Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 293:
"Vì sao em phải chủ động đi khiêu khích?" Anh kéo Linh Bảo đến trước mặt mình rồi xụ mặt nghiêm túc nói.
Đáng tiếc, nhóc nghịch ngợm này chẳng có chút gì là sợ anh, hợp tình hợp lý nói:
"Anh Thanh Tiêu phải tu luyện, không có ai chơi cùng em nên em tìm bọn họ đánh nhau. Hơn nữa một ngày nào đó, nhất định em có thể đánh thắng bọn họ." Thanh Tiêu nghĩ nghĩ, Linh Bảo không giống anh, từ nhỏ đã có thói quen ở yên một chỗ mà cô là một người có tính tình hướng ngoại, rất giống với những thần linh nhỏ tuổi khác, cần phải có bạn bè. Chỉ là cô kém hơn hai ba trăm tuổi so với những thần linh nhỏ kia, thân thể và hình thái đều không giống nhau nên tự nhiên bọn họ sẽ không muốn chơi cùng cô.
Cho nên khi anh tu luyện thì hẳn là cô sẽ rất cô đơn.
Mất nửa tháng anh đã sáng tạo ra một loại bùa chú chuyên dùng để di chuyển trong cự ly ngắn, đặt tên là bùa thần hành, cần rất ít thần lực để kích hoạt nó nên rất phù hợp với thần linh nhỏ có thần lực mỏng như Linh Bảo. Thanh Tiêu giao một xấp lá bùa cho cô rồi nói cho cô cách sử dụng: "Đánh không lại thì chạy, đừng có ngây ngốc đứng ra đó chịu đòn." Mắt Linh Bảo sáng lấp lánh: "Anh Thanh Tiêu em thích anh nhất! Cái bùa này quả thật là cứu tinh của eml"
Sau đó cô cầm lá bùa tiếp tục đi chọc người, đánh không lại thì dùng bùa thần hành, nhìn đám người Huyền Sương Kim Tinh bị bỏ lại ở phía xa xa thì cực kỳ đắc ý.
Cứ cãi nhau ầm ĩ như vậy đến năm năm mươi tuổi, dường như trong một đêm Linh Bảo đã hoàn toàn chuyển hóa thần thể, ít nhất là vẻ bê ngoài đã trở thành dáng vẻ của người trưởng thành.
Lúc bắt đầu chuyển biến, cô có thực lực của tiên thiên trung kỳ, cái sau vượt cái trước biến thành người lợi hại nhất trong đám thần linh mới sinh, không đánh không quen nhau, đánh nhau vài chục năm đánh ra giao tình giữa hai bên, sau khi Linh Bảo chuyển thể thành công thì lập tức được kết nạp vào nhóm nhỏ. Vì thế mà sau một lần tu luyện ngắn ngủi của Thanh Tiêu kết thúc thì anh phát hiện Linh Bảo chơi với đám nhóc kia rất vui vẻ, hoàn toàn quên mất hôm nay là ngày anh xuất quan.
Thanh Tiêu đứng trên đỉnh núi nhìn bọn họ rất lâu nhưng không một ai phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Thanh Tiêu cảm thấy bản thân phải nhắc nhở cô nên đã hiện thân ở trước mặt mọi người, cuối cùng thì Linh Bảo cũng nhìn thấy Thanh Tiêu rồi chạy đến chỗ của anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng thể hiện bộ dáng chơi rất vui vẻ."Thanh Tiêu, anh xuất quan rồi!"
Sau khi cô chuyển biến thành công thì rất ít khi gọi anh Thanh Tiêu mà thường xuyên không biết lớn nhỏ gọi thẳng tên của anh.
Linh Bảo nhìn những đồng bọn nhỏ ở phía sau rồi lại nhìn Thanh Tiêu đang đứng trước mặt, sau đó cô phất phất tay với anh: "Chúng em đang đi bắt cáo tuyết, anh về trước đi! Đợi lát nữa em tới tìm anh!”
Nói xong cô lập tức vội chạy về.
Thanh Tiêu hơi khó tin bản thân lại chịu sự lạnh nhạt của cô ở nơi này. Mang theo cảm giác khó nói thành lời trong lòng xoay người rời đi. Linh Bảo nói lát nữa đến tìm anh nhưng một lát này của Linh Bảo dài đến một tháng. Cô vừa đi thì Thanh Tiêu lập tức đi tìm những mảnh ngọc bội mà cha anh thu thập được, bắt đầu nghiên cứu cách nấu rượu tiên.
Thanh Tiêu là một người rất có ngộ tính đối với quy tắc của đại đạo, thường thường anh làm cái gì cũng đều rất dễ dàng thông thạo. Không đến mấy năm, anh đã có thể làm ra loại rượu ngon khiến người ta thèm nhỏ dãi. Một lần kia, Linh Bảo đi vào Bắc Cực Thần cung, cô ngửi thấy mùi hương rồi dùng ánh mắt trông mong nhìn lại đây.
"Anh Thanh Tiêu đang làm cái gì vậy?" Linh Bảo biết rõ rồi còn cố hỏi, âm thanh ngọt ngào mang theo chút lấy lòng.
Thanh Tiêu không để ý tới cô, không phải em chơi với người khác rất vui à, vậy thì tiếp tục chơi đi.
"Đây là rượu đúng không? Thơm quá!" Cô động đậy cái mũi nhỏ nghe thấy hương rượu, đôi mắt tròn xoe như nai con tràn ngập cảm giác muốn nếm thử. Thanh Tiêu đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ sao lại không biết tính háu ăn của cô. Từ lần nọ ở trong yến hội uống một ly rượu tiên, cô đã yêu thứ chất lỏng tỏa ra mùi hương thơm nồng lại có dư vị ngấm chậm sau khi uống xong này, bởi vì thể chất đặc thù nên cô rất ít cảm giác được men say, thường thường chỉ coi rượu tiên là đồ uống mỹ vị để thưởng thức.
Chỉ tiếc rượu ngon trên trời cũng chỉ có hạn, rất ít khi có thể uống được, mỗi lần cô uống một ít đều trưng ra dáng vẻ chưa đã thèm, cô rất thích tham gia các yến hội chỉ để uống một bầu rượu nhỏ.
"Anh Thanh Tiêu, chừng nào thì anh học được cách ủ rượu vậy, trước kia em không biết anh có kỹ năng này nữa đó!" Linh Bảo nhìn tới nhìn lui trên người Thanh Tiêu, ba hoa mà khen ngợi tài nghệ của anh.
Thanh Tiêu cố ý không để tâm tới Linh Bảo, hình như cô cũng cảm thấy bản thân đuối lý nên mấy ngày liên đều cầm lễ vật tới để lấy lòng Thanh Tiêu. Thấy cô biết sai, lúc này Thanh Tiêu mới đại phát từ bi mà cho cô một chén rượu để uống.
Cô vui mừng nhận lấy rồi nhấp một ngụm nho nhỏ, sau đó thỏa mãn mà nheo đôi mắt lại.
"Thật sự là uống quá ngon! Thanh Tiêu, anh quả thật là thần linh tài hoa nhất nhất từ thời Hồng Hoang thiên cổ cho đến mấy chục vạn năm sau! Tùy tiện nghiên cứu một chút là có thể làm ra loại rượu ngon như vậy!" Linh Bảo sùng bái nói.
Từ đó về sau Linh Bảo không chịu rời khỏi Bắc Cực Thần cung nữa, ngay cả khi Thanh Tiêu tu luyện thì cô cùng ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà ngồi cạnh Thanh Tiêu, cùng anh bế quan.
Khi không tu luyện, thi thoảng Thanh Tiêu sẽ mang Linh Bảo ra ngoài kiếm một chút nguyên liệu ủ rượu, tiện đi ngao du. Hai người lại như được về trước kia, bình lặng tự tại lại cực kỳ vui vẻ, Thanh Tiêu dần dần tiếp nhận sự thật rằng từ khi cô gái nhỏ này chạy đến Bắc Cực Thần cung thì cô đã cắm rễ trong thế giới nội tâm lạnh lùng băng giá của anh những năm tháng về sau rồi.
Thanh Tiêu luôn hy vọng cô sẽ ở lại bên cạnh anh. Hy vọng thế giới của Linh Bảo, trong mắt Linh Bảo, trong lòng Linh Bảo đều chỉ có một người là anh. Nhưng không như mong muốn, khi Linh Bảo một trăm lăm mươi tuổi, đột nhiên có một ngày cô chạy đến rồi cực kỳ vui vẻ nói với anh:
"Thanh Tiêu, em muốn xuống hạ giới nhậm chức!"
"Nhậm chức? Em mới bao nhiêu tuổi, làm chức thần gì, ở đâu?" Anh khó hiểu hơn là kinh ngạc.
"Cha em đi theo Ngọc Đế xin cho em, em muốn làm Sơn thần, trấn thủ ở phía Tây Nam núi Bạch Đế, nơi đó có rất rất nhiều phàm nhân. Cha em nói chỉ cân em làm Sơn thần thật tốt thì phàm nhân sẽ tín ngưỡng em, họ sẽ cung phụng rất nhiều đồ ăn ngon cho em, thế mà lại có chuyện tốt như vậy, ha ha ha, nói ra chắc chắn bọn Huyền Sương Kim Tinh sẽ hâm mộ em muốn chất..." Vừa nói cô vừa nhảy nhót bay tới bay lui xung quanh, Linh Bảo như chim nhỏ, hiển nhiên là bởi vì chức thần này mà hưng phấn không thôi. Thanh Tiêu lại không vui vẻ như cô, cái chức Sơn thần này có nghĩa là cô phải xuống hạ giới, không có triệu hoán thì không thể dễ dàng về lại thiên đình. Mà anh tu luyện thì cần phải thường xuyên đến hồ Tinh Diệu, phải ở thiên giới. Có nghĩa là hai người phải thường xuyên tách nhau ra.
Thanh Tiêu quyết định đi tìm Lão Bạch Long hỏi cho rõ ràng. Lão Bạch Long tựa như đã sớm đoán được anh sẽ đến nên đã pha trà chờ sẵn, ông không có ý muốn giấu diếm mà nói ra kế hoạch đã được mình tính toán cùng nguyên do đưa ra quyết định này.
Hóa ra là Lão Bạch Long đột nhiên tìm được manh mối của mẫu thân Linh Bảo nên muốn ra ngoài tìm thê tử. Trước kia ông vẫn luôn làm chuyện này. Tiếp xúc với Lão Bạch Long cũng lâu rồi nên Thanh Tiêu cũng biết một ít chuyện riêng của Lão Bạch Long, thê tử là nữ thần không rõ chủng tộc kia của ông nói không chịu nổi tính cách bá đạo của ông nên sau khi sinh hạ quả trứng là Linh Bảo đã vội ném cho Lão Bạch Long rồi chạy, từ đó Lão Bạch Long bắt đầu cuộc hành trình cay đắng ôm trứng rồng tìm thê tử, cho đến nay vẫn chưa tìm được mẫu thân của Linh Bảo.
Lão Bạch Long có linh cảm rằng lần này có thể ông sẽ rời đi rất lâu và hơn nữa ông còn muốn đến nơi khác nên không thể mang Linh Bảo tu vi còn yếu theo được, vì vậy ông quyết định phải sắp xếp cho con gái của mình thật tốt, ông xin Ngọc Hoàng hạ lệnh phá lệ cho con gái của mình một chức thần. Linh Bảo còn quá nhỏ, mới hơn một trăm tuổi, tâm lý vẫn là một đứa trẻ con. Theo lệ thường thì không thể nhận chức thần cho nên Ngọc Đế chỉ cho cô một cái chức Sơn thần nho nhỏ ở hạ giới, đương nhiên đất phong là một tòa linh khí rất phong phú, dân cư đông đúc nên xem như đây là ưu đãi kèm theo. Lão Bạch Long rất vừa lòng đối với chuyện này nên ông cũng chẳng để bụng chức thần cao hay thấp.
Chủ yếu là có chức thân thì Linh Bảo có thể hấp thụ linh khí, còn có thể hấp thụ sức mạnh của tín ngưỡng, tài nguyên tu luyện sẽ được đảm bảo. Trừ cái này ra thì có chức thần, thân linh có thể mở ra không gian lạ khác, gặp nguy hiểm thì có thể trốn vào đó, việc an toàn cũng được đảm bảo. Còn trong phạm vi đất phong không thể chạy loạn, cũng tính là giảm bớt được khả năng nguy hiểm. Cho nên Lão Bạch Long cảm thấy an bài như vậy là cực kỳ hoàn mỹ. Ông cũng nhìn ra Thanh Tiêu không hài lòng với sự an bài này, nghiêm mặt nói: "Ta đây rất cảm ơn con đã luôn chăm sóc Linh Bảo mấy năm nay, con đã nuôi nấng con bé tận tâm hơn người làm cha là ta, quả thật là có ân rất lớn đối với con bé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận