Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 159:
Vì thế, khi Mạnh Lập Hồng được ngừng thuốc, rốt cuộc cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê, ông ta lại phát hiện tài sản do chính mình đứng tên hầu như đã bị cướp sạch, chỉ còn lại khoảng 18% cổ phần danh nghĩa* ở Mạnh thị. Mà ngay cả số cổ phần này cũng phải xem tâm trạng Chu thị, người ta muốn chia hoa hồng, ông ta mới có thể nhận được tiên, từ nay về sau ông ta chỉ có thể phụ thuộc vào người khác. So với cuộc sống trước đây, đương nhiên là vô cùng sa sút.
*cổ phần danh nghĩa: cổ phần không góp vốn mà được chia lãi.
Đối với kẻ đã hại ông ta ra nông nỗi này, ông ta hận thấu xương. Vì thế, khi ông ta nhận được khoản hoa hồng đầu tiên từ Chu thị, việc đầu tiên ông ta làm là dạy dỗ Vu Giai Dung - người bị phạt tù không thời hạn một trận.
Vu Giai Dung bị bạn tù đánh đến mức mặt mũi bầm tím, nhưng không bị tổn thương đến gân cốt. Bà ta từng sống cuộc sống an nhàn, sung sướng, hiện tại lại không thể không lê cơ thể đầy thương tích này đi lao động công ích.
Khi bà ta nghe nói có người tới thăm, bà ta cảm thấy vô cùng vui sướng, tưởng con gái nhớ bà ta nên không ra nước ngoài, vội vàng đến đưa ít đồ cho bà ta, nào biết người bên ngoài song sắt lại là Mạnh Lập Hồng.
"Thế nào, bà có hài lòng với món quà lớn tôi chuẩn bị cho bà hôm qua không?" Mạnh Lập Hồng nở nụ cười méo mó, ánh mắt ẩn chứa sự căm hận thấu xương khẽ đảo: "Bà yên tâm, sau này mỗi tháng tôi đều tặng bà quà lớn như vậy, đến khi bà chết mới thôi."
Ả đàn bà độc ác này lừa ông ta cả đời, hại ông ta táng gia bại sản, còn suýt nữa thành người thực vật, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ta.
*
Hơn một tháng nay, cuộc sống học đường của Linh Bảo và Mạnh Thi Văn cũng coi như yên bình, vì làm quảng cáo cho thuê quán ăn, Linh Bảo đắm chìm trong biển mỹ thực giống như chuột sa chĩnh gạo, vô cùng sung sướng. Nhưng chỉ có một điểm bất thường, đã có hai người chết ở trường đại học gần đó, đều đang lướt mạng rồi đột tử.
Hôm nay, trên diễn đàn lại xuất hiện tin tức về một nam sinh khoa sư phạm Toán ở đại học L bên cạnh đang lên mạng thì đột tử.
Nghe Lê Tuyết đọc các bài đăng trên diễn đàn, Linh Bảo đang vui vẻ gặm chân gà hơi nhướng mày, gần đây, tin tức sinh viên đang lướt mạng rồi đột tử có vẻ hơi nhiều rồi. Cô nghe được ba vụ rồi, có thể còn nhiều vụ cô còn chưa nghe đến?
Nghĩ đến buổi tiệc lân đó ở Mạnh gia, nhìn thấy một sợi tơ nhỏ màu đỏ vươn ra từ trong máy tính Lý Khải, Linh Bảo cho rằng cô cần chú ý đến chuyện này. Cô vừa đưa ra quyết định này liền nhận được điện thoại của Tê Mục, anh hẹn gặp cô, nói có chuyện quan trọng cần cô hướng dẫn.
Hôm nay Tề Mục đến một mình, lái chiếc Mercedes-Benz màu đen giá trị có vẻ đến 100 vạn nhưng lại rất khiêm tốn.
Anh mặc một chiếc áo gió dài mùa xuân màu xanh nhạt, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, hai màu xanh trắng tương đối hài hoà, sạch sẽ đến mức trông như những đóa hoa mộc lan vừa nở trên cây, anh đứng bên ngoài cổng trường thật sự rất bắt mắt. Những cô gái đi qua lại đều muốn nhìn anh nhiều hơn một chút.
Anh nhắm mắt làm ngơ trước những ánh mắt dò xét này, đợi mở cửa ghế phụ lái cho Linh Bảo xong, sau đó mới lên xe, còn quay đầu lại nói với Linh Bảo:
"Tôi biết có một nhà hàng hải sản rất ngon ở quận Kim Trì, hay là hôm nay chúng ta đến đó nhé?"
Kim Trì cách khu Ngọc Trì gần 20 km, lái xe thì nhanh nhưng sinh viên bình thường phạm vi hoạt động không rộng như vậy. Tê Mục nghĩ vậy.
Nhưng không ngờ, Linh Bảo lại có vẻ rất thông thuộc đường xá mà nói: "Nhà hàng hải sản ở khu Kim Trì ấy à? Tôi cũng biết một số nhà hàng rất ngon, có vị Giang Nam thanh đạm dễ tiêu, vị Nam Hoa chú trọng dưỡng sinh, còn có vị Tây Nam cay nồng, anh muốn ăn loại nào? Tôi chỉ đường cho mà đi"
Tề Mục ngơ ngác, cuối học kỳ trước không phải cô một chút cũng chẳng biết gì đối với những thứ này sao, thế nào mà mới một hai tháng đã trở nên thuộc như lòng bàn tay thế này?
"Cô muốn ăn chỗ nào thì đi chỗ đó."
Nói đến đồ ăn, Linh Bảo luôn rất dứt khoát, cô lập tức đưa ra quyết định: "Vậy thì đi đến nhà hàng hải sản ven sông trên đường Kim Lĩnh đi. Mùi vị cay nồng rất ngon."
Tề Mục ừ một tiếng, sau đó ôn nhu cười nói: "Tôi vốn cũng muốn đưa cô đến nhà hàng này đấy, không ngờ cô lại biết."
Linh Bảo đắc ý nói: "Tôi biết hơi bị nhiều đấy nhé!" Sau đó cô vỗ ngực nói: "Sau này nếu anh không biết ăn ở đâu cứ hỏi tôi, nơi tôi giới thiệu khẳng định là sẽ rất ngon!"
Điều này khiến Tê Mục đột nhiên cảm thấy tin tức mà anh thu thập được từ tiểu mập giờ đây trở nên chẳng có chỗ dùng nữa.
Hai người họ đến nhà hàng rồi yêu cầu một phòng riêng, gọi mấy món lẩu hải sản cay, cộng thêm mười món ăn khá đặc sắc, ăn uống gần xong mới bắt đầu bàn đến chuyện chính.
"Không phải anh nói hôm nay có chuyện muốn nhờ tôi tư vấn sao? Chuyện gì thế?" Linh Bảo cảm thấy cậu thanh niên này đưa cô đến đây để ăn đồ ngon, trước đó còn đưa cho cô một đĩa hải sản ngon tuyệt vời, xem ra cũng rất có ý tứ nên cô cũng không ngại cho anh một vài câu chỉ điểm.
Thấy Linh Bảo chủ động nhắc chuyện, Tê Mục bèn lấy túi hồ sơ ra đưa cho Linh Bảo xem một xấp giấy tờ tài liệu:
"Đây là tin tức trong nửa năm qua."
Linh Bảo cầm lấy rồi lật từ từ: "Người đàn ông lướt mạng liên tục 18 tiếng đột ngột qua đời"
"Một người đàn ông ở khu vực thành phố S nôn ra máu và chết sau khi lướt Internet liên tục trong 20 giờ”
"Thiếu niên đột tử khi chơi game trong quán Internet, phụ huynh yêu cầu quán Internet phải chịu trách nhiệm"
"Người đàn ông theo dõi trực tuyến đột ngột qua đời, chỉ qua vài ngày nữa là đã được làm chú rể."...
Có hơn 20 tờ, tất cả đều là những bản tin tương tự.
"Trong nửa năm, có đến 28 tin đột tử trên mạng?" Linh Bảo hỏi.
"Thực ra còn nhiều hơn thế, đây chỉ là con số được báo cáo thôi, số lượng không được báo cáo ít nhất cũng phải gấp đôi." Tê Mục lại đưa ra một biểu mẫu thống kê khác, trong đó liệt kê các sự kiện tử vong, nguyên nhân tử vong và thông tin cá nhân của người chết.
Linh Bảo nhìn lướt qua, phát hiện nếu bao gôm cả các trường hợp có báo cáo, số lượng người tử vong trong nửa năm thế mà đã lên đến hơn 70 người.
Hơn 70 người trong nửa năm, về cơ bản tương đương với cứ hai hoặc 3 ngày sẽ có một người chết. Trong xã hội hiện đại, quả thực có rất nhiều thanh thiếu niên nghiện Internet, những tin tức về việc đột ngột qua đời vì thiếu tiết chế thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra, người bình thường cũng đã quen với những chuyện như này, họ dường như cho rằng mình có thể thường xuyên nhìn thấy những tin tức đại loại vậy. Nhưng trên thực tế, nhiều lần các phương tiện truyên thông khác nhau đều đưa tin vê một vụ việc giống nhau, vì vậy có vẻ như tỷ lệ xuất hiện là đặc biệt cao.
Nhưng báo cáo thống kê do Tề Mục gửi tới là ở mười ba thành phố gần thành phố S. Số người chết trong vòng nửa năm là hơn 70 người, điều này rõ ràng là không bình thường.
"Vụ án này tháng trước mới chuyển giao cho tôi, nhưng chúng tôi đã điều tra hơn một tháng vẫn không có chút manh mối nào." Tề Mục có chút lo lắng nói về độ khó của cuộc điều tra lần này.
Tất cả những người đã chết, ngoại trừ cái chết đột ngột sau khi chơi cùng một trò chơi trong một thời gian dài, sau khi chết đều có hiện tượng năng lượng bị cạn kiệt nghiêm trọng, tìm không ra bất kỳ điểm tương đồng nào nữa. Bản thân anh cũng không còn cách nào khác, vì vậy mới tìm đến Linh Bảo để cầu cứu viện trợ từ bên ngoài.
"Trò chơi này rất phổ biến ở Trung Quốc, nó có thể được coi là một trò chơi nằm ở vị trí dẫn đầu trong giới trò chơi. Có hơn 10 triệu người dùng đang hoạt động và đã có hơn 2 triệu người ở khu vực xảy ra các vụ án. Độ tuổi của các nạn nhân là từ 13 đến 35, nhưng đây cũng chính là phạm vi phân bố độ tuổi của những chủ thể người dùng của trò chơi này, chúng tôi không thể cùng lúc theo dõi nhiêu người như vậy."
Rõ ràng, nhóm người Tề Mục bọn họ đã từng tiến hành thống kê và phân tích một dữ liệu lớn. "Nếu đã có nhiều người chết như vậy, tại sao lại không trực tiếp dừng trò chơi này lại?" Linh Bảo hỏi.
Tề Mục rất thẳng thắn nhưng cũng rất bất lực: "Lợi ích tương quan, tôi không thể làm chủ được."
Rõ ràng những người đứng sau hãng game này lai lịch không hề đơn giản.
Nói xong lời này, anh nói tiếp:
"Tất cả những người chết đều sẽ xuất hiện hiện tượng suy thận và thiếu năng lượng, nhưng cái loại trò chơi này gây án không theo một quy luật nào cả, cho đến khi tin tức về cái chết của ai đó được đưa ra, chúng tôi hoàn toàn không thể biết được mục tiêu tiếp theo của nó là ai."
Nói như vậy, việc này thực sự là rất khó giải quyết.
Sau khi Linh Bảo nghe điều này liền biết rằng mình và Tê Mục đang quan tâm đến cùng một chuyện, cô xác nhận: "Trò chơi đó có tên là Tu Tiên Vấn Đạo phải không?"
"Sao cô biết?" Tê Mục có chút kỳ quái. Anh vẫn chưa nói với Linh Bảo tên của trò chơi đó mà.
"Thật ra, tôi đã gặp nó một lần, khi cái thứ đó đang hại người." Linh Bảo mô tả lại những gì mà bản thân nhìn thấy trên người Lý Khải ở nhà họ Mạnh vào thời điểm đó: "Khi cậu thiếu niên kia chơi trò chơi đó, sẽ có một chùm sợi tơ màu đỏ kéo dài từ màn hình máy tính ra ngoài xông thẳng vào não cậu bé để hấp thụ tinh khí. Loại sợi tơ hồng đó là thứ mà trước đây tôi cũng chưa từng gặp qua. Tôi không thể bắt được nó, sau khi nó thu vào trong máy tính thì một chút tăm hơi cũng hoàn toàn biến mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận