Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 92:
"Đào Đào, thành tích của cậu tốt như vậy rồi, sao không cho mình mượn lá bùa này đeo một thời gian đi! Một người bạn nói.
"Cho mình mượn đeo đi, điểm của mình không thể tệ hơn nữa rồi!"
"Đào Đào, ba mình nói nếu điểm thi giữa kỳ của mình không tốt, ông ấy sẽ đánh mình, cho mình mượn đi, thành tích của mình là nguy kịch nhất!"
Châu Đào Đào nhìn lá bùa trong tay, có chút lưu luyến không muốn đưa cho người khác, chị Linh Bảo nói rằng nó chỉ có tác dụng nếu được đeo sát vào cơ thể, nếu cậu ấy đưa lá bùa cho người khác, thành tích học tập sẽ bị đảo ngược. Sau khi đã có được cảm giác trở thành một học sinh giỏi, cậu không muốn quay lại những ngày còn là một học sinh kém cỏi, cậu cũng hi vọng điểm số của mình càng ngày càng tốt hơn, trong tương lai cũng có thể thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm như chị Linh Bảo.
Hơn nữa, chỉ có một lá bùa, cậu có muốn cho cũng không được.
"Để mình gọi cho chị Linh Bảo xem chị ấy có thể vẽ thêm mấy lá bùa nữa không. Có điều mình phải nói trước, các cậu đã đọc qua thể loại tiểu thuyết nói về tu tiên chưa? Nếu chị ấy đồng ý, mình cũng không thể để chị ấy giúp đỡ không công được! Chị ấy bán bùa cho người khác với giá hai nghìn một cái đấy!"
"Nói đến hai nghìn, mình mới nhớ ra! Dượng mình có đến một nơi gọi là thôn Bạch Đế để xin một lá bùa bình an. Lần trước ông ấy đến một nhà hàng lẩu để ăn lẩu, đột nhiên bình gas phát nổ. Người ngôi đối diện và bên cạnh ông ấy đều bị bỏng nặng, nhưng ông ấy thì không bị sao cả!" Một bạn học trong số đó nói.
Chu Đào Đào lộ ra vẻ đắc ý: "Nhà mình chính là ở thôn Bạch Đế, chính bọn họ tới hỏi mình để mua bùa ở chỗ chị Linh Bảo!"
"Oa, thật là, thật lợi hại!" Những người khác lần lượt kích động, nóng lòng muốn có được lá bùa Trạng Nguyên này, ai cũng muốn có thành tích cao trong học tập.
Sau khi nói xong, Chu Đào Đào liền gọi điện thoại cho Linh Bảo, nói hết những gì từ nãy giờ họ bàn bạc.
"Chị Linh Bảo, em quả thực có mắt nhưng không nhìn thấy Thái Sơn, suýt chút nữa đã bỏ lỡ một lá bùa tốt đến như vậy, cũng may là chị không chấp nhất với kẻ tiểu nhân, còn để nó cho em đeo!" Cậu ấy như một con cún con đang nịnh nọt lấy lòng: "Chị xem, chị có thể bán cho mấy bạn học của em vài lá bùa như thế không? Để họ cũng được trải nghiệm cảm giác hồi hộp khi thành tích học tập được cải thiện."
Linh Bảo suy nghĩ một chút, người trong trấn, nói chung không thể lấy giá quá cao, tiền kiếm được hay không không quan trọng, quan trọng là tín ngưỡng. Đối với cô, tiên chỉ là để thỏa mãn khao khát được ăn ngon của mình, đền thờ, hương khói và tín ngưỡng là nên tảng để trở thành một vị thần linh của cô. "Nếu bọn họ thành tâm muốn cũng không phải là không thể..."
Chu Đào Đào hồi hộp chờ câu tiếp theo, sau đó nghe Linh Bảo nói: "Em bảo họ đến miếu Sơn thần, thắp vài nén hương và thành tâm cúng bái, Sơn thần sẽ ban cho họ những lá bùa Trạng Nguyên như họ muốn."
"Được ạ, ngày mai chúng em sẽ đến miếu Sơn thần cúng bái, xin một ít bùa Trạng Nguyên!"
Vả lại ngày mai còn là chủ nhật, buổi chiêu họ được nghỉ học, có thể đi được.
Người ta đồn rằng năng lực của Linh Bảo là do Sơn thần truyền lại, nên Linh Bảo kêu họ đi cúng bái Sơn thần thì chắc chắn họ nên tin những gì cô nói là đúng.
Chu Đào Đào truyền đạt lại những gì Linh Bảo nói cho mấy người bạn học, tất cả họ đều quyết định, chiều mai được nghỉ sẽ về thôn Bạch Đế thắp hương cho Sơn thần.
Học sinh ngồi ở hàng đầu nãy giờ nghe cuộc thảo luận của bọn họ, lúc này không khỏi cười ra tiếng:
"Thật là nực cười với mấy người nghĩ rằng có thể đạt điểm cao trong kỳ thi chỉ bằng việc thắp hương cúng bái thần linh! Tôi có nằm mơ cũng không làm mấy chuyện đó!"
Mặc dù điểm số của cậu ta chưa thực sự tốt, nhưng cậu ta vẫn luôn đứng đầu lớp, cậu ta thuộc dạng ngạo mạn khi luôn tự cho rằng mình là bất khả chiến bại, cậu ta rất không hài lòng với Chu Đào Đào, người đôi khi còn vượt trội hơn cậu ta ở các bài kiểm tra cá nhân.
"Đúng vậy, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế, tôi cho rằng mấy môn khoa học mà họ học đều trở nên vô dụng, trên đời làm gì có thần linh hay ma quỷ!" Bạn cùng bàn của cậu học sinh kia cũng lên tiếng.
"Bởi vậy mới nói, một số người bị điểm kém đều có lý do cải"
Nghe thấy lời giễu cợt của hai người họ, Chu Đào Đào cảm thấy rất không phục: "Hai cậu chưa từng gặp không có nghĩa là không tôn tại, mình chính là minh chứng rõ ràng nhất! Từ lúc mình đeo lá bùa này bên mình, thành tích học tập cải thiện hơn rất nhiều. Hơn nữa, mình nói chỉ cân đeo bùa thì không cần phải làm gì khác lúc nào? Cậu không thấy mình cũng phải chăm chỉ ôn tập đây sao?”
Lớp trưởng ở bên cạnh nói: "Chu Đào Đào, cậu công khai cổ xúy mê tín là sai rồi, cẩn thận mình báo cáo lên phòng giáo vụ đấy!"
Các học sinh khác nghe cuộc tranh luận của bọn họ, cũng tụ tập bàn tán sau lưng họ, nói rằng Chu Đào Đào ngu ngốc lại đi mê tín, thời buổi bây giờ ai lại đi tin mấy chuyện bùa chú, chắc chắn cậu ấy đã tham gia vào một tổ chức tà giáo nào đó, khiến Chu Đào Đào nổi giận.
“Tin hay không thì tùy!"
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ba người bạn cùng phòng với hai người bạn ở ký túc xá khác vẫn tin cậu, cho nên ngày hôm sau, khi được nghỉ, sáu chàng trai mua hương ở một cửa hàng, sau đó cùng nhau đi đến thôn Bạch Đế.
Người dân trong thôn thấy Chu Đào Đào cùng mấy bạn học trở về thì chào hỏi mấy câu: "Đào Đào, dẫn bạn học về chơi à?"
"Không phải, chúng cháu về thắp hương cho Bồ tát ở miếu Sơn thần!"
Người trong thôn gật đầu: "Nên cúng bái, Bồ tát ở miếu Sơn thần chúng ta rất linh nghiệm! Nhớ cầu phù hộ các cháu đạt điểm cao!"
Từ sau khi chuyện của trưởng thôn Vương Đống, hầu hết dân trong thôn đều kính sợ và nể phục Sơn thần, mặc dù không có việc gì cần cầu xin Sơn thần, nhưng họ cũng không dám nói những lời tùy tiện.
Mấy chàng trai thấy dân làng rất tôn thờ Sơn thần thì lại càng thêm có niềm tin hơn.
Một cậu học sinh đặt cắm cây hương vào lư hương, không chút do dự quỳ xuống tấm đệm, chấp tay khấn vái.
"Con cầu xin Sơn thần ban cho con lá bùa Trạng Nguyên, phù hộ con học hành tiến bội"
Nói xong, cậu ta thành kính dập đầu ba lần.
Không ngờ vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một lá bùa không biết từ đâu lặng lẽ xuất hiện trước mặt cậu ta.
Cậu ta ra sức dụi dụi hai mắt, kinh ngạc chỉ vào lá bùa trên mặt đất: "Cái này... Mình hoa mắt sao? Thứ này từ đâu xuất hiện vậy?"
Chu Đào Đào nhớ đến những lời Linh Bảo đã nói, cậu nhớ có người đã từng nói, có một chủ thâu đã từng đến cúng bái Sơn thần, ông ta mang một con lợn sống đến, nhưng bỗng nhiên con lợn tự dưng biến mất, khiến ông ta vô cùng sợ hãi. Vậy nên ông ta vô cùng sợ hãi Sơn thần ở đây.
"Đừng có chỉ trỏ, làm thế là bất kính với thần linh, mau nhặt lá bùa Sơn thần ban cho cậu lên đi
Thiếu niên vội vàng nhặt lá bùa lên, nhìn kỹ thì nó giống hệt với lá bùa của Chu Đào Đào mang bên người.
Mấy học sinh còn lại vội vàng quỳ xuống cúng bái, không ngoại lệ, họ cũng được ban cho một lá bùa Trạng Nguyên. Có mấy người trong lòng cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ mấy tấm đệm trong ngôi đền này giống như trong tiểu thuyết võ hiệp hay viết sao? Có cơ quan trong đó, chỉ cần quỳ xuống khấu đầu là sẽ khởi động cơ quan, nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, họ chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Lá bùa này không phải từ trên trời rơi xuống mà là xuất hiện từ khoảng không!
Điêu kỳ diệu như vậy khiến mấy thiếu niên kinh ngạc, sau khi bước ra khỏi đền Sơn thần, họ đã trở thành những tín đồ sùng bái Sơn thần.
Nhìn thấy sáu điểm sáng lóe lên từ trong thần thức, Linh Bảo vô cùng hài lòng, mặc dù phải truyền những lá bùa đi nghìn dặm có hơi tốn linh lực, nhưng kết quả rất tốt. Có thêm sáu tín đồ trung thành, những tín đồ như vậy sẽ liên tục tạo ra tín ngưỡng chi lực cho cô, điều này hoàn toàn khác với sức mạnh đức tin mà cô có chỉ một lần lúc chưa phải là thần linh. Hơn nữa, nếu đạt thành tích tốt thì họ sẽ chính là tấm bảng quảng cáo sống rất lớn cho Sơn thần ở thôn Bạch Đế...
Bất kể bên ngoài có chế giễu như thế nào đi nữa thì sau khi trở về từ thôn Bạch Đế, đội thờ cúng thần linh của Chu Đào Đào bắt đầu cống hiến hết mình cho việc học với sự nhiệt tình chưa từng có. Lên lớp nghiêm túc nghe giảng, giờ học thây giáo không giảng bài thì chăm chỉ đọc sách, học thuộc lòng, làm đề thi vô cùng hưng phấn sung sức.
Đối với những học sinh kém mà nói, ai chẳng có lúc đột nhiên hăng hái, nhưng bình thường cũng chỉ tôn tại được ba phút đồng hồ. Đó là vì thành tích học tập của học sinh kém vẫn tệ như bình thường, chủ yếu là bởi vì trạng thái buông thả đã lâu nên không có đủ nghị lực và tự kiểm soát bản thân, vậy nên rất khó để giữ vững kiên trì học tập.
Nhưng lần này đội thờ cúng thần linh của Chu Đào Đào kiên trì trong thời gian dài, vẫn luôn cố gắng đến kỳ thi, sau khi thi xong cũng chưa từng từ bỏ kiên trì.
Điều càng khiến cho người ta giật mình hơn chính là thành tích được công bố sau kỳ thi. Một số học sinh có thành tích thấp trường kỳ giờ đã tiến bộ hai mươi hoặc ba mươi bậc, và Chu Đào Đào với tư cách là thủ lĩnh của đội thờ cúng này lại tiến bộ vượt bậc một lần nữa. Trải qua sự cố gắng suốt nửa học kỳ, lân này cậu đạt hạng nhất đứng đầu lớp, cao hơn ba mươi điểm so với hạng nhì vốn đang đứng đầu lớp. Nằm trong top đầu danh sách thành tích tốt nhất đều là những học sinh kém trong thời gian qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận