Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 87:
Linh Bảo đi đến phòng ngủ bên cạnh, sau đó quay ra hỏi những người có mặt ở ký túc xá có nhìn thấy Lê Tuyết không.
Mọi người yên lặng một hồi, sau đó có người lên tiếng: "Cậu ấy đang ở bệnh viện của trường."
"Sao đột nhiên lại nhập viện? Cậu ấy bị bệnh sao?" Linh Bảo nhìn họ khó hiểu, cũng hơi lo lắng, cũng chỉ mới gân một ngày, sao đột nhiên lại ốm nặng như vậy? Lúc cô đi không phải vẫn rất khỏe hay sao, hay là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi?
Không ai trả lời cô.
Cô định đến bệnh viện của trường xem tình hình thế nào, nhưng theo sau cô là một cô gái ở phòng ký túc xá bên cạnh, tay câm theo hộp cơm, thì thầm với Linh Bảo như sợ bị ai đó nghe được.
"Là nữ sinh năm nhất ở lầu hai, tối hôm qua dẫn theo một nhóm người rồi gọi Lê Tuyết ra ngoài, sáng nay có người phát hiện Lê Tuyết đã bất tỉnh ở bể bơi, cho nên mới đưa cậu ấy đến bệnh viện của trường học."
Nghe nói cô gái đó có gia cảnh rất lớn lại rất kiêu ngạo, không ai muốn đắc tội với cô ta. Nhưng Linh Bảo ở ký túc xá đối xử với mọi người rất tốt, nên cô gái này mới quyết định lén kể hết chuyện với Linh Bảo.
Nghe xong những điều này, Linh Bảo cau mày, có phải bọn họ đã ném Lê Tuyết vào bể bơi giữa đêm không?
Theo lý mà nói, mặc dù hiện tại khu vực hồ bơi có chút quỷ dị, nhưng với lá bùa mà Linh Bảo cho, cô ấy cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, làm sao cô ấy có thể ngất đi được...
Nghĩ nhiều cũng vô ích, sau khi cảm ơn cô gái đã nói sự thật cho mình, Linh Bảo vội vã chạy đến bệnh viện của trường, sau khi hỏi qua thì cô tìm được giường của Lê Tuyết.
Bệnh viện của trường không có nhiều người nhập viện, trong phòng bệnh chỉ có một mình Lê Tuyết, bên cạnh có một cô gái đáng giúp Lê Tuyết thay túi chườm đá trên trán, người đó chính là Mạnh Thi Văn.
Lúc thế này ai cũng muốn né tránh, không ngờ Mạnh Thi Văn lại đích thân chăm sóc Lê Tuyết ở bệnh viện, Linh Bảo cảm thấy có chút kinh ngạc, đồng thời cũng có ấn tượng tốt với người bạn cùng phòng này. Lúc ban đầu, Linh Bảo không thích tính tình hay chăm sóc người khác của Mạnh Thi Văn lắm.
"Tình trạng cậu ấy thế nào rồi?"
Nhìn thấy Linh Bảo đến, Mạnh Thi Văn trả lời: 'Cậu ấy hôn mê từ sáng đến giờ, sốt cao còn mê sảng nữa, tuy đã tiêm thuốc hạ sốt nhưng có vẻ không giảm."
Linh Bảo bước đến gân, nhìn nước da nhợt nhạt có chút thâm đen của Lê Tuyết, lập tức nhận ra cơ thể cô ấy bị âm khí xâm nhập, dẫn đến sốt cao không hạ.
Linh Bảo nắm lấy tay Lê Tuyết, biến đổi linh lực thành khí lực mà người thường có thể hấp thụ, truyền vào cơ thể Lê Tuyết từng chút một, đồng thời giúp cô ấy xua tan âm khí trong cơ thể.
Ước chừng năm phút sau, cô buông tay Lê Tuyết ra, đồng thời bỏ túi chườm đá trên trán ra, Mạnh Thi Văn có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại bỏ ra? Mình mới đổi nó thôi."
"Không cần đâu, hạ sốt rồi."
Mạnh Thi Văn định nói gì đó, thì đột nhiên nhìn thấy Lê Tuyết mà cô ấy chăm sóc cả ngày nay không tỉnh, bây giờ đang có dấu hiệu tỉnh lại, mí mắt Lê Tuyết động đậy rồi từ từ mở mắt ra.
Mạnh Thi Văn tiến lên chạm vào tay Lê Tuyết, cơn sốt cao trước đó đã giảm bớt, Mạnh Thi Văn rất kinh ngạc, đây là phép màu gì thế? Chẳng lẽ tình bạn giữa Linh Bảo và Lê Tuyết cảm động trời đất, còn có thần giao cách cảm sao? Vậy nên Linh Bảo mới nắm tay Lê Tuyết một chút mà cô ấy đã tỉnh lại rồi?
"Thi Văn..." Lê Tuyết lẩm bẩm, đến khi nhìn thấy Linh Bảo bên cạnh giường, Lê Tuyết lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt hốt hoảng: "Linh Bảo! Linh Bảo! Trong bể bơi có ma, đáng sợ lắm! Rất đáng sợt"
Rõ ràng là đêm qua ở bể bơi, Lê Tuyết đã nhìn thấy hoặc gặp phải chuyện gì rất kinh khủng.
Linh Bảo tiến lên vỗ lưng Lê Tuyết, truyên cho cô ấy chút linh lực để cô ấy bình tĩnh lại: "Yên tâm, mình về rồi, sẽ không sao đâu."
Tâm trạng của Lê Tuyết dần dần ổn định, sau đó cô ấy châm chậm kể lại những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.
Buổi tối khi cô ấy đi học về, vừa đi bộ về đến ký túc xá thì thấy trong phòng mình có rất nhiều người ở đó, trong đó có một cô gái tóc vàng hoe đang ngồi trên bàn học của cô ấy, chân giãm lên ghế, hất đầu rất kiêu ngạo.
"Mày là Lê Tuyết?"
Cô ta nhìn Lê Tuyết từ trên xuống dưới, giọng đây thách thức.
"Đúng vậy, cậu làm ơn xuống khỏi bàn học của tôi đi, cậu giãm bẩn ghế của tôi rồi!" Lê Tuyết có chút bực bội nói.
Trong cảm nhận của cô ấy, một ngôi trường danh tiếng như đại học F sẽ không có sinh viên nào có thái độ hống hách như ở một trung tâm dạy nghề hạng ba được, bạo lực học đường cơ bản chưa từng xảy ra trong ngôi trường này.
"Mày to gan thật, từ trước đến nay không có ai dám nói chuyện với tao như thất"
Cô gái tóc vàng cười nói, nhưng vài giây tiếp theo, khuôn mặt tươi cười trở nên dữ tợn, cô ta xuống khỏi bàn rồi ra hiệu cho mấy cô gái đứng xung quanh: "Đập cho tao!"
Vừa dứt lời, những cô gái khác đã ném tất cả sách, mỹ phẩm... trên bàn của Lê Tuyết xuống đất, Lê Tuyết tức giận giậm chân, hai cô gái có quan hệ tốt với Lê Tuyết ở phòng bên cạnh cũng đứng ra nói: "Các cậu đừng có quá đáng, nếu không dừng lại tôi sẽ gọi cho quản lý ký túc xá đấy!"
Nhưng một cô gái trong số bọn chúng xông lên tát cho cô gái kia hai cái, sau đó những người khác cũng không dám lên tiếng nữa, Lê Tuyết muốn đi tìm quản lý ký túc xá, nhưng bị người khác cản lại.
"Lê Tuyết, là do cậu không có mắt, dám đắc tội với đại tiểu thư Thường." Vu Ngải Kỳ đứng bên cạnh hả hê nói.
"Tôi đắc tội với cô ta khi nào? Tôi còn không biết cô ta là ai!" Lê Tuyết cảm thấy oan ức, không thể giải thích được.
"Vào ngày đầu tiên khai giảng của sinh viên năm thứ nhất, lúc ở cổng trường tôi đã nhờ cậu và Lục Linh Bảo giúp đại tiểu thư Thường chuyển đồ, cậu đã nói gì?" Vu Ngải Kỳ đào lại chuyện cũ.
Lê Tuyết suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra chuyện này, cô ấy không ngờ hơn một tháng nay có người ghim chuyện này, hôm nay còn trắng trợn tới muốn trả thù.
"Chỉ vì chuyện này mà mấy người kéo đến đập phá đồ đạc của tôi? Còn ra tay đánh người! Mấy người xem nội quy của trường là trò cười hay sao?" Lê Tuyết phẫn nộ nói.
"Từ trước đến nay chưa có ai dám coi thường Thường Thiến Thiến tao như vậy! Lấy mày và đứa bạn kia của mày ra làm gương, hãy để người khác xem xem hậu quả ra sao nếu dám đắc tội tao!" Cô gái tóc vàng kiêu ngạo nói: 'Làm sao đây, muốn lên phòng giám hiệu tố cáo à? Vậy đi đi, thử xem nhà trường làm gì được tao? Mày cho rằng Thường Thiến Thiến tao là người bình thường như mày à?”
Trông cô ta như có chỗ dựa nên không sợ gì cả.
Sau khi mấy cô gái đó đập phá đồ đạc xong thì lôi Lê Tuyết xuống lầu. Lúc đi ngang qua văn phòng quản lý ký túc xá dưới lầu, rõ ràng là người quản lý nhìn thấy nhưng vẫn giả vờ không biết gì cả.
Khi họ lôi Lê Tuyết đến cửa bể bơi, thì Thường Thiến Thiến cười ha ha rồi nói.
"Nghe nói bể bơi này mới có người chết, vô cùng quỷ quái. Tối nay nhốt cô ta ở đây đi!"
Cũng không biết từ đâu mà họ có chìa khóa của bể bơi, mở cửa xong, họ đẩy Lê Tuyết vào trong đó sau đó khóa cửa nhốt cô ấy lại.
Lúc này đã hơn mười giờ đêm rồi, gần khu vực bể bơi không có ai cả, cho dù Lê Tuyết có gọi khản giọng vẫn không ai nghe thấy, cô ấy định lấy điện thoại gọi cho bảo vệ nhưng điện thoại lại không có tín hiệu gì cả.
Không có cách nào tìm người cứu giúp, Lê Tuyết đành bật sáng đèn trong bể bơi lên, tìm một góc cách xa bể bơi ngồi xuống đợi trời sáng, tuy trong lòng rất sợ hãi nhưng Lê Tuyết không thể chống lại cơn buồn ngủ, nên cứ gà gật gù mãi đến khi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết, bỗng nơi nào đó phát ra tiếng động khiến Lê Tuyết giật mình tỉnh giấc, tiếng động giống như có ai đó đang đi chân trần trên sàn nhà có nước. Cô ấy nhìn về hướng phát ra tiếng động, bất ngờ khi nhìn thấy Linh Bảo đang mặc bộ đồ bơi màu hồng mà cô ấy chọn, đang từ từ đi về phía cuối bể bơi nước sâu.
"Linh Bảo, sao cậu lại đến đây!" Lê Tuyết rất vui mừng, vội vàng đuổi theo.
Lại không ngờ, hình như Linh Bảo không hề nghe thấy tiếng Lê Tuyết gọi, cũng không nhìn vê phía Lê Tuyết, thần sắc Linh Bảo có chút ngẩn ngơ, cô cứ thế đi đến mép bể bơi, sau đó nhảy ùm xuống nước.
Linh Bảo từng nói với Lê Tuyết là cô không biết bơi, từ trước đến nay cũng chưa từng học bơi, hồ bơi của trường lại sâu. Hơn nữa, bởi vì bể bơi của trường là dành cho thành viên đội bơi lội của trường đại học thể dục luyện tập, nên khu vực nước sâu của một số bể bơi là ba mét, Linh Bảo cứ thế này nhảy xuống, khiến Lê Tuyết thực sự sợ hãi.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Lê Tuyết đã nhìn thấy Linh Bảo đang vật lộn trong bể bơi như sắp chết đuối.
Lê Tuyết đã học bơi từ nhỏ nên cô ấy không để ý nhiều như vậy, lập tức cởi giày lao xuống hồ bơi muốn cứu Linh Bảo, nhưng khi Lê Tuyết vừa bơi được đến chỗ Linh Bảo thì đã bị Linh Bảo túm lấy cánh tay, trực tiếp dìm cô ấy xuống nước.
"Linh Bảo, đừng làm loạn, mình cứu cậu lên!" Lê Tuyết vội vàng nói, nhưng Linh Bảo căn bản không nghe, cứ tiếp tục dìm cô ấy xuống nước, Lê Tuyết theo quán tính nhìn Linh Bảo một cái, sau đó giật mình sợ hãi.
Người trong nước không phải Linh Bảo, rõ ràng là thi thể nữ đã bị ngâm nước đến trắng bệch!
Lê Tuyết liều mạng đẩy cái xác ra xa rồi bơi vào bờ, nhưng cái xác vẫn nở nụ cười ma mị rồi đuổi theo cô ấy, nhanh chóng bắt lấy cô ấy rồi dìm xuống nước, Lê Tuyết cảm thấy đau đớn tuyệt vọng vì bị dìm trong làn nước. Trong lúc hỗn loạn, cô ấy điên cuồng vùng vẫy, như thể bắt được thứ gì đó trong tay, đột nhiên cái xác nữ kêu lên một tiếng đau đớn rồi buông tay ra, biến mất vào trong bể bơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận