Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 241:

Chương 241:Chương 241:
Do trước kia là bạn bè thân thiết với chủ nhà, lúc nhà ấy tổ chức tang lễ, Ông Bằng Trạch vẫn dẫn theo con trai tham gia phúng viếng, nhìn cha mẹ già của đối phương khóc đến nỗi đứt ruột đứt gan, Ông Bằng Trạch cũng rất đau lòng.
Trong đám tang, con trai ông ấy đột nhiên chạy ra ngoài, ông ấy cũng không để ý, nào ngờ đêm hôm đó mới từ đám tang trở vê, cũng chính là đêm hôm trước, ông ấy phát hiện con trai mình trở nên hơi kỳ lạ.
Đêm đó khi Ông Bằng Trạch dậy lúc hơn một giờ sáng để đi vệ sinh thì nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng mài dao, ông ấy lặng lẽ tới nhìn, chỉ thấy đứa con trai mười bốn tuổi của mình, hai mắt đờ đẫn, mài dao phay và dao chặt xương ở trong phòng bếp.
"Con trai, buổi tối không ngủ mà còn làm gì vậy?" Ông ấy hỏi một câu, chỉ thấy đứa nhỏ quay đầu lại, lộ ra một nụ cười quỷ dị với ông ấy.
Rõ ràng mặt mày vẫn là con trai ông ấy, nhưng ông ấy lại cảm thấy nụ cười kia lạnh đến thấu xương khiến người ta sợ hãi, thậm chí hơi âm trầm quỷ khí. Con trai Ông Bằng Trạch vừa cười, vừa nhìn con dao trong tay nói:
"Dao cùn quá, không chém được!"
"Con muốn chém cái gì?"
Nhưng con trai ông ấy lại không nói gì cả, chỉ là nhìn chằm chằm ông ấy cười khì khì, đêm hôm khuya khoắt, nụ cười kiểu này thật sự làm cho người ta sởn tóc gáy.
Tuy nhiên, khi được hỏi về điều này vào sáng hôm sau, con trai ông ấy không có bất kỳ ấn tượng nào. Nếu nói là mộng du, từ trước tới giờ con trai ông ấy chưa từng mộng du, không biết sao lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Hôm qua thậm chí còn đáng sợ hơn.
Từ trước đến nay ông ấy ngủ không sâu, vì khi còn bé từng bị trộm vào nhà, cho nên buổi tối tuy ngủ nhưng vẫn khá tỉnh táo.
Khi nghe tiếng cửa phòng bị mở ra, ông ấy lập tức tỉnh giấc, nương theo ánh trăng bên ngoài, vậy mà ông ấy lại nhìn thấy con trai cầm hai con dao nhà bếp đi vào.
Ông ấy bật đèn lên, ngồi dậy từ trên giường:
"Tiểu Thành, con muốn làm gì?" Ông ấy hỏi một cách nghiêm khắc.
Nhưng không ngờ rằng, con trai ông ấy không nói hai lời, đã câm dao chém về phía ông ấy. Ông ấy trốn nhanh, nên một dao kia chém trên giường, phát ra một tiếng động lớn, đánh thức người vợ đang ngủ ở bên trong.
Hai người vội vàng cùng nhau đoạt lấy con dao trong tay con trai. Kể cũng lạ, vừa đoạt được dao, con trai lập tức ngất xỉu trong lòng bọn họ, bất tỉnh nhân sự. Hai người sợ hãi, vội vàng gọi 120, nào ngờ bác sĩ đến khám, nói con trai ông ấy chỉ là tương đối mệt mỏi, nên ngủ sâu hơn một chút, căn bản không có bệnh, còn bảo bọn họ đừng làm ầm ĩ, gọi 120 lung tung chiếm dụng tài nguyên công cộng.
Sáng hôm sau, con trai tỉnh lại khi đồng hồ báo thức reo, ngoan ngoãn đi học, tất cả mọi thứ trông giống như bình thường không khác gì, khi hỏi lại cậu bé, cậu vẫn không nhớ những gì đã xảy ra đêm qua.
Nhưng chiều nay khi vê nhà, ông ấy và một đồng nghiệp khác đi xe buýt về, vừa hay nghe được một chuyện khiến người ta nghĩ đến đã sợ hãi.
Đồng nghiệp này cũng nghe người khác nói, trong nhà đồng nghiệp bị giết kia, kỳ thật trước khi xảy ra án mạng, có thể đã xuất hiện chuyện lạ, chỉ là lúc ấy tất cả mọi người đều không để ở trong lòng.
Nhớ tới cảnh kinh hồn tối hôm qua, Ông Bằng Trạch vội vàng truy hỏi là chuyện gì, đồng nghiệp nói cho ông ấy biết, lúc anh ta tham dự tang lễ nghe hàng xóm của đồng nghiệp kia nói, đêm trước khi xảy ra án mạng, hàng xóm nghe thấy trong nhà đồng nghiệp kia truyền ra tiếng mài dao, lúc ấy còn thấy hơi lạ, hơn nửa đêm sao nhà đó lại thức dậy mài dao.
Người hàng xóm kia bởi vì sáng hôm sau không gặp được vị đồng nghiệp đó nên cũng không hỏi, nào ngờ tối hôm ấy đã xảy ra án mạng.
Liên tưởng đến hành vi tối hôm qua của con trai, cùng với việc mài dao vào đêm hôm trước, Ông Bằng Trạch khẳng định 100% rằng, trên người con trai, có chuyện gì đó không đúng đã xảy ra.
Nhưng rốt cuộc là con ruột mình yêu thương mười mấy năm, cho dù cậu bé muốn giết bọn họ, bọn họ cũng không thể gây tổn thương cho cậu bé. Ông ấy biết đó nhất định không phải ý định của con trai, nhất định có thứ không tốt ảnh hưởng đến cậu bé, chỉ cần đuổi thứ kia đi, con ông ấy có thể khôi phục bình thường.
Nhưng hai vợ chồng bọn họ trước kia chưa từng gặp qua loại chuyện kỳ quái này, trong lúc nhất thời, cũng không biết tìm chuyên gia đáng tin cậy ở đâu, buổi tối đang chuẩn bị đăng bài trên diễn đàn địa phương xin giúp đỡ, thì thấy được bài viết của miếu Sơn thần kia.
Đêm nay dài như một năm.
Ông ấy và vợ tắt đèn, giả vờ như đang ngủ, thật ra vẫn yên lặng mở mắt chờ đợi.
Hơn một giờ sáng, đã nghe thấy tiếng động ở phòng bên cạnh, cửa phòng ngủ của con trai mở ra, tiếng bước chân từ phòng khách đi tới phòng bếp, lại đi về, sau đó đi tới trước cửa phòng ngủ chính của hai vợ chồng bọn họ.
*chỉ những tin nhắn chính thống thông báo tin tức chính thức được gửi tới người dân từ phía chính phủ
Tay nắm cửa bỗng nhúc nhích nhưng vì bên trong khóa trái nên trong lúc nhất thời không thể mở ra được. Một lát sau lại vặn thêm vài cái, vẫn không thể mở ra, ngay sau đó, hình như người ngoài cửa rất nóng nảy, dùng cơ thể va vào cửa tạo nên tiếng rầm rầm.
Trọng lượng cơ thể thiếu niên có hạn, dù va đập như vậy nhưng vẫn không mở được, cửa gỗ dày và khóa cửa vững chắc làm cho hai vợ chồng bên trong có một cảm giác an toàn nhất định.
Tuy nhiên, một lát sau người ngoài cửa kia lại xuất ra chiêu mới, hắn ta không đập cửa nữa, mà là mở miệng gọi:
"Cha, mẹ, mở cửa đi, con biết hai người chưa ngủ!"
Giọng nói của hắn ta trong đêm khuya giống như oan hồn đòi mạng: "Mở cửa ra, để cho con vào! Cho con vào!"
Biết đây tuyệt đối không phải là con trai mình, hai vợ chồng cứ giả vờ ngủ không chịu lên tiếng, người ngoài cửa gọi một hồi, lại lấy lý do khác:
"Các người không mở cửa, trong lòng con rất thương tâm, chỉ muốn cầm dao chém vào cổ. Mạch máu lớn trên cổ yếu ớt như vậy, chỉ cân một dao nhất định có thể phun rất nhiều máu nhỉ, hì hì... Đến lúc đó chắc chắn sẽ rất đẹp mắt!"
Trong lòng vợ chồng Ông Bằng Trạch căng thẳng, vậy mà thứ kia lại lấy mạng con trai để uy hiếp bọn họ, không mở cửa không được rồi.
"Tiểu Thành, con đừng xúc động, cha sẽ lập tức mở cửa cho con ngay đây!" Ông Bằng Trạch nói.
Nói rôi ông ấy ra khỏi giường, ngay khi ông ấy mở cửa, ông ấy lập tức nhặt một chiếc ghế đẩu ở phía trước bàn trang điểm của vợ mình để che chắn.
Quả nhiên, cửa vừa mở ra, Ông Thành cầm dao phay hung hăng chém về phía ông ấy, lưỡi dao va chạm với ghế sắt, phát ra một tiếng động lớn.
Ông Bằng Trạch dùng ghế chống lên cơ thể Ông Thành và đẩy hắn ta ra ngoài, lúc này đây, ông ấy cảm giác sức mạnh của đứa con trai gầy yếu lớn hơn một nửa so với trước kia, không hề thua kém một người trưởng thành như ông ấy.
Cũng may Ông Bằng Trạch vẫn có chút công phu, sau một phen dây dưa, rốt cuộc vẫn giành chiến thắng gang tấc cướp được dao trong tay con trai.
Nhìn đứa con trai hôn mê, cuối cùng hai vợ chồng cũng thở phào nhẹ nhõm, để phòng ngừa tối nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đành phải trói Ông Thành vào ghế.
May mắn là đêm nay con trai không xảy ra chuyện gì nữa. Không có gì bất ngờ, sáng hôm sau cậu bé tỉnh dậy, cậu bé lại chẳng hề nhớ những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Vợ chồng Ông Bằng Trạch cũng không quan tâm công việc nữa, con trai vừa đi học, hai người đã lập tức bắt xe đến miếu Sơn Thần Bạch Đế.
Lúc bọn họ tới, miếu Sơn Thần Bạch Đế còn chưa mở cửa, đợi hơn một giờ, vừa thấy bên trong mở ra, họ đã tỏ rõ ý định đến đây hôm nay. Do thu nhập mấy ngày nay cho nên hiện giờ động lực của đạo sĩ trong miếu thờ đều rất cao. Số tiền hương khói kia, tuy rằng không thể thành của bọn họ hết, nhưng cũng được trích phần trăm, trong hồng trần, ai lại chê nhiều tiên bao giờ.
Nếu Sơn thần thật sự linh thiêng, bọn họ đương nhiên là phải tận tâm hầu hạ.
Nghe ý định của họ xong, các đạo sĩ lập tức dẫn hai vợ chồng nhà họ Ông vào chỗ thờ tượng thân trong đại điện, dạy bọn họ cách bái lạy dâng hương:
"Các người có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói trong lòng với thần linh, thần linh sẽ chỉ thị cho các người. Đương nhiên, nếu cuối cùng thần linh thực hiện nguyện vọng của các người, cũng đừng quên dựa theo lời hứa hôm nay mà tạ lễ thần linh!"
Ông Bằng Trạch lễ bái trước, sau đó thầm niệm chuyện trong nhà, thỉnh cầu Sơn thần có thể xua đuổi tà vật kỳ lạ trên người con trai ông ấy, phù hộ cho cả nhà bình an. Nếu có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này, ông ấy sẽ hiến mười vạn tiền hương khói cho miếu Sơn thần.
Linh Bảo thuận lợi nhận được lời cầu nguyện của ông ấy, vừa nhìn tướng mạo của người này đã biết, trong nhà ông ấy gặp họa lệ quỷ. Mà căn cứ theo miêu tả của ông ấy, lệ quỷ này còn rất không tâm thường, có thể trực tiếp *phụ thân mà không cần ảnh hưởng từng bước từng bước, hơn nữa một lần lấy đi tính mạng của mấy người, có thể thấy được thứ này vô cùng hung hãn.
*phụ thân: chiếm hữu thân thể
Vì thế, cô lập tức dùng thần thức truyền âm cho Ông Bằng Trạch:
"Chín giờ tối hôm nay, ở nhà chờ, tự có người đến nhà ông xử lý việc này."
Thực lực của lệ quỷ kia cường đại như thế, chỉ có cô tự mình ra tay mới ổn thỏa được.
Âm thanh nghe được trong đầu thông qua thần thức và âm thanh nghe được bằng tai về cơ bản không giống nhau, mỗi người lần đầu tiên nghe được "Thần Khải" đều cảm thấy rất kỳ lạ. Ông Bằng Trạch cũng không ngoại lệ. Sau khi đứng dậy, ông ấy không kiềm chế được mà lặng lẽ hỏi vợ:
Bạn cần đăng nhập để bình luận