Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 161:
Bây giờ cô cũng đã có những người bạn khác. Tuy rằng họ không thể sống lâu, nhưng ít nhất cô có thể làm cho bọn họ sống đến trăm tuổi, dù sao cũng còn có gần một trăm năm hạnh phúc mà, đến lúc đó nói không chừng cô lại có thể nghĩ ra biện pháp gì khác, hoặc lại kết giao với bạn bè mới, sẽ không bao giờ cảm thấy cùng đường bí lối.
Bản chất vốn là người lạc quan, cô luôn có thể nghĩ thông suốt và ngay lập tức đặt những nỗi u sầu kia ra sau đầu.
"Hiện tại cảm giác khó chịu của cô đã biến mất, chứng tỏ cô đã không sao rồi, không cần lo lắng nữa đâu, nếu như cô vẫn còn lo lắng, tôi sẽ gọi bác sĩ đến xem cho cô."
Tề Mục rõ ràng là hiểu lầm ý nghĩ của cô.
Linh Bảo vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu không cần đâu, tôi thực sự đã khỏe lại rồi."
Việc quan trọng nhất lúc này là điều tra ra thủ phạm gây ra cái chết bất thình lình của người chơi game, sau khi ăn xong, hai người bèn cùng nhau đến nhà họ Lý tìm Lý Khải hỏi chuyện.
Lần trước Lý Khải suýt chút nữa mất mạng vì trò chơi kia, hiện tại đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hỏi cái gì trả lời cái đó, thật sự khiến cho Tề Mục thu về được không ít manh mối hữu ích.
Kết hợp lại những lời của Linh Bảo và Lý Khải, Tê Mục phát hiện ra rằng Lý Khải đã hai lần gặp phải thứ hút tinh lực kia, đều là sau khi tiến vào một phó bản đặc biệt trong trò chơi. Mà điều kiện để tiến vào phó bản đó là thực hiện một nhiệm vụ cụ thể liên tục trong hơn mười hai tiếng đồng hồ, phó bản có thể được kích hoạt ngẫu nhiên.
Thế là Tê Mục ngay lập tức quay trở lại nhóm làm việc của mình, lệnh cho tất cả mọi người đều tải trò chơi trực tuyến có tên Tu Tiên Vấn Đạo xuống, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, đảm bảo phải dụ được con quái vật giết người kia ra ngoài.
Thế nhưng suốt hai ngày, đôi mắt của hơn chục người trong nhóm đều đã đỏ hoe, nhưng không ai trong số họ thành công kích hoạt được phó bản.
Linh Bảo sau khi nghe tin, lại có một suy đoán khác: "Nhóm các người đều là tu sĩ, nhưng người chết lại đều là người thường, nếu chúng ta dùng người thường làm mồi nhử thì sẽ càng tốt hơn?"
Tề Mục cũng cảm thấy điều này rất có lý, sau khi thảo luận với cả nhóm, họ tiến hành hợp tác với đại học F, thiết lập điểm giám sát ở đại học F, chọn ra hai mươi người nghiện chơi game lâu năm như Lý Khải làm mồi nhử, bắt đầu thực hiện kế hoạch câu cá.
Kế hoạch câu cá được đặt tên theo giải đấu trò chơi, nội dung của cuộc thi rất kỳ lạ, thi xem trong ba ngày ai thu thập được nhiều điểm tích lũy online hơn. Ba người đứng đầu sẽ nhận được giải thưởng từ mười ngàn đến năm mươi ngàn tiền mặt.
Cấp dưới của Tề Mục bao trọn quán nét gân cổng trường phía nam, bố trí trước các loại thiết bị giám sát linh dị, bao gôm camera hồng ngoại, cảm biến nhiệt độ, máy thu âm thanh không thuộc vê con người, cảm biến từ trường, hơn nữa còn giám sát lưu lượng dữ liệu thông qua máy chủ của tiệm net.
Bộ phận khai thác và vận hành công ty Tu Tiên Vấn Đạo cũng không muốn xuất hiện án mạng hủy hoại đi con gà đẻ trứng vàng, bèn cử nhân viên kỹ thuật của công ty đến hỗ trợ giám sát cùng với nhân viên công tác của cục quản lý các sự kiện thần bí.
Sau khi tất cả nhân viên giám sát và máy móc thiết bị được đặt tại một cửa hàng trống bên cạnh quán nét, người của công ty Tu Tiên Vấn Đạo mới dẫn dắt các học sinh "tham gia cuộc thi” vào quán. Theo phân tích của các thành viên trong nhóm Tề Mục về những nạn nhân trước đây, tất cả học sinh được chọn đều là nam sinh.
Những cậu trai trẻ tuổi này chẳng hề hay biết gì về vai trò của mình, họ hào hứng chọn chỗ rồi ngồi yên vị trong quán net, khi nhân viên tuyên bố bắt đầu, bọn họ mở máy tính đăng nhập vào trò chơi một cách thành thạo, bắt đầu hăng say làm nhiệm vụ.
Linh Bảo với tư cách là nhân viên ngoài biên chế, cũng đến hiện trường, cô vừa dùng thần thức theo dõi tình hình bên phía tiệm net, vừa tò mò thăm dò các loại thiết bị. Những người trong nhóm Tề Mục đã ăn cơm với cô một lần, còn chơi trò chơi với nhau, cũng coi như là người quen, thái độ đều rất thân thiện, cô hỏi cái gì họ đều giải thích cho cô cái đó, cực kỳ kiên nhẫn.
Tất cả mọi người quan sát một buổi sáng, bất kể là cục quản lý các sự kiện thần bí bên này hay là công ty trò chơi bên kia đều không phát hiện ra bất cứ động tĩnh bất thường nào cả.
Lý Khải cũng từng nói, bình thường phải làm nhiệm vụ liên tục 12 tiếng đồng hồ mới có thể ngẫu nhiên kích hoạt được phó bản thần bí kia.
Linh Bảo mở rộng thần thức quan sát tình hình của hai mươi học sinh kia, tạm thời không phát hiện tinh khí của người nào có biểu hiện khác thường.
Đến giữa trưa, tiểu mập Thang Viên đi đặt cơm hộp, tuy đã lựa chọn kỹ càng lắm rồi nhưng cơm hộp rốt cuộc cũng vẫn là cơm hộp, chẳng ngon lành gì cả, mọi người đang chuẩn bị ăn qua loa vài miếng cho xong chuyện thì chợt nghe thấy một giọng nữ êm tai từ ngoài cửa truyền vào: "Kẹt xe một chút, nhưng may mà vẫn đến kịp."
Cửa vừa đẩy ra, mọi người liền trông thấy một đại mỹ nhân dáng người cao gầy, ngũ quan sắc sảo, phía sau là hai người đàn ông trông như đầu bếp đang ôm theo hộp xốp.
Mấy lập trình viên của công ty game đều hai mắt sáng rỡ, người trong nhóm Tề Mục cũng chào hỏi cô ta một cách tự nhiên: "Thiều Thi tới rồi!"
"Òa, em mang cơm tới hả, em đúng thật là tiên nữ cứu khổ cứu nạn!"
Thì ra người này chính là Trình Thiều Thi trong nhóm Tề Mục. Cô ta gia nhập vào cục quản lý các sự kiện thần bí căn bản không phải làm việc nghiêm túc gì cả, nhưng gia cảnh của cô ta không hề tâm thường, nghe nói còn là vị hôn thê mà gia tộc Tê Mục đã ngầm thừa nhận, tất cả mọi người đều chung sống hòa thuận với cô ta, ít nhất ngoài mặt là như vậy.
Trình Thiều Thi gật gật đầu xem như đáp lại, sau đó đi đến bên cạnh Tề Mục: "Em nghĩ cơm hộp bên ngoài ắt hẳn là không ngon nên đã bảo người làm chút đồ ăn, tuy rằng không so được với đồ ở nhà nhưng dù sao vẫn ngon hơn đồ ăn mua bên ngoài"
"Vất vả rồi." Tê Mục nói một cách thờ ơ.
Trình Thiều Thi thấy anh đang chăm chú dán mắt vào màn hình máy tính, cũng không nói nhiều quấy rây anh nữa, cô ta sai người mở hộp thức ăn ra, phân chia đến tận tay từng người đang trong phòng làm việc.
Cùng là cơm hộp nhưng quy cách lại hoàn toàn khác nhau, cơm hộp cô ta đưa cho được đựng trong hộp đặc chế, có sáu bảy ô vuông, mỗi một ô đều chưa đầy đồ ăn đủ màu sắc hương vị, cơm cũng tỏa ra hương thơm của gạo thơm cao cấp, mỗi người còn được thêm một cái đùi gà lớn và một hộp trái cây tráng miệng.
Linh Bảo đã ngửi thấy mùi thơm trong hộp thức ăn, bụng thâm nghĩ cô gái này quả thật không tệ, lại không ngờ được rằng sau khi chia hết một vòng, cuối cùng khi đến lượt cô thì Trình Thiều Thi liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó thốt lên:
"Thôi chết, xin lỗi cô Lục, lúc trước không biết cô cũng ở đây nên không chuẩn bị thêm."
Tề Mục cố ý đặt địa điểm của kế hoạch câu cá ở đại học F, trong lòng cô ta vốn đã cảm thấy kỳ lạ, nghe người ta nói Lục Linh Bảo cũng ở đây thì lại càng cảm thấy không thoải mái. Cho nên dù biết rõ có bao nhiêu người cô ta vẫn cố ý chuẩn bị ít đi một phần.
Cô ta cố tình vòng qua Lục Linh Bảo, xếp cô ở vị trí cuối cùng, người bình thường hẳn là cũng hiểu được rằng mình không được chào đón. Cục quản lý các vấn đề thần bí bọn họ phá án, một người ngoài như cô vốn không nên ở đây.
Linh Bảo nhìn thoáng qua hai cái hộp xốp trống rỗng, thật sự không còn nữa, đành phải rầu rĩ nói: "Không sao đâu, tôi có cơm hộp đây rồi."
Tề Mục nghe thấy Linh Bảo nói chuyện liên rời mắt khỏi màn hình máy tính, thấy trong tay mọi người đều có hộp cơm mới, chỉ mỗi Linh Bảo là không có, tuy rằng làm bộ như không để tâm nhưng ánh mắt uể oải kia của cô đã đủ để nói rõ hết thảy, trên mặt Tề Mục bất giác hiện lên ý cười, anh cầm hộp cơm nhiều tầng Trình Thiều Thi cố ý chuẩn bị riêng cho mình đi tới: "Đúng lúc phần này của tôi nhiều quá ăn không hết, đây, chia cho cô phần này."
Linh Bảo nhìn qua, hộp cơm này rất nhiều tâng, đồ ăn rõ ràng nhiều hơn những người khác, nghĩ thâm làm tổ trưởng quả nhiên có đặc quyền, có điều nếu anh đã ăn không hết cô giúp anh ăn cũng đỡ lãng phí, thế là mặt mày hớn hở nhận lấy hộp cơm: "Vậy thì cảm ơn anh nhé!"
Trình Thiều Thi trơ mắt nhìn hộp cơm tình yêu mình tỉ mỉ chuẩn bị rơi vào trong tay Linh Bảo, lòng muốn ngăn cản, lại sợ Tê Mục cảm thấy cô ta quá keo kiệt, chỉ có thể thâm mắng Lục Linh Bảo vô tri.
Cũng không thể hoàn toàn trách Linh Bảo không nhạy bén ở mặt này, dù sao cô cũng mới gặp Trình Thiêu Thi một lần, cô ta cũng không thể hiện ý tứ đặc biệt gì với Tê Mục trước mặt cô cả, hai người lại không có đường nhân duyên nối liền, cô còn tưởng họ chỉ là đồng nghiệp bình thường. Linh Bảo vui vẻ mở hộp cơm ra nhìn thử, bên trong đều là những món ăn thanh đạm và tốt cho sức khỏe, quả thực hoài nghi có phải mấy món này toàn luộc với hấp không, tạo trông thì đẹp mắt đấy, nhưng ngửi một cái là biết ngay là kiểu thiếu dầu, ít muối, ăn không ngon. Linh Bảo đảo mắt một vòng, đúng lúc nhìn thấy tiểu mập Thang Viên từ ngoài cửa đi vào, hộp cơm mới trên bàn của anh ấy vẫn còn nguyên chưa động vào, thế là cô lập tức vẫy tay gọi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận