Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 222:

Chương 222:Chương 222:
Đủ loại dấu hiệu, đã đủ để chứng minh đây là một lệ quỷ có thực lực vô cùng mạnh mẽ, bị lệ quỷ như vậy quấn thân, về cơ bản, việc ông ta phải chết đã là chuyện không thể tránh khỏi.
Nghe nói vậy, Tả Bưu lập tức cảm thấy trời như sắp sụp xuống. Nếu miếu Sơn Thần Bạch Đế cũng không có cách, ông ta nên làm gì bây giời
"Đại sư, không phải ngài có thể nói chuyện với thần linh sao? Lần này ngài có thể trực tiếp cầu xin Sơn thần cho tôi được không! Chỉ cần tôi có thể vượt qua kiếp nạn này, tôi... Tôi sẵn lòng quyên góp một miếu Sơn thần! Tôi sẽ chuyển miếu Sơn thần đến nội thành, giúp Sơn thần càng được hưởng nhiều hương khói hơn!"
Ông ta lôi kéo Minh Không khẩn cầu nói.
Trước đây thôn Bạch Đế thực hiện nghi thức câu mưa, ông ta tận mắt nhìn thấy vị Minh Không đại sư này lên đàn làm phép, quả thực vì ý nguyện cầu mưa được truyền đến tai thần linh, mới có thể chấm dứt nạn hạn hán ở một vài thôn gần thôn Bạch Đế.
Lần đó, trận mưa như kỳ tích kia đã phá vỡ nhân sinh quan của ông ta, nên ấn tượng khắc sâu trong lòng ông ta.
Minh Không hơi khó xử, chuyển miếu tu đến nội thành, chỉ riêng đất đai đã có giá cả mấy trăm vạn, thành ý của người này thật ra cũng đủ rồi, nhưng lại đi quấy rầy thần linh vì chuyện cá nhân, ông cũng sợ sẽ chọc giận thân linh.
Bây giờ ông đang ở miếu Sơn Thần Bạch Đế, tốc độ gia tăng tu vi nhanh hơn trước vài lần, cũng không muốn bị Sơn thần đại nhân đuổi ra khỏi nhà.
Đúng lúc này, ông lại nghe được một giọng nữ như ẩn như hiện truyền đến trong đầu: "Ông bảo vệ ông ta trước, không cần dùng bùa hay pháp khí gì. Ta sẽ phái người đến xử lý."
Đã vài tháng rồi, vậy mà Minh Không lại nhận được chỉ thị của thần, ông giật mình sửng sốt hồi lâu, lúc này mới nói: "Vừa rồi khi ông dập đầu, thân linh đã nghe được lời thỉnh câu của ông. Ông ở lại miếu trước, có thần linh phù hộ, tự nhiên có thể gặp dữ hóa lành."
Được đồng ý, lúc này Tả Bưu mới hơi yên tâm. Dù thế nào, trên địa bàn của thần linh, chắc chắn tạm thời quỷ quái không dám tìm đến ông ta.
Mà Linh Bảo bên này, lại xin nghỉ ở trường.
Gần đây cô thường xuyên xin nghỉ, nhưng dù là giáo viên bộ môn hay giáo viên chính, cho đến hiện tại, dường như đều không có ý phản đối, ngay cả đi học cũng không điểm danh cô. Cô lại không biết, Cục quản lí sự kiện thần bí đã sớm thông báo cho lãnh đạo nhà trường thông qua Bộ An ninh quốc gia, cô là nhân viên đặc biệt phục vụ an ninh quốc gia, yêu cầu trường học tạo điều kiện cho việc học và đề nghị xin nghỉ của cô.
Nhưng cho dù không có mệnh lệnh từ Bộ An ninh quốc gia, hiệu trưởng cũng biết được bản lĩnh của Linh Bảo, chỉ cần cô có thể vượt qua các kì thi, ông cũng sẵn lòng sắp xếp để cô có thể tự do đến mức tối đa.
Được chấp thuận, Linh Bảo lập tức lên máy bay về tỉnh C, bay thẳng một mạch, vào ban đêm đã về đến thôn Bạch Đế.
Cô phải xử lý chuyện này. Vừa để bồi dưỡng lòng trung thành của tín đồ, về phương diện khác, cũng vì lệ quỷ quấn lấy Tả Bưu này có thể nhận ra sự tồn tại của nhân sĩ huyền học, hơn nữa còn tránh được họ, có thể có liên quan đến chiếc xe buýt quái dị trước đây.
Hy vọng lúc này, cô có thể tìm được chút manh mối.
Nghe thấy tiếng đập cửa từ bên ngoài, Minh Không cẩn thận xem xét, theo dõi, thấy thân hình mảnh khảnh của một cô gái đứng trước cửa, lúc này ông mới đi ra mở cửa.
Trong miếu có tượng thần trị giá hơn mười vạn, còn có rất nhiều tiền giấy, dù đã dán bùa giữ nhà của Sơn thần, cũng vẫn cần cẩn thận đề phòng kẻ trộm.
Mở cửa ra, nhìn kĩ mới nhận ra là Linh Bảo.
Minh Không cũng từng nghe qua về cô gái nhỏ này, không ai biết bản lĩnh quỷ thân khó lường này của cô có từ bao giờ, những người dân trong thôn đều đồn rằng bản lĩnh của cô là do chính Sơn thần truyên dạy, nghe nói rất am hiểu việc vẽ bùa, không có chuyện gì mà bùa cô vẽ ra không giải quyết được.
Chỉ dựa vào ngoại hình của cô, Minh Không không phát hiện ra linh khí tỏa ra bên ngoài của người tu hành, nhưng những người trong thôn đều nhiều lần thề son sắt mà rằng, chính mắt họ đã thấy cô vẽ bùa tìm người, còn chữa bệnh cho người khác, đều vô cùng hiệu quả. Nên trong lòng Minh Không vẫn hơi tò mò về cô bé này.
"Tôi đến để giải quyết chuyện Tả Bưu." Linh Bảo nói, lời ít mà ý nhiều.
"Chẳng lẽ là Thần quân... ?" Minh Không vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nói.
"Đúng."
Minh Không nhận được đáp án khẳng định của cô, trong lòng hơi khiếp sợ, vậy mà lời đồn đại của những người trong thôn lại là sự thật, nhưng nghĩ kĩ lại, bản thân ông cũng tự mình nói chuyện với Thần quân, dường như việc Thần quân truyền dạy bản lĩnh cho người khác cũng không phải không thể.
Ông vội vàng mời người vào trong: "Tả Bưu đã sớm ngủ rồi, Thần quân có dặn khi nào bắt đầu không?”
"Bây giờ lập tức bắt đầu đi."
Vì thế, Minh Không cũng không khách sáo với cô, dẫn Linh Bảo đến ở căn phòng bên trái ngoài hiên: "Tôi đi đánh thức vị tiên sinh kia, đạo hữu có cần tôi chuẩn bị gì không?”
"Đưa người đến nhà bà ngoại tôi, chỉ ngay gần đây thôi."
Thần thức của cô bao trùm khắp miếu thần, còn có sức uy hiếp từ tượng thần, quỷ quái bình thường cũng không dám bước vào. "Được, tôi đi gọi ông ấy dậy ngay."
Thật ra Minh Không rất phối hợp, nếu Thần quân đã phái cô gái này đến, chỉ sợ tu vi của cô gái này còn cao hơn ông, nên đương nhiên, tất cả ông đều nghe theo sự sắp xếp của cô.
"Không cần vội..." Linh Bảo gọi Minh Không, thấp giọng dặn dò vài câu, lúc này mới bảo ông đi đánh thức người trong phòng.
Vì bị quỷ dọa sợ, hai ngày qua, Tả Bưu không được ngủ ngon, đi vào miếu thân mới trở nên yên tâm hơn, lúc này ông ta đang ngủ say, lại bị Minh Không đánh thức, còn ngái ngủ đáp: 'Minh Không đại sư, có chuyện gì sao?”
"Bây giờ trong miếu xảy ra chút chuyện, tạm thời mọi người không thể ở đây được, trước tiên, tối nay ông đến nhà người trong thôn ở một đêm đi."
Tả Bưu mơ mơ màng màng đi theo Minh Không ra khỏi phòng, đi ra khỏi miếu thần, nhìn thấy bên ngoài tối đen như mực, ông ta lập tức tỉnh táo, đêm hôm khuya khoắt thế này, sao tự nhiên lại bảo ông ta đến nhà người trong thôn qua đêm? Miếu thân này thoạt trông thật yên ắng, đâu giống như xảy ra chuyện gì, nhìn thế nào cũng thấy tình huống này thực sự rất kì lạ.
Chẳng lẽ người này không phải Minh Không đại sư, mà do nữ quỷ kia biến thành, định dẫn ông ta ra khỏi miếu thần rồi giết ông ta?
Tả Bưu bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ đến độ giật thót.
Vì thế, Linh Bảo và Minh Không thấy người đàn ông trung niên này lao về miếu thần với tốc độ nhanh đến vô lí, vừa chạy vừa hét to: "Sơn thân cứu mạng! Minh Không đại sư cứu mạng! Quỷ đến rồi!"
Minh Không bị hành động của ông ta làm ngây người, ông lập tức túm lấy ông ta, cố gắng hồi lâu, vừa chỉ cho ông ta xem bóng mình, vừa để ông ta sờ, cảm nhận được độ ấm trên cơ thể, giải thích hồi lâu mới khiến Tả Bưu tin người trước mặt đúng là người sống.
Đi một mạch từ miếu Sơn thần đến nhà Linh Bảo, tuy có ánh đèn pin, cũng không hoàn toàn là lân mò trong bóng tối, nhưng Tả Bưu vẫn sợ đến mức nhũn cả hai chân. Vừa thấy căn nhà mái ngói tối đen như mực, trong lòng ông ta càng lạnh.
Linh Bảo dùng chìa khóa mở cửa ra, bật đèn lên, sau đó chỉ vào một căn phòng ngủ, nói: "Đêm nay ông ngủ ở đó đi."
Đó từng là phòng ngủ của bà ngoại cô, vì thường thường vẫn phải vội vàng về miếu Sơn thân thắp hương, căn phòng vẫn trong trạng thái tương đối sạch sẽ.
Tả Bưu nơm nớp lo sợ đi đến, ông ta cẩn thận lại gần mép giường rồi ngồi xuống, sau đó lại gần như cầu xin Minh Không: "Minh Không đại sư, đêm nay ông ở đây cùng tôi đi!"
Như thế, một người đàn ông khỏe mạnh sờ sờ lại giống như thỏ đế nhát gan.
Minh Không nói đầy hứa hẹn: "Tả tiên sinh yên tâm ngủ đi, ta sẽ luôn ở cạnh bảo vệ."
Lúc này, Tả Bưu đã thấm mệt mới không yên tâm mà chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Mà Minh Không vừa rồi còn đồng ý ở lại, ông thấy hơi thở ông ta đều đều thì lập tức rời khỏi ngôi nhà nhỏ.
Vì thế, trong cả căn nhà chỉ còn mình Linh Bảo vừa chơi điện thoại vừa đứng canh giữ bên ngoài.
Đây là một chiêu dụ địch, vì để tránh bị nghi ngờ, Linh Bảo thu hồi tất cả thần thức, đeo bùa liễm tức, còn loại bỏ tất cả các loại bùa trong nhà, bảo nhân sĩ huyền học Minh Không mà Tả Bưu quen biết kia rời đi. Gây ra trạng thái hoàn toàn không phòng bị xung quanh Tả Bưu.
Trời đêm càng tối dân, mọi âm thanh đều yên ắng, chiếc đồng hồ kiểu cũ trong nhà chính phát ra từng tiếng tích tắc, kim đồng hồ nhỏ bé dần chỉ về vị trí số 12.
Âm khí giữa đất trời đạt đến mức cao nhất, nhiệt độ trong phòng cũng dần giảm xuống.
Một tiếng rào rạt rất nhỏ vang lên từ chậu nước trong phòng bếp, giống như thứ gì đó đi ra khỏi mặt nước, nếu là người bình thường, hoàn toàn không thể phát hiện ra tiếng động nhỏ như vậy, nhưng tất cả đều không lừa được thính giác nhạy bén của Linh Bảo.
Cô vờ như không phát hiện ra điều gì, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, vẫn tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại.
Một lát sau, liếc mắt đã thấy những vết chân đẫm nước kéo dài đến cửa phòng Tả Bưu đang ngủ.
Lại đợi thêm một lúc.
Linh Bảo kiên nhẫn tiếp tục giả vờ, hai phút sau, nghe thấy tiếng đồ đạc rơi truyền đến từ phòng Tả Bưu ngủ, lúc này, Linh Bảo mới đi vê phía căn nhà, tốc độ chậm rãi như người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận