Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 275:
Đồng thời, hạ thân hồn cấm chế lên mấy người kia.
Cả đám vội vàng dạ dạ vâng vâng.
Đám người Nguyên Như Bồi không thể nào ngờ được lão tổ tông nhà mình thế mà cũng là thân linh chuyển thế.
Thảo nào Lục tiền bối lại coi trọng lão tổ tông nhà mình như thế, thì ra kiếp trước hai người đã có duyên tiền định.
Linh Bảo ho nhẹ một tiếng hóa giải sự xấu hổ: "Ờ, mấy ông tới tìm tôi có chuyện gì không? Chúng ta vào phòng nói chuyện đi!"
Cô vừa nói xong Thanh Tiêu đã kéo cô đi vào trong phòng.
Từ lúc mới bắt đầu, bàn tay nắm chặt tay cô chưa hề buông ra.
Linh Bảo nhìn mấy người tu hành nhà họ Nguyên đang đi theo phía sau, lại ngẫm lại chênh lệch chiều cao giữa mình và Thanh Tiêu, chắc chắn là trông như bố đang dắt con gái vậy, vì thế cô định bụng hất tay anh ra.
Thanh Tiêu cảm nhận được cô đang kháng cự nhưng không buông ra mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.
Linh Bảo tiến đến bên cạnh anh, kiễng chân lên nhỏ giọng nói:
"Thanh Tiêu, anh đừng dắt tay em như vậy nữa được không, bây giờ em đã là nhân vật lớn trong mắt phàm nhân rồi! Anh cứ dắt em như dắt trẻ con vậy mấy hậu bối này nhìn vào sẽ nghĩ thế nào đây?"
Khi còn bé lúc đi ra ngoài Thanh Tiêu cũng thường xuyên dắt cô như vậy, hoặc là dứt khoát bế cô trên tay, lúc ấy chẳng nghĩ gì cả. Nhưng bây giờ, trải qua mấy trăm năm xa cách lại làm như vậy, cô luôn cảm thấy có gì đó hơi kỳ. Tất nhiên, cô muốn giữ hình tượng cũng là một lý do.
Trong mắt Thanh Tiêu thoáng hiện lên ý cười, cô nhóc này bây giờ cũng biết để ý đến mặt mũi rồi cơ đấy.
Anh buông tay ra như ý cô muốn, thấy Linh Bảo bước vài bước đi đến chính đường ngôi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại, ra vẻ một cao nhân đạo mạo đoan trang, ho nhẹ một tiếng nói với đám người Nguyên Như Bồi:
"Nếu có việc gì thì cứ nói."
Đám người Nguyên Như Bồi đến thỉnh giáo vấn đề tu hành, sau khi cô chỉ điểm bọn họ xong, trong phòng chỉ còn lại hai người cô và Thanh Tiêu.
Có điều trải qua một hồi gián đoạn, tâm tình kích động vì lâu ngày gặp lại của Linh Bảo cũng vơi đi hơn phân nửa, lực chú ý lại một lần nữa đặt vào thế giới phàm nhân.
Cô nhìn giấy bùa trên bàn, tiếp tục vắt óc suy nghĩ. "Cái này để làm gì đây?" Thanh Tiêu cố gắng lấy lại sự chú ý của cô.
Linh Bảo đột nhiên tỉnh ra, sao cô ngốc thế nhỉ, có một cao thủ bùa chú như Thanh Tiêu ở đây, việc gì mà cô phải suy nghĩ một mình!
Vì thế vội vàng kể cho Thanh Tiêu nghe nhu cầu của mình.
Quả nhiên, Thanh Tiêu nói: "Cứ giao cho anh."
"Em biết ngay mà, Thanh Tiêu là giỏi nhất!" Thuật bùa chú của cô đại đa số cũng là do Thanh Tiêu dạy cho, nhưng cô không đủ tinh thông để lĩnh ngộ được quy tắc cao cấp như vậy.
Nay Thanh Tiêu tuy tu vi vẫn chưa khôi phục nhưng thần thức và trí nhớ vẫn còn đó, đương nhiên để anh nghiên cứu phát triển bùa này càng thích hợp hơn cô làm.
Hiện giờ thời gian gấp rút, có Thanh Tiêu ở đây, cô có thể dành nhiều tinh lực hơn để xử lý sự vụ ở thần miếu cũng như lo liệu những chuyện khác.
Hoàng hôn buông xuống, trong ký túc xá nữ sinh đại học F, Lê Tuyết chạy như bay, nhanh chóng lẻn vào phòng trước, sau đó liều mạng áp sát vào cửa.
"Tiểu Tuyết, cậu làm gì vậy, mau mở cửa ral"
Bên ngoài, Mạnh Thi Văn và Cổ Nguyệt lo lắng gõ cửa.
"Không, không được, mình cầu xin các cậu, đêm nay các cậu ở bên ngoài được không, ngày mai mình trả tiền phòng cho các cậu!" Trong giọng nói của Lê Tuyết chứa đầy sự khẩn cầu, nức nở như đang chịu đựng cái gì đó.
"Cậu bị sao vậy? Nếu cậu gặp bất kỳ khó khăn gì, cứ nói ra để tất cả cùng nhau giải quyết!" Mạnh Thi Văn vốn luôn lạnh lùng giờ đây lo lắng nói.
Từ hơn một năm trước, không biết vì lý do gì mà Linh Bảo lại rời trường, không bao giờ trở về nữa, ký túc xá cũng chỉ còn lại cô ấy và Lê Tuyết. Sau đó cố vấn nói muốn lấp đầy chỗ trống trong phòng ngủ, Cổ Nguyệt mới chuyển tới.
Vì ba người đều bảo vệ bí mật chung của Linh Bảo, nên quan hệ càng ngày càng thân thiết.
Mặc dù Linh Bảo không trở về, nhưng trường học vẫn giữ lại học bạ và giường của cô, các cô ấy luôn tin tưởng chắc chắn rằng cô sẽ trở lại.
"Không, các cậu mau đi đi, cầu xin các cậu để mình ở lại một mình!"
Lê Tuyết chỉ cảm thấy giờ phút này cổ họng khô khốc đến nóng rát, cảm giác kia không ngừng tác động vào lý trí của cô ấy.
Ngoài cửa dần dần trở nên yên tĩnh.
Chắc là họ đi rồi nhỉ? Lê Tuyết lặng lẽ mở cửa, đã thấy Mạnh Thi Văn và Cổ Nguyệt chen vào nhanh như sét đánh.
Cô ấy nhất thời sợ tới mức thét chói tai một tiếng, đồng thời che miệng và mắt mình như gặp phải chuyện kinh khủng gì đó, rồi liều mạng lui vê phía góc phòng. Mạnh Thi Văn và Cổ Nguyệt cũng sững sờ.
Họ không thể tin những gì họ đã thấy.
Mấy ngày nay Lê Tuyết không về phòng. Hôm nay sau khi trở về từ buổi học tại giảng đường, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đi đến ký túc xá để lấy một vật gì đó, vậy nên ba người đi cùng nhau trở lại ký túc xá. Nhưng đột nhiên sắc mặt Lê Tuyết trắng bệch, che miệng chạy vê phòng ngủ. Họ lo rằng cơ thể cô ấy không thoải mái nên mới vội vàng đi theo về, ai dè Lê Tuyết lại không mở cửa.
Vừa rồi vất vả lắm họ mới chen vào được, lại nhìn thấy hai mắt Lê Tuyết đỏ bừng, bên miệng còn có hai cái răng nanh duỗi ra rất dài, dáng vẻ kia, quả thực giống như dã thú mất khống chế.
Đầu óc Mạnh Thi Văn xoay chuyển nhanh, trong nháy mắt nghĩ đến bài viết mà mấy ngày trước nhìn thấy trên diễn đàn.
Nghe nói mấy trường đại học đều xuất hiện bệnh dị hóa, sẽ rất cuông bạo, cắn loạn, một khi bị phát hiện đều sẽ bị quốc gia dẫn đi.
Hơn nữa những người bị dẫn đi cũng không bao giờ trở về, không biết là đem đi thí nghiệm hay là bị xử tử.
Xuất phát từ tình nghĩa với Lê Tuyết, cô ấy vội vàng đóng cửa lại, phòng ngừa bị người bên ngoài nhìn thấy, rồi lại đưa tay vào trong túi, lấy ra cái dùi cui điện phòng lang sói kia chắn trước ngực.
Gần đây cô ấy đang tìm việc làm vào năm cuối đại học, cô ấy cũng hy vọng được thử một chút cuộc sống của người bình thường, cho nên cũng gia nhập đại quân tìm việc, vì an toàn của bản thân, nên đã chuẩn bị một cây dùi điện phòng lang sói mang theo bên người.
Cô ấy không phải là người lỗ mãng, cho dù muốn bảo vệ Lê Tuyết, cũng sẽ không lấy an toàn tính mạng của mình ra đùa giõn.
"Tiểu Tuyết, rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy?"
Lê Tuyết cũng nhìn thấy dùi cui điện chống lang sói trong tay cô ấy, trong mắt dâng lên hy vọng:
“Thi Văn, giật điện mình đi, trói mình lại, bịt miệng lại, mau!”
"Mình không khống chế được bản thân, mình không muốn làm các cậu bị thương!" Cô ấy vội vàng khẩn cầu.
Mạnh Thi Văn nhìn dáng vẻ của cô ấy, sự nghi ngờ bối rối trong mắt dần dần trầm tĩnh lại, mở dùi cui điện ra, nhanh chóng tiến lên giật Lê Tuyết.
Một trận điện quang lóe lên, Lê Tuyết lập tức hôn mê bất tỉnh. Mạnh Thi Văn lấy ga giường trói vào người cô ấy, thấy Cổ Nguyệt còn ngây ngốc, vội vàng thúc giục nói:
"Mau tới hỗ trợi"
Hai người luống cuống tay chân kéo mấy cái ga trải giường, lúc này mới trói được Lê Tuyết lại.
Nghĩ đến lời dặn dò của Lê Tuyết, Mạnh Thi Văn lại cầm một cái khăn sạch nhét vào miệng cô ấy.
Một giờ sau, Lê Tuyết tỉnh lại sau khi bị điện giật, hốc mắt lại bắt đầu đỏ bừng, răng nanh lộ ra, điên cuồng giãy giụa gào thét. Nhưng vì bị bịt miệng nên chỉ có thể phát ra một vài tiếng ậm Ừ.
"Thi Văn, rốt cuộc Tiểu Tuyết làm sao vậy?"
Mạnh Thi Văn lắc đầu: "Chúng ta chỉ có thể chờ trời sáng rồi hỏi cậu ấy thôi."
Thật ra cô ấy đã biết một ít, trên mạng nói, loại bệnh dị hóa này vào ban đêm sẽ vô cùng nghiêm trọng, còn ban ngày ngoại trừ việc tinh thần uể oải ra, những thứ khác đều rất bình thường.
Hai người đều không ngủ, cũng may học kỳ năm cuối sắp kết thúc, cũng không có mấy tiết học, đợi đến hừng đông, màu đỏ tươi trong hốc mắt cùng răng nanh bên miệng Lê Tuyết mới biến mất.
Mạnh Thi Văn và Cổ Nguyệt cởi trói cho cô ấy, lúc này Lê Tuyết mới khàn khàn mở miệng nói:
"Thật xin lỗi, dọa các cậu rồi."
"Tiểu Tuyết, có phải cậu bị bệnh không, hay là chúng ta đến bệnh viện thăm khám đi?" Cổ Nguyệt cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, rất giống ma cà rồng trong phim Europa.
"Không thể đến bệnh viện." Mạnh Thi Văn phủ định ngay, lại hỏi Lê Tuyết: "Từ khi nào cậu bắt đầu biến thành như vậy?”
"Đã hơn một tuần rồi, chính là lân đó. Lần đó... Cô ấy cố gắng nói ra trải nghiệm khủng bố ngày đó của mình, nhưng đột nhiên lại cảm thấy trái tim đau đớn như bị cái gì đó siết chặt, lúc mới phát sinh chuyện kia, cô ấy muốn nói cho ba mẹ biết nhưng cũng bị phản ứng như vậy.
"Mình... Mình không thể nói được! Cảm giác như có gì đó đang kiểm soát mình!"
Vẻ mặt Mạnh Thi Văn ngưng trọng, nhẹ nhàng võ võ lưng cô ấy an ủi.
Hành động dịu dàng này khiến đôi mắt Lê Tuyết dân ngấn lệ:
"Thi Văn, Cổ Nguyệt, mình càng ngày càng nghiêm trọng, mình rất sợ một ngày nào đó đột nhiên không khống chế được bản thân, làm tổn thương người bên cạnh." Giọng nói của cô ấy nghẹn ngào: "Đôi khi mình cũng suy nghĩ, có phải nên dứt khoát để quốc gia bắt mình đi sẽ tốt hơn không!"
"Cậu không thể từ bỏ chính mình như vậy, nhất định sẽ có biện pháp khác." Mạnh Thi Văn kiên định nói.
"Sao lại gặp phải chuyện kỳ quái như vậy chứ!" Cổ Nguyệt thở dài: "Nếu Linh Bảo ở đây thì tốt rồi!" Linh Bảo có cách đặc biệt để đối phó với những chuyện tà môn này, nếu có cô ở đây, nói không chừng chỉ dăm ba lần đã giải quyết dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận