Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 57:

Chương 57:Chương 57:
Thật không ngờ, một cô gái nhỏ nhắn thế này lại có thể khiến ông chủ Phùng nhiệt tình như vậy.
Vì vậy, mặc kệ sự nghi ngờ về danh tính của Linh Bảo trong lòng, ông ta cũng vội vàng quan tâm đến Linh Bảo: "Những người này thật quá đáng, bọn họ thế mà còn dùng súng bắt cóc người trái phép! Là do tôi đã lơ là nhiệm vụ gây bất lợi cho Lục đại sư, Lục đại sư và ông chủ Phùng hai người cứ từ từ nói chuyện, mấy chuyện vặt vãnh này tôi sẽ xử lý trước!"
Linh Bảo ném điện thoại di động của Vương Đống cho Cục trưởng Cục Công an: "Tôi nghĩ có thể các người sẽ cần đến những bằng chứng này. Bên trong có chứa bằng chứng về việc hối lộ và nhận hối lộ của cục trưởng Vương và Vương Đống, còn có mấy hạng mục hoạt động phi pháp của vị Lương lão đại đây trong nhiều năm qua cùng bằng chứng về việc cố ý gây thương tích và gây tàn tật.'
Nghe xong phần đầu, Cục trưởng Cục công an ban đầu không có phản ứng gì, nhưng khi nghe xong đoạn sau, hai mắt liền sáng lên tia vui mừng. Nếu bằng chứng của Lương lão đại có thể được chứng miinh là đúng sự thật thì có thể trực tiếp bỏ tù ông ta rồi, hơn nữa ông ta cũng có thể bị đóng đỉnh khi bị truy tố tại tòa án.
Tiêu diệt được đám sâu ở huyện Văn Nhiêu, bất kể là dân thường hay quan chức trên huyện đều sẽ phải nhớ đến ông ta vì phần công lao này.
Trước đó ông ta không có chứng cứ gì nên không dám động đến Lương lão đại, đánh rắn không chết ngược lại sẽ dễ bị trả thù. Nhưng bây giờ ông ta đã có bằng chứng lại có thêm Phùng Kim Thành làm chỗ dựa, ông ta còn có gì phải sợ nữa.
Ông ta hét lớn ra bên ngoài, liền có rất nhiều cảnh sát trên tay súng đạn đã sẵn sàng chạy vào bao vây lấy Vương Đống, cục trưởng Vương, Lương lão đại và những người khác.
"Lấy xuống hết cho tôi!"
Tất cả mọi người mồ hôi lạnh đầm đìa, trong lòng cục trưởng Vương lại càng bất an hơn. Sao ông ta có thể ngờ được một cô gái nhỏ nhà nghèo, không quyền không thế như Lục Linh Bảo lại có thể khiến cho cậu em trai lai lịch phi thường của chủ tịch huyện kia phải nhượng bộ.
"Cục trưởng Trần, ông chủ Phùng, chúng ta vốn dĩ là trắng đen đường ai nấy đi, nếu đã có thể hòa giải thì hà cớ gì lại khiến cho đôi bên đều không vui vẻ như vậy chứ?" Lương lão đại cố gắng thương lượng.
Là một cảnh sát, ai lại không có cái lý tưởng trừ gian diệt bạo, nhìn thấy trước mắt là một đám sâu bọ lớn gây nguy hiểm cho người dân nhưng lại không thể làm gì, Cục trưởng Trần vốn từ lâu đã ôm một bụng tức. Bây giờ có cơ hội đánh chết tên Lương lão đại kia, làm sao ông ta có thể bỏ qua chứ.
"Đừng nói nhảm nữa, có chuyện gì về cục rồi nói!"
Linh Bảo thu lại biểu cảm của mọi người xung quanh vào mắt mình, rồi nói với Phùng Kim Thành: "Tìm một nơi yên tĩnh chúng ta thảo luận chỉ tiết."
Linh Bảo đỡ Ngô Xảo Trân xuống cầu thang, nhờ Tưởng Minh giúp cô chăm sóc Ngô Xảo Trân rồi dẫn Phùng Kim Thành đến khoảng đất trống phía sau tòa nhà.
"Tôi thấy cung con cái của ông có trở ngại, lân này ông tới tìm tôi là vì chuyện của con gái ông đúng không?”
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu rất chắc chắn.
Phùng Kim Thành nghe thấy những lời đó, cả khuôn mặt trở nên kinh ngạc, lập tức khen ngợi: "Lục đại sư quả nhiên là cao nhân! Tôi còn chưa nói lời nào, thế mà cô đã biết lý do tôi tới đây rồi!"
Lúc trước khi tìm Tưởng Minh, ông ta đã biết vị cao nhân này tuổi còn rất trẻ, lại có hiểu biết rộng, đương nhiên ông ta sẽ không chỉ vì tuổi còn trẻ mà coi thường cô. Nghe Tưởng Minh kể rất nhiều về những câu chuyện thần kỳ của Lục đại sư, trong lòng ông ta vốn dĩ vẫn có chút nửa tin nửa ngờ. Bây giờ, chính vì biểu hiện vừa nãy lúc ở trên lầu cũng như lời dự đoán mới đây của cô, ông ta đã hoàn toàn tin rồi.
Phải biết rằng, tuy ông ta tìm đến Tưởng Minh, nhưng ông ta căn bản cứ liên tục đặt câu hỏi chứ chưa bao giờ đề cập đến việc ông ta muốn Lục Linh Bảo giúp đỡ chuyện gì. Thế mà vị đại sư trẻ tuổi này vừa nhìn đã biết, điều này đủ cho thấy cô thật sự rất có năng lực.
Linh Bảo không quan tâm đến lời khen ngợi của ông ta, sau khi xem qua tử vi của đối phương trong lòng đã tính trước được chuyện của con gái ông ta. Cô tiếp tục nói: "Con gái của ông đã bị mất tích vào bốn năm trước khi đi du lịch ở Thành phố S. Ông hy vọng thông qua tôi có thể tìm thấy cô ấy, phải không?”
"Phải phải phải!"
Phùng Kim Thành gật đầu liên tục, vẻ mặt kích động: "Chỉ cần Lục đại sư có thể giúp tôi tìm con gái của mình, tôi nhất định sẽ rất cảm kích!"
Kể từ khi con gái mất tích, mấy năm nay ông ta đã nghĩ ra rất nhiêu cách để tìm cô ấy, treo thưởng, nhờ cảnh sát, tìm thám tử tư nhân, thậm chí còn cầu trời khấn Phật, nhưng đều không có kết quả. Nếu như chỉ ở trong tỉnh này thì tốt rồi, với thế lực của cha ông ta là quan chức cấp cao trong tỉnh, nhất định có thể huy động rất nhiều lực lượng cảnh sát đi tìm con gái. Thế nhưng, thành phố S với tư cách là trung tâm kinh tế của cả nước, mỗi ngày đều có quá nhiều vụ án lớn, sức ảnh hưởng của cha ông ta lại không thể lan tỏa xa như vậy. Ông ta chỉ có thể dùng tiên để làm mọi việc.
Sau khi chỉ ra mấy trăm vạn, ông ta vẫn chưa thể tìm thấy con gái mình.
Hôm đó, khi đưa nhân viên của công ty huyện ra ngoài ăn tối, ông ta nghe mấy viên cảnh sát bàn bên kia nói đến chuyện nhà Tưởng Minh, trong lòng ông ta lại ôm thêm một tia hy vọng.
Bây giờ Linh Bảo đã có thể nói chính xác về chuyện của con gái mình như vậy, ông ta ngay lập tức đặt nhiêu hy vọng hơn nữa vào cô. "Nếu như ông đã thông qua Tưởng Minh tìm được tôi, ông cũng nên biết rằng ở đây tôi cần quần áo hoặc tóc của đối phương mới có thể tìm người, bởi vì bùa tìm kiếm của tôi là dựa vào mùi để tìm người."
Phùng Kim Thành sửng sốt trong giây lát, ông ta vốn chỉ muốn tìm đại sư trước, để tìm hiểu xem đối phương có thực sự có năng lực hay không, chứ căn bản không hề chuẩn bị trước mấy thứ này. Hơn nữa con gái ông ta mất tích đã bốn năm, làm gì còn sợi tóc nào, còn mùi trên quần áo thì hẳn cũng đã tan từ lâu.
Thấy ông ta nói vậy, Linh Bảo cũng có chút khó xử: "Nói như vậy chỉ có thể thông qua bói toán để xác định đại khái vị trí cô ấy thôi, không còn cách nào xác định chính xác vị trí nữa, rất khó để tìm được người."
Rõ ràng là hy vọng đang ở trước mặt, nhưng lại bị dập tắt trong phút chốc, Phùng Kim Thành cảm thấy có chút khó chấp nhận. Ông ta vắt óc suy nghĩ xem tóc của con gái mình có thể còn ở đâu không, nhưng lại đột nhiên nhớ đến một chuyện khác: "Máu có được không? Tôi có giữ lại máu cuống rốn của con gái tôi!"
"Đương nhiên có thể, máu so với những thứ khác hiệu quả sẽ càng tốt hơn."
Có điều, máu cuống rốn được lưu trữ trong các bệnh viện tỉnh với các điều kiện bảo quản tươi nghiêm ngặt, cũng đã lưu trữ được 20 năm rồi, nếu tùy tiện lấy ra ngoài sẽ rất dễ bị biến chất. Thế là Phùng Kim Thành đã hỏi liệu Linh Bảo có thể lên tỉnh cùng mình không.
Linh Bảo suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Nhà tôi còn đang gặp phải một đống phiền toái, tôi đi rồi chỉ sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho bà ngoại tôi."
Bây giờ Phùng Kim Thành mới nhớ đến xung đột ban nãy giữa Linh Bảo với Lương lão đại và mấy người khác, ông ta bèn hỏi duyên cớ sự việc. Bây giờ ông ta đang cầu xin Linh Bảo làm một việc, vậy nên tất nhiên ông ta sẽ phải đảm bảo rằng cô không có bất kỳ nỗi lo lắng nào.
Nghe Linh Bảo giải thích đơn giản cội nguồn câu chuyện, ông ta liền sẵn sàng đồng ý: "Cái này không khó. Nếu Lục đại sư không phiền, cứ giao cho tôi giải quyết."
Linh Bảo nhìn thấy từ cung cha mẹ ông ta cho thấy cha của ông ta là một quan chức cấp cao, trong tay có một doanh nghiệp rất lớn, sức ảnh hưởng cũng không hề nhỏ, thế nên cô cũng không khước từ, rất dứt khoát nói:
"Vậy tôi tạm thời giao bà ngoại của tôi lại cho ông chăm sóc. Ngoài ra còn có một ngôi miếu thân. Bảo những người xây dựng hồ chứa nước hãy tránh xa ngôi miếu Sơn thần đó ra."
Phùng Kim Thành xử lý mọi việc thỏa đáng và nhanh hơn những gì Linh Bảo mong đợi.
Sáng hôm sau, xe từ Cục quy hoạch và văn phòng phá dỡ của huyện đã đến làng. Nhóm đã xác định lại từ đầu vị trí của hồ chứa gần ngôi làng, hoàn toàn tránh xa ngôi miếu Sơn thần.
Cục trưởng đích thân đến gặp Ngô Xảo Trân để đảm bảo: "Bã hãy yên tâm, bảo vệ di tích văn hóa là trách nhiệm chung của tất cả chúng tôi. Hồ chứa nước của chúng tôi đã được di dời, tuyệt đối sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến ngôi miếu Sơn thần kia nữa đâu!" Tất nhiên, chính quyền thị trấn đã thu hồi trang trại mà gia đình Vương Đống mới nộp đơn ngay khi chuyện xảy ra.
Về phân Vương Đống và cục trưởng Vương, cảnh sát đã đệ đơn kiện lên tòa án về tội hối lộ và nhận hối lộ.
Lương lão đại và những người khác vẫn đang trong quá trình điều tra vì họ có liên quan đến nhiều vụ án, nhưng Phùng Kim Thành đã đảm bảo với Linh Bảo rằng những bằng chứng mà cô nộp trước đây là đủ để tên chủ mưu Lương lão đại kia bị kết án tù chung thân.
Tất nhiên, một khi ông ta đã vào tù rồi thì Vương Vĩ - người đã hồi phục từ bệnh viện tâm thân cũng sẽ bị bắt.
Hắn theo Lương lão đại đã lâu, về cơ bản hắn đã tham gia vào hầu hết các hành vi vi phạm pháp luật và kỷ luật, tội danh của hắn cũng không nhẹ hơn Lương lão đại là bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận