Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 268:
Cảm nhận được có thần lực đồng thời hội tụ vê mấy nền trận, Xích Vân vừa rồi còn tự cho rằng mình nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay bây giờ sắc mặt lại có chút thay đổi.
Kết hợp với lời nói vừa rồi của Linh Bảo, trong lòng ông ta có dự cảm không lành, nhưng ông ta vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.
"Hừ, châu chấu đá xe! Chỉ dựa vào cô mà cũng đòi nhốt tôi lại ưi"
Sức mạnh của cô cùng lắm mới đạt đến Kim Tiên sơ kỳ, còn sức mạnh tích góp mấy năm nay của ông ta đã khiến hắn sớm vượt qua trung kỳ, bắt đầu tiến về hậu kỳ.
Mặc dù cùng ở trong một đại cảnh giới nhưng sức mạnh của bọn họ lại chênh lệch nhau gần mười lần. Nếu không phải đại trận này mượn được quá nhiều quy luật tự nhiên thì chưa chắc ông ta đã bại trên tay người năm đó phong ấn mình.
Sự thật chứng minh người đó thực lực chỉ tương đương với ông ta cho nên mới không có cách nào tiêu diệt được ông ta, chỉ có thể mượn lực từ quy luật tự nhiên và thạch trận để nhốt ông ta lại.
Muốn dùng thần lực hoặc tiên lực thuần túy bổ sung cho sức mạnh tự nhiên đủ để duy trì trận pháp hoạt động trong thời gian dài, cho dù có rút cạn khô một kẻ mới vào Kim tiên sơ kỳ như cô mấy lần cũng không đủ.
Loại trận pháp này, nếu không thể rót đủ sức mạnh vào các nền trận trong cùng một lần thì căn bản không có tác dụng quá lớn, chỉ trong một thời gian ngắn những sức mạnh kia sẽ tự tiêu tan hết.
Vẫn có ngoại lệ đó là có thể dùng trận thạch để thay thế, nhưng nếu cô có đủ trận thạch thì lần trước đã chẳng đến nỗi bị ông ta đánh cho trọng thương.
Về phần người trước nay khiến ông ta phải dè chừng kia, bây giờ chắc chắn người kia đã ngã xuống, nếu không đã chẳng mấy trăm năm rồi không thấy xuất hiện, để cho người xen vào việc của người khác biến thành con ranh này.
Chỉ tiếc từ trước đến nay ông ta cẩn thận đa nghi nhưng chuyện này lại hiểu rõ quá muộn, đến nỗi trước kia cũng chỉ dám lặng lẽ âm thâm sao cho khuất mắt người khác để tích góp sức mạnh. Hiện giờ, phân thân đang trốn ở bên ngoài của ông ta quá yếu, muốn gióng trống khua chiêng cũng không làm được.
Những suy nghĩ này vờn đi vờn lại trong đầu Xích Vân nhưng ông ta vẫn chú ý quan sát sự thay đổi của đại trận, đến khi ông ta phát hiện ra cái kia khe nứt kia thế mà lại đang bắt đầu được vá lại, rốt cục cũng không kiềm chế được nữa, mặt biến sắc hét lên:
"Chết tiệt, cô dừng tay lại cho tôi!"
Ông ta cố gắng dãy dụa kịch liệt nhưng lại bị lực từ quy luật tự nhiên áp chế dữ dội.
Linh Bảo lại không hề động đậy chút nào, tiếp tục chuyển hóa sức mạnh tín ngưỡng cuồn cuộn, trông cô vô cùng thoải mái tự nhiên, không có dấu hiệu gì của việc suy kiệt sức mạnh cả.
"Sao có thể chứ! Sao cô lại có thể có nhiều sức mạnh như vậy...' Xích Vân khó có thể tin được.
Hiển nhiên, một kẻ xuất thân phàm nhân như ông ta rốt cục vẫn không đủ hiểu rõ những bản lĩnh và thiên phú của thần linh.
Thần linh có thể cất giữ thêm rất nhiều năng lượng, cũng có thể tạm thời ngăn cách năng lượng tràn vào thần thể. Những nguồn năng lượng này không thể hóa thành chiến lực của bọn họ, cũng không có nghĩa là không thể dùng để làm chuyện khác.
Ví như Linh Bảo bây giờ đang lấy bản thân làm trung gian, đem tín ngưỡng chỉ lực chưa được nạp vào thần thể trực tiếp chuyển rồi hóa truyền vào trong trận pháp, thay thế cho sức mạnh của trận thạch mà nền trận cần.
Bất luận Xích Vân giấy giụa như thế nào cũng đều không có tác dụng gì cả, đại trận được tăng cường năng lượng cực lớn trong thời gian ngắn liền thể hiện ra uy lực không giảm của năm đó, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Linh Bảo lấp đầy nần trận, làm cho toàn bộ trận pháp khôi phục trở lại như lúc ban đầu.
Ông ta bị trận pháp áp chế, chỉ có ngoại lực mới có thể cứu ông ta, nhưng phân thân duy nhất vẫn đang ở cách xa mấy ngàn dặm, nước xa không cứu được lửa gần, hơn nữa chiến lực của phân thân so ra không địch lại được Lục Linh Bảo, triệu hoán trở về ngược lại là chịu chết, như vậy thì ngay cả hy vọng duy nhất của ông ta cũng sẽ mất.
Cho nên, ông ta chỉ có thể cố hết sức khắc chế bản năng muốn triệu hoán phân thân và.
Thế giới này rộng lớn như thế, chỉ cần ông ta hành sự cẩn thận cô sẽ không thể bắt được phân thân của mình. Như vậy chỉ cần ông ta tránh xa cô thì sẽ có thể thỏa sức tích góp đủ lực lượng.
Trời tối rồi lại sáng, trải qua một ngày một đêm chiến đấu, Linh Bảo đã bước vào thời khắc cuối cùng của quá trình tu bổ trận pháp, tín ngưỡng chỉ lực tràn trê như nước lũ cũng đã dùng gần hết, nếu cô muốn tiếp tục cũng chỉ có thể tiêu hao thần lực của bản thân.
Có điều dựa theo ước tính của cô, chỉ cân thêm vào một nửa sức mạnh của bản thân nữa là đã đủ rồi.
Nhưng mà, đúng lúc này, một nguồn sức mạnh to lớn bỗng nhiên xông đến tấn công vào trận bùa của cô.
Cô không muốn công sức của mình đổ sông đổ biển nên không động đậy.
Cảm nhận được từng trận tập kích hết lần này đến lần khác ập đến, cô âm thầm đẩy nhanh tốc độ rót thần lực, cuối cùng một giây trước khi trận bùa vỡ tan cô đã hoàn thành việc tu bổ đại trận.
Nhìn thoáng qua đại trận kiên cố như tường đồng vách sắt, Linh Bảo nhanh chóng vụt đi né tránh một đòn công kích ác liệt, cô xoay người lại, phóng ra một luồng thần lực mạnh mẽ đánh về phía thứ kia, hoàn thành lần phản kích đầu tiên.
Kim quang lướt qua thân thể thứ kia, phát ra tiếng xèo xèo giống như miếng thịt rơi vào tấm sắt đỏ rực.
Thứ kia tốc độ rất nhanh, vừa đối mặt nó đã lập tức biến mất ngay trước mắt, Linh Bảo chỉ nhìn thấy đó là một bóng dáng màu đỏ như máu, tràn ngập mùi máu tanh.
Loại khí tức này hoàn toàn khác với phân thân của Xích Vân.
Cô đuổi theo, chỉ thấy thứ kia biến mất dạng ở bên ngoài biên giới phía nam.
Cô không biết rõ rốt cuộc đó là cái gì, cũng không biết vì sao nó lại lựa chọn tập kích cô vào thời khắc cuối cùng, nhưng dù sao đã không đuổi kịp được nữa rồi, với trạng thái hiện tại của cô, tốt hơn hết là không nên tùy tiện tiến vào địa phận xa lạ của nước khác.
Bây giờ điều quan trọng nhất là phải tăng cường thực lực bản thân và khống chế tốt hệ thống tín ngưỡng hiện có. Chỉ có thực lực đàn áp một cách tuyệt đối mới có thể khiến cho cô đứng ở thế bất bại được.
Linh Bảo xoay người rời đi, không hề biết bóng dáng màu đỏ kia sau khi chạy vê nước Thiên Thủy thì biến mất trong điện Phi Thần của nước Thiên Thủy, qua mấy lần chuyển tiếp cuối cùng trở về đến thần điện ở thủ đô nước Thiên Thủy.
Nước Thiên Thủy nằm ở phía nam Liên Bang, diện tích chỉ bằng một phần hai mươi của Liên Bang, thực lực không tính là hùng mạnh nhưng từ trước đến nay đây là một đất nước tôn sùng ma quỷ. Không khí tôn giáo tràn ngập, các vị thần lớn nhỏ được thờ phụng ở khắp mọi nơi.
Mà tín ngưỡng của mọi người đối với Phi Thân mới dân dần phát triển từ tám mươi năm trước.
Tôn giáo này có nguồn gốc từ Europa ở phương Tây, được những người da trắng bạo ngược đưa về nước Thiên Thủy khi đất nước này bị thực dân xâm lược. Ba mươi năm trước, người da trắng dẫn dắt nước Thiên Thủy giành độc lập tách khỏi mẫu quốc Europa, Phi Thần Giáo nghiễm nhiên trở thành quốc giáo của nước Thiên Thủy.
Tín đồ của Phi Thần ban đầu là những người da trắng cao quý thuộc giai cấp thống trị, từ trên xuống dưới, ngày nay giới quý tộc và người giàu bản địa cũng trở thành tín đồ trung thành của Phi Thần. Dân thường có tiền đôi khi cũng muốn cải trang để đi vào thần điện thỉnh một bức tượng thần về nhà, bởi dẫu sao thì quả đúng là nó linh nghiệm thật.
Nhưng đây là tôn giáo của giới thượng lưu, đâu phải là thứ mà người bình thường có thể nhúng chàm chứ.
Càng không dễ dàng có được, uy tín của điện Phi Thần trong lòng dân thường càng cao.
Mà lúc này, trong Phi Thần điện hoa lệ nhất thủ đô, một bóng dáng màu đỏ phi vào trong điện, hóa thành một người đàn ông tóc vàng tuấn tú trẻ tuổi.
Trong đại điện có mấy người đàn ông da trắng khác ăn mặc tinh xảo đẹp đẽ dường như đang nghị sự, vừa trông thấy hắn họ liên ngay lập tức quỳ xuống đất, dùng lễ nghi tao nhã nói: "Khấu kiến thánh tọa!"
Thì ra người này chính là Giáo hoàng Phi Thần Giáo, còn những người trong đại điện là giáo chủ các nơi đến báo cáo sự vụ và ky sĩ thân tín của giáo hoàng.
Bóng dáng cao lớn của Giáo hoàng lảo đảo giống như vừa bị giáng một đòn vô cùng nặng nê, miệng phun ra một búng máu.
Các giáo chủ vội vàng tiến lên hỏi: "Thánh tọa, ngài bị làm sao vậy?"
Hai mắt Giáo hoàng đỏ ngâầu, đột nhiên bắt lấy một vị giáo chủ gân hắn nhất, răng nanh trong miệng tự động duỗi dài, cắm thật sâu vào chiếc cổ trắng ngần của vị giáo chủ kia.
Máu tươi đỏ thẫm chảy ra, trong đại điện trống trải vang lên âm thanh cắn nuốt. Vị giáo chủ kia giống như chiên con đang chờ bị làm thịt, hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng: "Cầu xin ngài khoan thứ!"
Ước chừng qua mười mấy phút, Giáo hoàng vứt vị giáo chủ kia sang một bên, sắc mặt vốn nhợt nhạt của giáo chủ lúc này càng thêm tái nhợt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, cả người thoạt nhìn trông suy yếu giống như vừa bị mất đi rất nhiêu sức mạnh.
Giáo hoàng lại bắt lấy một vị giáo chủ đang nơm nớp lo sợ khác, làm chuyện tương tự như với vị giáo chủ kia.
Ước chừng qua nửa giờ sau sắc đỏ trong mắt Giáo hoàng mới biến mất, hắn phất tay ra hiệu cho các giáo chủ đang thấp thỏm tạm thời rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận