Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 214:
"Anh Hướng, có thể nói cho tôi biết mấy ngày qua anh đã xảy ra chuyện gì không?" Lục Linh Bảo giữ im lặng nãy giờ, lúc này tiến lên dò hỏi. Lúc này Hướng Văn Nam mới phát hiện Lục Linh Bảo và Cổ Nguyệt đang đứng trong phòng bệnh, hắn rất có ấn tượng với Lục Linh Bảo, thế nên nhận ra ngay: 'Lục... Lục sư muội...'
Nói tới đây, hắn đột nhiên ho mạnh, có vẻ như sau khi thắt cổ không thành, dù may mắn không mất mạng nhưng dây thanh quản của hắn đã bị ảnh hưởng, vì vậy khiến cho hắn muốn mở miệng nói chuyện sẽ gặp phải trở ngại gây đau đớn. Lục Linh Bảo đặt tay lên cổ hắn, Hướng Văn Nam cảm thấy sự nóng rát như cào xé trong cổ họng dần dần được giảm bớt, lại thử mở miệng lần nữa, đúng là lân này không có bất kỳ khó khăn nào, hắn không khỏi giật mình nhìn về phía Lục Linh Bảo.
Cổ Nguyệt đi lên, nói: Anh Hướng, nếu anh cảm thấy trong người còn có chỗ nào không khỏe nữa thì mau nói với Lục Linh Bảo đi, lần trước tôi gặp sự kiện thần quái, suýt mất mạng, lúc đó là Lục Linh Bảo đã cứu tôi đấy, cô ấy thực sự rất lợi hại!"
Hướng Văn Nam cũng tự mình cảm nhận được Lục Linh Bảo không phải người tâm thường, lập tức tin răm rắp lời Cổ Nguyệt nói, sắp xếp lại những lời muốn nói, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Thật ra tôi cũng không biết liệu tôi có gặp sự việc kì quái nào hay không, nhưng việc vừa rồi quả thật quá quỷ dị, quá đáng sợ..."
Việc này phải nói từ ngày mùng một tháng năm, lúc này Hướng Văn Nam đã học đến năm thứ tư, ngoại trừ việc viết luận văn thì hắn còn phải thực tập ở một công ty tài chính lớn. Bởi vì gần đây công ty tài chính của hắn phải triển khai hoạt động nên phải tăng ca, thường đâu đó mười một giờ tối mới tan làm. Với vị trí thực tập sinh, vì muốn có biểu hiện tốt để tương lai được giữ lại làm việc nên Hướng Văn Nam cũng hãng hái tham gia tăng ca cùng những công nhân chính thức của công ty.
Công ty tài chính đa phần đều không có đãi ngộ về việc cung cấp chỗ ở, hắn không chỉ là một học viên, chỉ nhận được khoản tiền lương trợ cấp nhất định mà lại sinh ra trong một gia đình bình thường, tất nhiên sẽ không có khả năng chỉ trả cho các khách sạn ở khu vực trung tâm thành phố, nên cũng chỉ có thể cắn răng chịu cực, ngồi xe buýt mỗi ngày để trở về ký túc xá của trường học. Bác gái trung niên quét rác của công ty biết được mỗi ngày hắn đều ngồi xe buýt đường 321 về đại học F, tỏ vẻ thần bí nói cho hắn biết: "Tiểu Hướng, chuyến xe buýt 321 kia rất kỳ cục, mấy năm trước tiểu khu chúng tôi có một công nhân làm ca đêm đi về trên chuyến xe kia đã thấy một chuyện rất kỳ lạ, nói là nhìn thấy một người già mặc áo choàng dài chống quải trượng đi trên xe, trong lúc vô tình anh ta phát hiện ra mắt của người già mặc áo choàng dài đó không hề có tròng đen, toàn bộ đôi mắt đều là một màu trắng dã, lại thấy bàn chân của ông ta hướng về phía sau, cảm thấy vô cùng quỷ dị, khi nhìn thấy một nhà vệ sinh công cộng bên đường, anh ta vội vàng yêu cầu xuống xe. Ai ngờ ngày hôm sau nghe nói, chiếc xe kia xảy ra tai nạn xe cộ, bảy tám vị hành khách và người tài xế ngồi trên xe đó đều chết rất thảm trong vụ tai nạn. Thế nên, nếu cháu đi chiếc xe kia nhất định phải cẩn thận một chút!" Trong đô thị vẫn luôn có vô số các loại phiên bản khác nhau của lời đồn quỷ quái về chuyến xe buýt 321, nhưng thân là người trẻ tuổi thời đại mới, Hướng Văn Nam thật sự không tin lắm những lời nói vô căn cứ này, hoàn toàn xem nhẹ lời khuyên của bác gái, không để chuyện này vào đầu.
Buổi tối trước ngày mùng một tháng năm, hắn tan tâm muộn hơn mọi khi. Lúc đó chắc cũng đã gân mười hai giờ, hắn không chú ý mấy, ra khỏi cửa chính công ty không bao xa, vốn đã chuẩn bị tinh thần cắn răng đón xe taxi để trở vê trường học, không ngờ lại thấy con xe buýt 321 quen thuộc mà hắn thường đi vừa vặn chạy ngang qua. Thế là hắn vội vàng đuổi theo bằng hết tốc lực mới miễn cưỡng đuổi kịp xe.
Cả một đường hắn đều cúi đầu nói chuyện phiếm với đồng nghiệp và bạn học, mãi đến khi đi qua năm sáu trạm, hắn mới nhận ra có điều không thích hợp. Chuyến xe cuối cùng của 321 sẽ xuất phát vào lúc mười một giờ, bình thường thì thời điểm đến trạm trước cửa công ty hắn là mười một giờ mười lăm phút hoặc mười một giờ hai mươi phút, nhưng hôm nay lúc hắn ra khỏi công ty cũng đã sắp mười hai giờ, sao vẫn còn có xe 321 chứt
Hắn đi đến hàng ghế phía trước để hỏi tài xế, nhưng tài xế chỉ chăm chú lái xe, hỏi cái gì cũng không trả lời. Thẳng đến khi đi ngang qua một khúc đèn đường đặc biệt sáng, hắn mới kinh hãi phát hiện ra một chuyện, trên xe ngoại trừ hắn ra thì tất cả các hành khách khác, bất kể là đang đứng hay là ngồi, bàn chân đều hướng vê phía sau. Nghĩ đến câu chuyện kinh khủng dì quét rác kia từng kể, hắn vội vàng yêu cầu xuống xe.
Ai mà ngờ được sau khi trở về ký túc xá, hắn thường xuyên xuất hiện ảo giác, vào lúc đi vệ sinh vào buổi tối sẽ nhìn thấy trong gương xuất hiện một lão già mặc áo choàng dài, có đôi khi còn phát hiện một cây quải trượng bằng gỗ trong chăn của mình, hoặc là khi ngủ thiếp đi sẽ nghe được tiếng bước chân kéo dài vang lên trong ký túc xá.
Hắn thường xuyên bị dọa đến mức toàn thân chảy mồ hôi lạnh, khi nhìn kỹ lại phát hiện hoàn toàn không có gì bất thường cả. Về sau hắn lại có cảm giác dường như mình đã đánh mất một khoảng thời gian trong ký ức, bởi hắn căn bản không hề biết có chuyện gì đã xảy ra xung quanh mình, thế nhưng thái độ của bạn học và đồng nghiệp khi đối xử với hắn đã dần trở nên xa cách. Mà ngay lúc này khi biết được chính bản thân đã tự treo cổ tự sát, hắn càng cảm thấy cả người phát lạnh, rõ ràng hắn không có chút ấn tượng nào đối với việc này!
Nghe Hướng Văn Nam nói xong, Lục Linh Bảo đại khái cũng đã hiểu rõ chân tướng của sự việc, trước đe dọa, sau nhập thân, là chiêu thức hay dùng của đám lệ quỷ. Sau khi bọn họ quấn lấy người bị chọn, sẽ nghĩ cách hạ thấp dương khí bảo vệ thể xác trên người kia khiến cho trạng thái sức khỏe của cơ thể trở nên suy yếu, làm cho tâm trí nảy sinh nhiều cảm xúc sợ hãi, đây đều là những cách tối ưu để cắt giảm dương khí. Một khi dương khí yếu ớt, bọn quỷ liền có thể tùy thời nhập thân cho đến khi giết chết được người này mới thôi.'Không cần sợ hãi, chỉ cần anh đeo lá bùa này trên người một thời gian và tuyệt đối không tháo ra, về sau sẽ không còn việc gì cả." Lục Linh Bảo lấy ra một lá bùa bình an đưa cho hắn, tấm bùa này có thể ngăn ngừa việc bị thương ngoài ý muốn, cũng có thể phòng ngừa tà khí quấy nhiễu, rất thích hợp với tình hình hiện tại của Hướng Văn Nam. Hướng Văn Nam bán tín bán nghi nhận lấy, không biết vì lý do gì, sau khi nhận được lá bùa này cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Sau khi xuất viện vào ngày hôm sau, quả nhiên hắn đã không còn nhìn thấy ảo giác kỳ quái xuất hiện nữa, cũng không còn tình trạng ký ức bị phân chia thành từng mảnh nhỏ nữa.
Lục Linh Bảo vốn tưởng rằng việc này diễn ra chỉ chuyện ngoài ý muốn, dù sao trước kia cũng không nghe ngóng được xe buýt 321 thực sự đã xảy ra chuyện gì. Vậy mà không ngờ rằng, một tuần sau, Hướng Văn Nam mặt mày tái nhợt chạy đến tìm cô: "Lục sư muội, đồng nghiệp của tôi cũng tự sát!"
Nhưng không may, người tự sát kia đã thực sự chết rồi.
Mãi cho đến ba ngày sau khi đồng nghiệp này không đến công ty làm, cũng không xin nghỉ phép với ban lãnh đạo, bọn họ mới đi tìm người này theo địa chỉ của anh ta ghi lại, lúc này mới phát hiện người đồng nghiệp đó đã treo cổ chết trên chiếc quạt trân lớn kiểu cũ.
Khi bọn họ mở cửa ra, thi thể người đồng nghiệp kia cùng lúc đó kéo theo quạt trần cùng rơi xuống. Dây dùng để thắt cổ là dây của một đôi giày, quạt trần làm giá đỡ chịu sức nặng, một người đàn ông hơn một trăm cân, nếu tính theo lẽ thường thì quạt trân vốn không thể chịu nổi sức nặng này, nhưng không hiểu sao thực tế người kia lại có thể treo cổ như vậy.
Mà Hướng Văn Nam lúc trước cũng lấy dây mạng ở trong phòng ngủ treo mình lên quạt trân ở giữa phòng ngủ, theo lời những người bạn cùng phòng đã cứu hắn hôm đó nói, dưới chân hắn không hề có ghế, không hiểu nổi hắn đã treo mình lên trên bằng cách nào.
"Người đồng nghiệp kia cũng thường xuyên ngôi xe buýt số 321 vê nhà, cho nên tôi nghĩ, có khi nào anh ta cũng gặp tình trạng tương tự như tôi không?” Hướng Văn Nam nói.
Lục Linh Bảo nhíu mày suy nghĩ một hồi, đều là xe buýt 321, đều là cùng một phương thức thắt cổ, thực sự có khả năng là bị cùng một quỷ hồn tập kích.'Ngày thường anh ta có biểu hiện gì lạ thường hay không?" Cô hỏi. Hướng Văn Nam lắc đầu: "Người đồng nghiệp này là một người hướng nội, vẫn luôn làm việc một mình, cho nên mọi người đều không chú ý tới." "Thi thể hiện tại đang ở chỗ nào?" Lục Linh Bảo hỏi.
Hiện tại, nếu muốn biết tình huống cụ thể chỉ có thể chiêu hồn để hỏi người chết. Chiêu hồn tốt nhất là phải có thi thể hoặc tro cốt.
"Bị cảnh sát mang đi, cụ thể thì đặt ở nơi nào tôi cũng không biết." "Vậy trước hết đi đến Cục Cảnh Sát hỏi một chút đi." Cô cần tìm quỷ hồn của nạn nhân để xác nhận.
Hướng Văn Nam cảm thấy có chút khó hiểu, cảnh sát cũng cảm thấy vụ án này có chút kỳ lạ, vẫn đang ra sức điều tra, thi thể sẽ không cho người bình thường tiếp xúc, tiến độ điều tra cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ, Lục sư muội đến Cục Cảnh Sát hỏi thì làm gì có tí manh mối nào đâu cơ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận