Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 165:
Tào Tú Chi mẹ của cậu ta là người duy nhất không nghe theo lời cậu ta, còn đối xử tệ bạc với cậu, bây giờ cũng đã bị cậu ta chém chết rồi. Nhưng cũng chỉ có cảnh sát đưa cậu ta về đồn, hung hãn tra hỏi cậu ta còn nhốt cậu ta lại hai ngày, sau đó cũng chẳng làm gì được cậu ta, vì vậy khi nhìn thấy người cảnh sát đã từng thẩm vấn mình thì tâm trạng của cậu ta cực kỳ khó chịu.
Con nít khờ dại không biết gì nhưng người lớn vẫn biết kiêng dè với những người làm công chức, cho nên bà nội của Dịch Kiệt liền vội vàng xin lỗi đám người Linh Bảo:
"Thật lòng xin lỗi các đồng chí cảnh sát, thằng nhỏ này còn nhỏ chưa hiểu chuyện!"
Dịch Kiệt lại không hề có ý muốn "cúi đầu" trước đám người mà cậu ta ghét này, cậu ta giậm chân, nhướng mày rồi hét lớn: "Cút! Các người cút đi! Cút ra ngoài!"
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cậu ta hét lớn như bộ dạng này thì ông bà nội cậu ta sẽ lập tức nghe theo.
"Tiểu Kiệt!" Ông nội Dịch Kiệt vội vàng đi qua dỗ dành cậu ta, nhỏ nhẹ khuyên giải: "Đây là khách, cháu không thể mất lịch sự với khách như vậy!"
Dịch Kiệt lại hoàn toàn không thèm nể mặt mũi của ai, cậu ta thấy ông nội không chịu đuổi đám người đó đi theo như ý mình thì liền cầm chén trà lên ném thẳng vào người cảnh sát Trương mà đánh mà hét: "Mấy người cút ngay, nhà chúng tôi không chào đón mấy người!"
Bây giờ cậu ta chẳng sợ gì cả, trong ti vi nói nếu như giết người thì sẽ bị xử bắn, nhưng cậu ta chẳng bị gì cả. Cậu ta đã nghe mấy tên côn đồ lớn hơn cậu ta mấy tuổi nói rồi, có luật bảo vệ trẻ chưa thành niên bảo vệ cậu ta. Cậu ta chưa đủ 14 tuổi thì cho dù cậu ta có làm ra chuyện gì, cho dù là cố ý phóng hỏa giết người đi nữa thì cũng chẳng ai có thể làm gì được cậu ta.
Chén trà đập vào bắp chân trước của cảnh sát Trương, nước trà làm ướt đi vạt quần của anh ấy, Dịch Kiệt nhìn thấy trên bàn có một chén trà khác, liền chộp lấy và ném về phía Linh Bảo. Cậu ta vừa nhìn thấy đã nghĩ một cô gái nhỏ nhắn, trắng trẻo, dịu dàng như Linh Bảo chắc hẳn rất dễ bắt nạt.
Trước đây cậu ta cũng thường ném pháo, ném bùn, hoặc bắn cao su vào người mấy chị gái ở trên đường, các cô gái đó ngoại trừ thét lên thì cũng chỉ mắng cậu ta vài câu, còn lại cũng chẳng làm gì được cậu ta.
Linh Bảo là thần linh, nhưng cũng chẳng có truyền thống kính già yêu trẻ gì. Cũng không câu nệ già trẻ lớn bé gì, kẻ ác chính là kẻ ác, phạm tội chính là phạm tội, trừng phạt đó là điều hiển nhiên.
Phản ứng của cô rất nhanh, cô đá cái chén trở lại hướng cũ chỉ bằng một chân, cái chén trà trúng vào đùi của Dịch Kiệt, làm Dịch Kiệt ôm lấy chân của mình thét lên đau đớn.
Ông bà nội của Dịch Kiệt lập tức cảm thấy xót xa, không đụng đến cháu của bọn họ thì bọn họ còn dễ dàng nói chuyện, nhưng một khi đã đụng đến đứa cháu đích tôn của mình thì chính là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.
Bà nội của Dịch Kiệt vội vàng chạy tới, kéo ống quần của Dịch Kiệt lên để xem, thì thấy trên đùi của Dịch Kiệt hiện lên một mảng bầm xanh thật to, sắc mặt của bà ấy lập tức thay đổi:
"Cô cảnh sát này sao lại dám đánh con nít chứ hả?"
Bà ấy cứ nghĩ những người đi cùng với cảnh sát Trương đều là cảnh sát, và Linh Bảo cũng giống như vậy. Nếu như cảnh sát Trương đã nói là không truy cứu trách nhiệm của cháu trai nữa rồi thì nó chính là một công dân bình thường, cảnh sát mà đánh cháu của bà ấy chính là không đúng.
"Cậu ta đánh chúng tôi trước mà." Linh Bảo vô tội nói.
Bà nội của Dịch Kiệt nhìn thấy bộ dạng ngay thẳng của Linh Bảo như vậy thì càng tức giận nói: "Cho dù là nó đánh cô trước thì nó cũng chỉ là một đứa trẻ, sức của một đứa trẻ thì mạnh được cỡ nào chứ, cô là một người cảnh sát nhân dân vậy mà lại ra tay với một đứa con nít như vậy, số hiệu cảnh sát của cô là bao nhiêu, tôi phải kiện cô mới được!"
Quan niệm của bà ấy là tất cả mọi người đều phải nhường nhịn cháu trai của mình. Xã hội bây giờ yêu câu rất cao đối với cảnh sát, cô gái trẻ này vừa nhìn đã biết chắc là tay lính mới vào ngành, dám đánh cháu của bà, bà sẽ làm ầm cho đến khi cô bị cách chức thì thôi.
Tê Mục nhìn thấy bà ấy xông về phía Linh Bảo thì mím chặt môi, bước nhanh lên trước bảo vệ cho Linh Bảo nhưng lại bị cô giơ tay ra ngăn lại. Nếu như công chức nhà nước có thái độ không tốt thì rất dễ lưu lại cái thóp cho người ta nắm, vẫn nên để cô tự mình xử lý thì thoải mái, thuận tiện hơn nhiều.
"Đứa cháu này của bà cũng không phải là một đứa trẻ bình thường, to lớn như trâu bò vậy, ngay cả người còn giết được thì ai mà biết cái chén cậu ta ném trúng tôi sẽ như thế nào chứ. Tôi đá nó bay trở về cũng chỉ là phòng vệ theo bản năng thôi, bà có bản lĩnh thì tìm số hiệu cảnh sát của tôi mà đi kiện, kiện đến đâu cũng không có tác dụng gì đâu!" Cô cười híp mắt nói với bà nội Dịch Kiệt.
Bà nội Dịch Kiệt đã bị chọc giận đến mức xì khói: "Tôi sẽ tố cáo hết tất cả các người!"
Ông nội Dịch Kiệt nhìn thấy cháu trai và vợ của mình bị thái độ phách lối của Linh Bảo ức hiếp liên nhảy ra nói: "Chúng tôi quen với đài truyên hình, có tin tôi lập tức gọi điện để bọn họ phanh phui hết đám cảnh sát các người bắt nạt dân lành, còn đánh con nít nữa! Để xem đến lúc đó ầm ïĩ mọi chuyện lên rồi thì lãnh đạo của mấy người có xử lý đám thổ phí mấy người không!"
Linh Bảo khoanh tay, thờ ơ nhìn bọn họ nói:
"Ồ, ông gọi đi, để tất cả mọi người đều biết hung thủ giết người của nhà các người, đã giết người còn không biết hối lỗi, còn tiếp tục làm xăng làm bậy, ở trường thì đánh bạn, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh. Loại cặn bã của xã hội như thế này nói không chừng có thể khiến cho chính phủ dưới sự yêu cầu của dân chúng mà mở ra trường hợp ngoại lệ, sớm đem cậu ta nhốt vào nhà tù không chừng!
Ông nội của Dịch Kiệt lập tức bị chặn cho nghẹn họng không phản bác lại được lời nào. Mấy tên phóng viên đó đều là vì chuyện Dịch Kiệt giết người nên ông ta mới làm quen được, vì vậy cũng không biết chắc bọn họ sẽ đưa tin như thế nào.
Nhìn thấy chồng mình cãi thua người ta, bà nội Dịch Kiệt lạnh mặt nói: "Chuyện các người muốn điều tra, chúng tôi biết gì cũng đã nói hết cả rồi, mấy người mau đi đi, nếu không chúng tôi sẽ kiện mấy người tội cố tình xông vào nhà dân!" Nói rồi muốn đuổi người đi.
Bà ấy nói như vậy rõ ràng là vì lúc nấy bị Linh Bảo trả đũa, khiến cho bọn họ bất mãn cho nên không muốn hợp tác điều tra nữa. Mặc dù bà ấy biết rõ những người cảnh sát này còn cần mình giúp đỡ.
Quả nhiên, trong nhóm của Tê Mục có người lên tiếng nói: "Aiya, bà ơi đừng như vậy chứ, chúng ta còn có chuyện chưa nói xong mài"
Lúc nãy mới nói được một nửa thôi mà.
"Muốn tôi phối hợp với mấy người sao, được thôi, bồi thường tiền thuốc men rồi bắt cô ta xin lỗi tôi cho đàng hoàng!" Bà nội Dịch Kiệt tự biết mình đã nắm đầu cán dao cho nên mới vênh váo, tự đắc như vậy.
"Không cần hỏi bà ta, ai biết thì chúng ta cũng đã nắm rõ rồi." Linh Bảo nói với Tê Mục.
Sau khi đọc tử vi rồi thì một người phàm ở đây có gì bí mật được với cô chứ.
Tê Mục biết Linh Bảo có những bản lĩnh hơn người thường, nghe cô nói vậy liền gật đầu với cảnh sát Trương. Đoàn người không thèm để ý đến vợ chồng nhà họ Dịch nữa, mà rời khỏi nhà Dịch Kiệt. Linh Bảo đi ra sau cùng, khi đi ngang qua Dịch Kiệt cô vỗ vai cậu ta một cái, rồi thuận tay lấy luôn sợi tóc rơi trên vai của cậu ta, sau đó còn nói với hai vợ chồng nhà họ Dịch:
"Bất kể là tuổi tác lớn nhỏ ra sao thì làm việc ác chính là làm việc ác, mấy người nghĩ mấy người trốn thoát được sự trừng trị của pháp luật thì cậu ta sẽ không sao rồi sao? Nhân quả báo ứng đều sẽ ghi chú lại từng việc một những tội ác của cậu ta, các người thân là người lớn mà không biết dạy dỗ, quản thúc cho tốt thì sớm muộn gì cũng có ngày rước họa vào thân."
"Phì!"
Bà nội Dịch Kiệt khinh thường phun ra bãi nước miếng, sau đó đóng sầm cánh cửa lại. Xem như người mẹ đoản mệnh kia của Dịch Kiệt có hóa thành quỷ muốn báo thù thì chỉ cần không ở nơi có mạng internet, cô ta cũng không làm gì được bọn họ, bọn họ sợ gì nhân quả báo ứng chứ.
"Linh Bảo, tiếp theo nên làm thế nào?" Thang Viên tràn đầy hy vọng nhìn Linh Bảo.
Linh Bảo lấy ra sợi tóc của Dịch Kiệt quơ quơ nói: "Chúng ta đã có một mồi câu tuyệt hảo rồi, việc tiếp theo cần làm đương nhiên chính là dụ rắn ra khỏi hang."
Sau khi đọc xong tử vi của Dịch Kiệt và ông bà nội cậu ta thì Linh Bảo đã chắc chắn được ác linh kia chính là Tào Tú Chi, mẹ ruột của Dịch Kiệt, cô cũng đã rõ ác linh kia vì sao được sinh ra rồi.
Tào Tú Chi bị chém chết ngay trước máy tính chơi game của Dịch Kiệt, máu tươi bắn đầy lên toàn bộ CPU và màn hình máy tính nên khi cô ta chết chính là quỷ tiết, âm khí cộng thêm oán khí khiến cho cô ta ngay khi chết đi lập tức hóa thành oán linh.
Thường nói những đồ vật rỗng có thể thu hút oán linh cho nên trong một số truyền thuyết kể lại rằng, búp bê vải các loại rất dễ bị quỷ nhập thân. CPU của máy tính không phải là thực thể mà là một bộ nhớ, ác linh dựa vào bộ nhớ bên trong liền hóa thành một loại lệ quỷ mới. Cô ta có dòng dữ liệu cho nên cũng có thể hóa thành cơ thể dạng linh hồn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận