Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 156:
Biết ông nội quan trọng với anh ta như thế nào, nhưng vì lợi ích của bản thân, cô ta không chút do dự đẩy ông nội anh ta vào chỗ chết.
Mạnh Thi Vũ đã không còn xứng làm đối tượng liên hôn của anh ta, dù là vê phẩm chất hay giá trị.
*
Mạnh Thi Vũ đã từng rất mong ngóng Giang Húc đến gặp cô ta, nhưng gần đây cô ta rất sợ nhìn thấy anh ta.
Đoạn ghi âm trong tay Lục Linh Bảo và Mạnh Thi Vũ giống một thanh kiếm khổng lồ treo trên đầu cô ta, không biết khi nào sẽ rơi xuống. Cô ta đã hỏi mẹ mình nếu sự việc bị bại lộ phải dùng lí do gì để thoái thác với Giang Húc, mặc dù mẹ cô ta đã cam đoan rất nhiều lần là Giang Húc sẽ bị cô ta dỗ cho nguôi giận, nhưng cô ta vẫn cảm thấy rất bất an.
Thấy Giang Húc mang vẻ mặt âm trâm xuất hiện trước mặt mình, cô ta đè nén cảm xúc dưới đáy lòng, cố nặn ra một nụ cười vui vẻ, tiến lên thân mật ôm lấy cánh tay anh ta:
"Anh Húc, anh tới tìm eml”
Lại không ngờ, Giang Húc lập tức chán ghét hất tay cô ta ra: "Hôm nay tôi đến đây để chia tay cô, sau này xin hãy giữ khoảng cách."
Mạnh Thi Vũ như bị sét đánh ngang tai, lạnh toát từ đầu đến chân, phải một lúc sau mới khôi phục được ngôn ngữ, cô ta rơm rớm nước mắt nhìn Giang Húc, oán hận hỏi:
"Tại sao?”
"Cô đã làm gì tự cô biết rõ ràng." Giang Húc lạnh lùng nói.
"Là bởi vì Lục tiểu thư? Anh nghe em giải thích, em..." Cô ta vội vàng giải thích.
Giang Húc lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Cô không cân phí lời, tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào, dù cô có lý do gì thì từ nay về sau chúng ta cũng đường ai nấy đi, đừng lấy danh nghĩa bạn gái tôi đi làm bất cứ chuyện gì, cũng không cần dây dưa làm phiền tôi."
Mạnh Thi Vũ kinh hãi vì sự vô tình của anh ta, nhưng hiện giờ tỉnh cảnh trong nhà làm cô ta tuyệt đối không thể mất đi sự bảo vệ của nhà họ Giang. Cô ta không rảnh lo cái gì mà rụt rè, lao tới ôm lấy Giang Húc, khóc lóc đáng thương: "Anh Húc, ba em đã thành người thực vật, Chu thị còn cướp 50% cổ phần nhà em, bây giờ em đã không còn chỗ dựa, chỉ có anh! Đừng rời khỏi eml" Theo những gì cô ta biết về Giang Húc, anh ta có hơi chút trượng phu, theo bản năng sẽ thương hoa tiếc ngọc, nếu cô ta khóc thê thảm một chút, anh ta sẽ không đành lòng.
Mặc dù Giang Húc thích tiểu bạch hoa, nhưng đó cũng một trò tình thú tiêu khiển, một khi liên quan đến lợi ích cá nhân thì cái gì cũng phải đứng sau. Anh ta biết rất rõ, vì sức khỏe của ông nội, vì để ngồi ổn vị trí người thừa kế của nhà họ Giang, anh ta phải phân rõ giới hạn với Mạnh Thi Vũ. Con thuyền này hỏng rồi, chẳng những không giúp được gì cho anh ta mà còn kéo anh ta xuống nước, phải tránh xa.
Nhìn Giang Húc lên xe rời đi không chút lưu luyến, Mạnh Thi Vũ suy sụp ngồi xổm xuống bật khóc.
Vu Giai Dung biết được tin này cũng rất sốc. Bà ta kéo con gái đến tìm Giang Húc, nhưng lại bị chặn dưới tòa nhà Tập đoàn Hanh Thông, biệt thự nhà họ Giang cũng liệt bọn họ vào danh sách đen.
Đứng bên ngoài biệt thự nhà họ Giang, bà ta chỉ cảm thấy con đường phía trước vô cùng tối tăm.
Mất 50% cổ phần, mất chức chủ tịch nhà họ Mạnh, giờ ngay cả chỗ dựa nhà họ Giang cũng không còn. Mặc dù bà ta vẫn có 33% cổ phần của Mạnh Lập Hồng, nhưng bà ta biết rõ mình không phải là đối thủ của Chu thị.
Vu Giai Dung hoàn toàn không dám tưởng tượng, sau này địa vị của mình trong giới thương nhân giàu có thành phố S sẽ tụt dốc như thế nào. Nhưng, bà ta không nghĩ tới, chuyện này còn lâu mới kết thúc. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, dù sớm hay muộn, con người luôn phải trả giá cho những việc xấu mà mình đã làm.
Sau khi chia tay Mạnh Thi Vũ, Giang Húc liền đi tìm Linh Bảo, nói cho cô biết quyết định của anh ta, cũng chuyển giao một bất động sản gần đại học F để xin lỗi.
Linh Bảo nhận quà, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang với vẻ mặt ham vật chất và ánh mắt tha thiết, cô mở miệng nói: "Đã vậy thì dẫn tôi đi xem đi."
Nghe thấy cô nhận lời, Giang Húc vui sướng không thôi: "Vậy phiền Lục tiểu thư đi một chuyến!"
Phòng bệnh của ông cụ Giang là phòng bệnh cao cấp nhất trong bệnh viện Thánh Phúc, nội thất bên trong được bài trí như phòng khách sạn, bên ngoài còn có bốn vệ sĩ mặc vest đen bảo vệ.
Giang Húc làm động tác mời, anh ta dẫn Linh Bảo vào phòng bệnh của ông cụ Giang. Người đàn ông trên giường đã ở độ tuổi xế chiều, mái tóc hoa râm, cơ thể sưng phù mà thiếu sức sống, một vài thiết bị y tế tinh vi được đặt cạnh giường, trên cơ thể ông ấy cắm đủ loại ống khác nhau. Linh Bảo bước lại gần quan sát, tình trạng của ông ấy cũng giống những người bị ung thư gan giai đoạn cuối mà cô từng chữa trước đây, chỉ là cơ thể già yếu hơn một chút.
"Lục tiểu thư, tình trạng của ông nội tôi thế nào rồi, còn có thể cứu được không?"
"Có thể. Nhưng tôi chỉ chữa khỏi bệnh ung thư gan cho ông ấy, không động chạm đến những thứ khác."
Cơ thể ông cụ đã ở tuổi xế chiều giống như một cỗ máy đã lâu không được bảo dưỡng, tình trạng bị hỏng có thể do tác động trực tiếp từ một linh kiện bị hỏng hóc nào đó, nhưng dù sửa chữa lại linh kiện này cũng không thể đảm bảo sau này những linh kiện khác không xảy ra vấn đề. Chỉ rót linh lực khắp cơ thể vào mới có thể đảm bảo được sự "ổn định lâu dài". Nhưng ông cụ Giang này là một nhà tư bản chuyên đầu cơ trục lợi, để phát triển thuận lợi được như bây giờ, tiền vốn ban đầu đều thông qua việc thu mua những công ty phá sản lân cận, thu lợi từ việc đầu cơ, cũng không thực sự cống hiến cho xã hội, thậm chí còn hại không ít người táng gia bại sản. Nếu không phải nhiều năm qua, ông vẫn coi trọng việc làm từ thiện và phúc lợi xã hội, miễn cưỡng xóa bỏ nghiệp của chính mình, coi như không có tội, ngay cả sự giúp đỡ như vậy, Linh Bảo cũng không cho.
Giang Húc cũng rất vui vẻ: "Có thể chữa ung thư gan là tốt rồi, có thể chữa ung thư gan là tốt rồi!"
Dù sao hiện tại đã là ung thư gan giai đoạn cuối, các phương pháp y học hiện tại đều phải bó tay. Có thể chữa khỏi bệnh ung thư gan của ông nội đã là quá may mắn rồi.
Linh Bảo liền lấy ra lá bùa còn trống và chu sa, tùy ý bày lên một cái bàn dài, cô nhanh chóng vẽ lên chiếc bùa trống, vẽ thành bùa phù hộ sức khỏe, loại bùa này có thể lập tức rót linh khí vào cơ thể, chữa trị bộ phận bị thương trên cơ thể, tác dụng khác hẳn so với tác dụng làm ấm cơ thể của loại bùa phù hộ sức khỏe bình thường.
Cô đang cầm lá bùa lên, định đặt lên vùng gan của ông cụ Giang, chợt nghe thấy tiếng ôn ào từ bên ngoài truyền đến.
Linh Bảo mở thần thức, thấy có mười người đang đứng bên ngoài, dẫn đầu là một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng, vẻ mặt tức giận, phía sau là những vệ sĩ dáng người lực lưỡng, hai người sắp xông thẳng vào phòng bệnh.
Đối mặt với số lượng người bên kia gấp đôi bên ta, hai vệ sĩ Giang Húc sắp xếp bên ngoài nhanh chóng khuất phục, cặp vợ chồng trung niên liên ngẩng cao đầu mà bước vào phòng bệnh.
Giang Húc vừa định ra ngoài xem tình hình thì đụng phải người, thấy người đến là ai, trên mặt anh ta lộ vẻ giận dữ: "Chú hai, dì hai, hai người có ý gì, vậy mà lại dẫn người xông vào phòng bệnh của ông nội!"
Hóa ra hai người vừa đến thực sự là vợ chồng chú hai, dì hai của Giang Húc - Giang Sâm và Miêu Tĩnh.
"Chú còn muốn hỏi cháu đang có ý gì đây, giấu ông cụ trong bệnh viện, không cho chúng ta đến thăm, có phải cháu muốn giam lỏng ông không?" Giang Sâm ra vẻ chính nghĩa, quát lớn.
"Ông bị bệnh, không tiện bị người khác quấy rầy." Giang Húc lạnh lùng đáp lời.
"Nếu biết ông bị bệnh, cháu còn bày mấy thứ lộn xộn kia làm gì?" Giang Sâm nhìn về phía giường ông Giang đang nằm, thấy Linh Bảo dán một lá bùa lên người ông, ánh mắt hắn chợt lóe, giọng điệu nghiêm khắc mà khiển trách.
Trước đây, họ để Giang Húc tùy ý giấu ông Giang là vì đã sớm biết bệnh tình của ông đang chuyển nặng, chẳng qua cũng chỉ là châu chấu sau mùa gặt, chắc chắn sống không được bao lâu. Chỗ dựa vững chắc này của Giang Húc không sớm thì muộn cũng đổ, nên ban đầu họ không sốt ruột. Nhưng gân đây, hai người lại hay tin, Giang Húc tìm được một cao nhân huyền môn có thể chữa được ung thư gan giai đoạn cuối. Hắn vốn tưởng Giang Húc chỉ đang tuyệt vọng nên gì cũng muốn thử, nhưng sau khi nghe ngóng cẩn thận, lại phát hiện ra vậy mà người nọ lại chữa khỏi mầm bệnh suy thận giai đoạn cuối cho độc định Lý gia. Có thể thấy đó thực sự là cao nhân có kì tài.
Dù thế nào, hắn cương quyết muốn ngăn cản chuyện này. Hiện tại, nếu có thể chọc giận vị cao nhân kia, khiến cô từ chối chữa bệnh cho ông cụ mới là thượng sách, dù không thể, cũng phải đuổi người đi đã.
“Cháu trai cũng là người từng học đại học, ông bị bệnh, cháu lại không nghe lời bác sĩ mà chăm sóc ông chu đáo, lại làm chuyện mê tín dị đoan như vậy, sợ ông chết chưa đủ nhanh đúng không?" Dì hai của Giang Húc - Miêu Tĩnh cũng cất giọng the thé quở trách.
"Lục tiểu thư là cao nhân, có khả năng cải tử hoàn sinh, cô ấy đang cứu ông nội, mong chú dì đừng thô lỗ xúc phạm!"Giang Húc chắn trước người Linh Bảo.
Giang Sâm lao đến chỗ anh ta, mặt mũi hầm hầm quát lên: "Chẳng lẽ cháu không biết bây giờ sức khỏe của ông yếu thế nào sao, tùy tiện dán mấy thứ bùa chú bậy bạ này lên người ông, nếu chẳng may nhiễm khuẩn, mấy người có đền nổi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận