trong tay cô đã vẽ ra được một xấp dày hai ba trăm tấm bùa. Hiện tại sức mạnh tín ngưỡng của cô rất dồi dào, vẽ bao nhiêu bùa cũng không thành vấn đề.
Những thứ này tất cả đều là bùa ngũ lôi bậc cao.
Bốn đại biểu vừa ngồi xuống phòng họp, Linh Bảo liền phân phát bùa chú cho bọn họ.
Ba đại biểu còn lại nhìn bùa giấy trong tay Nguyên Như Bồi rõ ràng dày gấp đôi bọn họ, lặng lẽ trừng mắt nhìn về phía Nguyên Như Bồi.
Ông cụ non Nguyên Như Bồi đáp lại bằng ánh mắt đắc ý, làm bộ làm tịch vuốt râu.
Ai bảo chú nhỏ của ông ấy giỏi giang chứ!
Đối với cái nhìn đánh giá của mọi người Linh Bảo đều coi như không, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.
Nhà họ Nguyên là hậu nhân của anh Thanh Tiêu của cô, Thanh Tiêu bế quan, đương nhiên cô phải chiếu cố nhiều hơn vài phần.
Cô cảm thấy cho nhà họ Nguyên gia thêm gấp đôi bùa giấy không có vấn đề gì cả.
"Hôm nay đến là muốn nói với mọi người một số chuyện. Lần này tôi đi đến núi Tĩnh Tà một chuyến đã hoàn toàn phong ấn tà tu Xích Vân, chỉ là ông ta vẫn còn một phân thân đang trốn ở bên ngoài, chắc chắn sẽ không chịu chết tâm mà tiếp tục làm loạn. Cho nên sau khi tôi bế quan, mọi người phải hết sức lưu ý những tin tức liên quan đến phương diện này."
"Nếu như đụng độ với ông ta, đánh được thì cứ đánh, đánh không lại thì phải chạy ngay, chờ tôi xuất quan sẽ thu thập ông ta sau."
"Vâng!" Mọi người đồng loạt nói.
"Bên phía miếu thần núi Bạch Đế, nếu có vụ án thần bí nào có chút nan giải thì mong mọi người có thể hỗ trợ xử lý, những hương khách kia sẽ nhận được bùa màu lam làm dấu hiệu. Yên tâm, sẽ không để cho mọi người tốn công vô ích đâu, chờ tôi xuất quan nhất định sẽ trả công cho mọi người."
Mọi người vội vàng nói, có thể giúp cô là may mắn của bọn họ, tất nhiên sẽ tận tâm tận lực.
Suy nghĩ một chút, Linh Bảo lại dặn dò Nguyên Như Bồi: "Cũng phiền ông để mắt đến người nhà của tôi."
Nguyên Như Bồi lập tức đồng ý.
Lần này thời gian bế quan của cô có thể hơi dài, chiếm thân thể người khác dù sao vẫn phải chịu trách nhiệm.
Linh Bảo dặn dò xong thì về tỉnh € thăm bà ngoại Ngô Xảo Trân một chuyến.
Trước kia cô cũng đã tìm một cái cớ, nói là mình tham gia dự án nghiên cứu bí mật quốc gia cho nên không thể thường xuyên liên lạc với gia đình. Trước khi về cô đã gọi điện trước cho Ngô Xảo Trân, bất ngờ biết được bọn họ đã chuyển nhà.
Linh Bảo tìm đến địa chỉ mới, một căn biệt thự cao cấp ở trung tâm thành phố, nằm trong khu thượng lưu dành cho tầng lớp không giàu sang cũng phú quý.
Linh Bảo chẳng mấy khi mới về được một chuyến, cả nhà cậu cả cậu hai đều đích thân đến trước cổng khu biệt thự đón cô.
Rầm rộ như thế này, ngay cả lúc đón tết cũng chưa đông đủ đến vậy.
Nhạc Dung Dung, chị họ trước kia đối xử rất lạnh nhạt với nguyên chủ bước đến kéo cánh tay Linh Bảo ra bộ thân thiết: "Hôm nay bà nội đích thân xuống bếp làm mấy món mà em họ thích ăn đấy, chúng ta mau về nhà thôi!"
Mấy cô em họ khác đi quanh cô cũng thi nhau tiếp lời.
Linh Bảo đi vào khu biệt thự mới biết hiện giờ hai nhà đã ở cùng một chỗ, đều chuyển vào trong biệt thự lớn này. Biệt thự được trang bị xe sang, người giúp việc, vệ sĩ, chẳng khác gì nhà đại gia.
Bà ngoại Ngô Xảo Trân nhìn thấy Linh Bảo thì không khỏi kích động, sau khi trò chuyện một hồi lâu với cô mới tự mình đến phòng bếp chỉ huy người bưng đồ ăn lên bàn.
"Sao bỗng nhiên lại chuyển nhà vậy ạ?" Linh Bảo quay sang hỏi cậu cả.
Cậu cả có chút thấp thỏm nói: "Nhà này là tổng giám đốc họ Nguyên tặng, nói là được cháu giúp đỡ, một chút tấm lòng. ˆ"
Linh Bảo gật đầu: "Còn nhận những gì nữa?”
"Thì... vệ sĩ, giúp việc, xe cộ, còn có tiền, có người họ Chu, họ Ngô, họ Tề, họ Trình, có người làm quan, có người kinh doanh, đều đến tặng lễ."
Cậu hai cũng vội vàng khai ra: "Còn cả bên thành phố € nữa, mấy người như tổng giám đốc Phùng Kim Thành, tổng giám đốc Trịnh Cửu Lâm cũng hay chiếu cố đến chúng ta, thường xuyên gửi quà tặng tới."
Linh Bảo đọc tử vi của mấy người, trong thời gian hơn nửa năm cô vắng mặt, gia tộc lớn ở Đế Đô, giới thượng lưu, các nhân vật tâm cỡ ở tỉnh C có thừa lấy lòng với người nhà cậu cô. Số đồ vật giá trị mà bọn họ nhận được đã vượt qua mấy trăm triệu, thảo nào khí chất toàn thân đều tăng lên trông thấy.
Một người làm quan cả họ được nhờ, những người đó vì muốn lấy lòng cô, tiện thể cũng hậu đãi những người thân mà cô khá quan tâm đến, đây cũng là lẽ thường.
"Đều là vật ngoài thân, cháu cũng không truy cứu. Các cậu biết cháu để bụng chuyện gì rồi, chỉ cần làm xong chuyện này thì số tiền tài vật tư đó các cậu có thể cầm đi." Linh Bảo dùng ánh mắt hàm chứa uy lực lướt qua mấy người: "Nhưng nếu làm giàu bất chính, cháu đã có thể khiến cho các cậu có được những thứ này thì cũng có thể khiến cho các cậu không còn gì cả."
Có tiên, có nhiều người giàu sang phú quý nịnh nọt lấy lòng, người nhà cậu cô đã có chút lay động. Trước khi họ làm ra sai lâm lớn gì đó, Linh Bảo cảm thấy cần phải cảnh cáo họ một chút.
Mấy người không biết vì sao, đều cảm thấy ánh mắt của cô rất đáng sợ, không dám làm trái lời nói của cô, ai nấy đều vội vàng cam đoan.
Khi Ngô Xảo Trân trở lại phòng khách, không khí đã khôi phục lại vẻ hòa thuận ấm áp như ban đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận