Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 175:
Đi bộ tuần tra quanh huyện Văn Nhiêu khô căằn trong ba ngày, Linh Bảo vẫn không thấy được quỷ quái tinh linh đáng ngờ nào, bởi vì biết hôm nay sẽ tổ chức nghi thức cầu mưa, nên cô tính thời gian, chuẩn bị trước khi nghi thức cầu mưa kết thúc, trở về thôn Bạch Đế ban mưa xuống.
Nào biết một lúc lâu sau cũng không cảm nhận được luồng tín ngưỡng chi lực nào từ chúng tín đồ, cô cảm thấy có chút không đúng, tăng nhanh tốc độ chạy về thôn Bạch Đế. Trở lại thôn để xem, thấy dân làng đã chuẩn bị giải tán, ủ rũ chuẩn bị về nhà.
Linh Bảo bởi vì sự bao trùm của thần thức bị giới hạn ở khu vực trong miếu, cho nên cô chỉ biết miếu Sơn thần bị phong tỏa, những thứ khác đều không biết.
Kéo người lại hỏi, mới biết được chuyện vừa rồi, trong quận có cán bộ mang theo cảnh sát đến, không chỉ không cho phép bọn họ tổ chức nghi thức cầu mưa, mà còn phong tỏa miếu, bắt giam người tổ chức nghi thức cầu mưa.
"Bọn họ muốn làm gì đây?" Trên mặt Linh Bảo mang theo chút tức giận.
Cô cố ý trở về để tạo mưa, nhưng lại thấy nghi lễ cầu mưa bị hủy, làm sao mà không tức giận cho được.
Trưởng thôn cũng là dân trong làng, đã sớm biết sự thần thông của Linh Bảo cùng với thuật vẽ bùa trừ tà của cô được truyền từ Sơn thần, ông ấy nhìn nét mặt của cô, nói chuyện cũng cẩn thận hơn:
"Tôi nghĩ có lẽ là muốn moi tiền, để tôi nói với ông chủ Hầu sửa miếu đi tìm bên kia thương ơợng.'
Ông ấy nói lại nguyên văn của cục trưởng Tang kia, ý tứ kia không thể rõ ràng hơn, Linh Bảo sao có thể không hiểu.
Chính phủ luôn có sự tôn trọng nhất định với tôn giáo, mặc dù không ủng hộ chủ nghĩa hữu thân nhưng miễn là nó không phải là tà giáo, tạo những suy nghĩ lệch lạc gây hại cho mọi người, thì trên cơ bản sẽ không can thiệp. Lần này lại có thể làm ra chuyện phong tỏa miếu bắt người, quả thật nằm ngoài dự liệu của Linh Bảo.
Cô không ngờ rằng, với danh tiếng lẫy lừng của miếu Sơn thần bây giờ, còn có kẻ không sợ chết mà dám động tay động chân ở đây.
"Linh Bảo, cô nói xem bây giờ phải làm sao?" Trưởng thôn có chút lo lắng nói. Một số người trong làng cũng bị bắt, gia đình của bọn họ muốn đến tìm ông ấy hỏi cho ra lẽ.
"Ông yên tâm đi, có Sơn thần ở đây, luôn có thể gặp hung hóa cát." Linh Bảo trấn an trưởng thôn, thần thái của cô chắc chắn, không hiểu sao lại làm cho trong lòng người ta an ổn hơn không ít.
Trưởng thôn vội vàng bái lạy về phía miếu Sơn thần: "Cầu Sơn thần Bồ Tát phù hộ!"
"Các ông đừng liên lạc với ông chủ Hầu vội, tôi đi xem tình huống thế nào đã." Linh Bảo triển khai thần thức quan sát, đoàn xe của cảnh sát cùng Cục quản lý Tôn giáo đã đến gân thị trấn.
Mặc dù đường nông thôn đã được lát thành đường bê tông, nhưng vẫn còn rất nhiều khúc cua, sườn núi rất dốc, là đoạn đường rất dễ xảy ra tai nạn, tài xế vùng ngoài đến đây thường lái xe rất cẩn thận, không dám tăng tốc.
Nhìn kỹ vào những vị gọi là "cảnh sát", Linh Bảo có chút không nói nên lời.
Đây đâu phải là đồng phục cảnh sát gì, chỉ là một ít quần áo bảo vệ giả trang thành mà thôi!
Dân làng trong thôn nắm bắt thông tin hơi chậm, cũng không có nhiều kiến thức, nhìn sơ qua thì khá giống cảnh sát, họ có súng trong tay, trên xe cũng đặt còi báo động, thấy thế là lập tức tin không chút nghi ngờ gì, dân làng ai ai cũng bị dọa sợ.
Linh Bảo nhìn vị cục trưởng Tang tai to mặt lớn trong xe, trong mắt hiện lên ý lạnh.
Các miếu thờ có chút danh tiếng ở đất nước này, hầu như tất cả đều bị Cục quản lý Tôn giáo thâu tóm. Nếu chỉ là phái vài nhân viên công tác thới hỗ trợ xử lý thì không nói, nhưng ở nhiều nơi họ lại mang những hợp đồng thầu miếu, trùng tu miếu về bên mình, miếu thờ đến tay bọn chúng, sẽ trở thành một nơi kinh doanh nhộn nhịp, để rồi tiên bạc đều sẽ chảy về túi riêng những kẻ này.
Cái tên cục trưởng Tang này ám chỉ mình là một quan chức, nhưng trên thực tế lại là một thương gia ký hợp đồng với đền miếu thờ, không biết đã kiếm được bao nhiêu tiên đen từ những người dân mộc mạc.
Bây giờ hắn ta dám công khai làm những điều như vậy, đủ để chứng minh rằng hắn ta vô pháp vô thiên, tương lai miếu thờ rơi vào tay hắn ta, sao có thể có kết quả tốt. Nếu muốn sau này miếu thờ của cô được hương khói ngút ngàn hơn, vậy thì phải làm cho đám người của Cục quản lý Tôn giáo luôn có một tinh thần kính sợ đối với thần miếu của mình, cô phải giết gà dọa khỉ mới được.
Muốn trách thì trách vị cục trưởng Tang này xui xẻo, lại tham lam quậy phá.
Cô quyết định sẽ đưa ra trừng phạt nghiêm khắc cho vị cục trưởng Tang này, Linh Bảo lập tức chuyển thần lực với tốc độ tối đa, trong vòng vài phút đã đi được hai ba mươi ki-lô-mét, xe của cục trưởng Tang vừa mới tiến vào đường cao tốc không lâu, cho nên đã đuổi kịp bọn họ.
Cô đi bộ từ đường quốc lộ đến con đường nhỏ, không gặp bất cứ ai trên đường, nếu ai đó vô tình nhìn thấy, cũng chỉ cảm thấy bản thân nhìn thấy một bóng mờ, sẽ nghĩ rằng đó là do mình hoa mắt.
Cục quản lý Tôn giáo mang theo ba người lái xe, vừa mới vào đường cao tốc từ thị trấn đến huyện, cảm giác lốp xe vang lên một tiếng nổ, ngay sau đó, toàn bộ thân xe lắc lư giống như nghiêng trời lở đất. Một loạt các xe cảnh sát ở phía sau phanh không kịp, tất cả đều va chạm liên hoàn.
Tiếng nổ bùm bùm bùm, giống như đốt pháo. Mặt và đầu của tất cả các "cảnh sát" trong xe đều bị kính xe do bị vỡ làm trây xước, đại đội trưởng" ra lệnh dán giấy niêm phong, anh ta không chỉ bị trây xước mặt, mà còn bị gãy tay nữa.
Thảm hại nhất là người trong xe của Cục quản lý Tôn giáo, trên đầu hai cán sự đầy vết thương, trên trán bị đụng phải lõm xuống thành một cái lỗ, có thể nói là vỡ đầu chảy máu.
Thảm hơn cả bọn họ là cục trưởng Tang, hắn ta hoàn toàn hôn mê, trên đầu trên mặt đều máu tươi, một chân còn bị đè dưới ghế ngồi, vặn vẹo với góc độ đáng sợ, mấy tên có kinh nghiệm thường xuyên đấm đá, tiến lên sờ một cái, nói rất có thể là bị gãy xương, nếu xử lý không tốt, có khi nửa đời sau sẽ phải trải qua trên xe lăn.
Ngược lại với sự chật vật và thê thảm của họ, một số dân làng bị bắt ngồi ở giữa "xe cảnh sát", bị còng tay, không thể vịn vào đâu khi va chạm đột ngột xảy ra, thậm chí còn không thắt dây an toàn, lại không bị thương!
Nét mặt của đoàn người hai bên trái ngược hoàn toàn.
Mấy tên côn đồ mặc đồng phục bảo vệ ngụy trang thành cảnh sát hai mặt nhìn nhau, cuối cùng có người không nhịn được nói:
"Quá là phi logic, cùng bị đụng giống nhau, tại sao họ không bị gì cả!"
Những người khác cũng bán tín bán nghi, nếu một hoặc hai dân làng bị bắt không bị thương là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng bảy người bị bắt, nằm rải rác trong ba chiếc xe, không ai bị thương cả, điều này đúng là không thể tưởng tượng được!
Sự việc truyền tới tai tên đại đội trưởng, anh ta đỡ cánh tay đi qua mấy chiếc xe để xem, các dân làng không có một vết thương nào, thậm chí còn không có vết bầm tím do bị va đập, giống như từ nãy tới giờ không có vụ va chạm nào xảy ra.
Thấy những bộ dạng khó tin của mấy tên "cảnh sát", dân làng tự hào ưỡn ngực:
"Có Sơn thần Bồ Tát phù hộ cho chúng ta, sao chúng ta có thể xảy ra chuyện gì!"
"Ngược lại, các người xem lại mình đi, cục trưởng gì đó vừa rồi kiêu ngạo nhất, cho nên bị thương nặng nhất, những người khác đều là đồng lõa, cho nên chỉ bị thương nhẹ, ngẩng đầu ba thước có thần linh, Sơn thần Bồ Tát của chúng ta mắt sáng như gương!"
Tên đại đội trưởng chạm vào cánh tay bị gãy xương của mình, im lặng.
Còn không phải sao, cục trưởng Tang là tên cầm đầu, bị thương nặng nhất, mà anh ta là người ra lệnh phong tỏa miếu Sơn thần, trở thành người bị thương nặng thứ hai.
Mặc dù dân làng không nói rõ, nhưng tất cả đều nghĩ rằng do họ vừa xúc phạm đến miếu Sơn thần nên bị báo ứng.
Có một số việc, chỉ khi tự mình trải qua, mới có thể cảm nhận rằng những chuyện huyền diệu khó giải thích đó thật sự tồn tại. Báo ứng này, quả thực là đến rất nhanh.
Nghĩ đến các học sinh trung học ở trên huyện truyền miệng rằng Sơn thần thôn Bạch Đế linh nghiệm như thế nào, đại đội trưởng chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, trong lòng lặng lẽ nói "Sơn thần thứ tội, Sơn thần thứ tội!", sau đó tận lực làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đoạt chìa khóa từ trong tay tên cảnh sát, nhanh lẹ mở tất cả còng tay ra.
"Thất lễ với bà con rồi, mọi người mau về nhà đi!" Nụ cười của anh ta cực kỳ lịch sự.
Dân làng xuống xe, tất cả đều rất hạnh phúc, nhìn đi, ngay cả "cảnh sát" cũng sợ, Sơn thần Bồ Tát của họ quả nhiên pháp lực vô biên!
Ngay lúc này, một số xe cảnh sát đã đuổi theo từ trấn, bao quanh họ.
Hơn 20 cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát màu xám bước xuống xe, dùng súng chỉ vào những người trong vụ tai nạn xe:
"Bỏ vũ khí xuống, giơ tay lên, không được nhúc nhích!"
Dân làng đều sững người, sao lại có thêm một nhóm cảnh sát nữal
Trong khi đó những người mặc "đồng phục cảnh sát" đằng kia, khuôn mặt của họ xuất hiện sự hoảng loạn, một số người muốn chạy, nhưng bị hai cảnh sát xông lên ấn xuống đất.
Cảnh sát dẫn đầu đội xuất trình giấy tờ: "Chúng tôi vừa nhận được báo cáo, nói có người giả danh cảnh sát, còn giam giữ dân làng bất hợp pháp, mời các anh đi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến!"
Do cục trưởng Tang và hai tên tay sai của hắn ta bị thương nặng, chỉ có thể đưa đến bệnh viện trước, các tên khác bị thương rất nhẹ, được đưa đến đồn cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận