Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 73:
Hiện tượng siêu nhiên như vậy làm cho hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp sợ tới mức hai chân run rẩy, chạy nhanh tới cửa, nhưng không đợi bọn họ chạy ra được tới cửa thì lạch cạch một tiếng, cửa phòng ngủ đóng lại, đèn huỳnh quang trong phòng ngủ chớp nhoáng lắc lư.
Hai người hoảng loạn không có chỗ trốn gắng sức kéo cửa, thế nhưng cửa như bị kẹt, có kéo thế nào cũng không ra.
"Ha ha ha ha ha!" Con quỷ kiêu ngạo vang lên tiếng cười.
Một cái ấm nước đột nhiên từ trên mặt đất bay tới, hướng về phía sau lưng hiệu trưởng, trong ấm còn có nước sôi nóng, vì thế làm cho hiệu trưởng kêu thảm thiết liên tục, chân chủ nhiệm lớp mềm nhũn muốn bò sang bên cạnh, lại bị một cái ấm nước bay đến trên người bà, hai người đều bị nước sôi tạt tới kêu thảm thiết.
Vị Dương đại sư kia ăn đau từ trên mặt đất bò dậy, mắng to: "Làm trò trước mặt bổn đại sư còn dám đả thương người khác, ta sẽ cho ngươi hồn phi phách tán!" Nói xong, ông ta ném mấy tấm bùa vàng từ trong túi ra.
Lá bùa mới vừa ném văng ra lập tức tự cháy ở trong không trung, hóa thành tro, Dương đại sư thấy thế đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi: "Tại sao lại...' Nhận thức được tình huống không ổn, ông ta bò dậy cũng chạy ra phía cửa: "Không xong rồi, mau rời khỏi chỗ này!"
Hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp cũng bất chấp cả người nóng rát đau đớn do bị nước sôi hắt lên, chạy nhanh hợp lực cùng Dương đại sư mở cửa, cuối cùng cửa cũng được mở ra, ba người lập tức vừa lăn vừa bò chạy từ hành lang tới cầu thang, nhưng khi bọn họ mới vừa bước tới trước cầu thang thì phát hiện bản thân lại trở vê căn phòng ngủ vừa nấy.
Bọn họ chạy nhanh lại hướng cửa, chạy rất nhiều lần, nhưng vẫn vê lại trong căn phòng ngủ này.
"Làm sao bây giờ... Đại sư, làm sao bây giờ?" Chủ nhiệm lớp run rẩy nói, nỗi sợ hãi đã tới cực hạn.
Đại sư lấy bùa vàng trong túi ra, đưa cho mỗi người mấy cái rồi để trước miệng liếm, sau đó bắt đầu dán lên trán, bả vai và ngực của mình, không lâu sau thấy dán đỡ hơn chút, ông ta một bên dán một bên nói:"Mấy người cũng dán lên đi, con quỷ này quá mạnh, một mình tôi ứng phó không nổi, chỉ có thể chờ đợi người đồng đạo tới trợ giúp!"
Nói xong ông ta cũng mặc kệ hai người kia, chạy nhanh đi lấy điện thoại của mình, cũng dán một lá bùa lên sau đó nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại. Dương đại sư đúng thật là thần côn* có chút bản lĩnh trong huyện này, nhưng trình độ cũng rất có hạn, rất nhiều lúc ông ta không nhìn ra được nguyên do nên đã lấp liếm lừa đảo cho xong việc. Nhưng cũng có rất nhiều chuyện tương đối đơn giản, ông ta có thể chân chính giải quyết được vấn đề, nên ở trong huyện cũng có thanh danh tốt. Nhưng ông ta không ngờ được rằng, con quỷ quậy phá trong trường học lần này lại là một quỷ hồn khó giải quyết như vậy. Ông ta căn bản không biết cách trốn khỏi con quỷ này, nếu không có chi viện thì chắc chắn sẽ phải chết ở đây.
*Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Ông ta lập tức bất chấp không cần mặt mũi, chỉ có thể tạm thời dán mấy tấm bùa trừ tà ở trước sau để ngăn quỷ, sau đó chạy nhanh xin chi viện. Nhớ tới lân trước có người hàng xóm Đàm Côn nói với ông ta, có người có thể giúp anh ta diệt trừ lệ quỷ tới tìm anh ta làm thế thân, vì thế lập tức gọi cho Đàm Côn.
Ông ta cùng Đàm Côn có thể nói là thường xuyên gặp mặt, lúc ấy ông ta hoàn toàn không nhìn ra được dấu hiệu lệ quỷ theo ám mà đối phương chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra, còn giải quyết được vấn đề vô cùng nhẹ nhàng nên cũng đủ chứng miinh trình độ người nọ cao hơn ông ta một cấp bậc. Người nọ là chi viện ở khoảng cách gần nhất, người duy nhất ông ta có thể hy vọng để thoát vây."Alo, tiểu Đàm, đại sư lần trước giúp cậu, cậu có biết số điện thoại không, mau gửi cho tôi!" Đầu bên kia điện thoại mới vừa bắt máy ông ta lập tức nói. Đàm Côn ở trong điện thoại hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Dương đại sư quá mức gấp gáp nên liên tục thúc giục nói:"Bây giờ không kịp giải thích đâu, cậu lập tức gửi cho tôi, nhanh lên!"
Một lát sau, Đàm Côn đã gửi tin nhắn tới, Dương đại sư lại dán một lá bùa lên điện thoại, dùng dãy số của Đàm Côn gửi mà gọi đi.
Điện thoại vang lên hai tiếng thì đầu bên kia nhấc máy, xung quanh có chút ầm ï, còn có thể nghe được âm thanh ô tô bóp còi, nhưng ông ta không quan tâm nhiều vì thế lập tức nói:
'A lô, là lục đạo hữu sao? Tôi là âm dương tiên sinh Dương Đại Long trong huyện, hiện tại tôi gặp phải một lệ quỷ vô cùng khó giải quyết, ở phòng 403 ký túc xá nam trong huyện, chỉ sợ tính mạng khó giữ, cầu xin lục đạo hữu tới hỗ trợ, thù lao lần này toàn bộ đều cho ngài, còn đưa ngài thêm một vạn, cầu xin ngài lập tức tới cứu viện, tôi chời"
Mà quán gà rán bên này, lúc điện thoại vang lên, Linh Bảo đang ăn nên tay toàn dâu mỡ, lúc điện thoại tới cô dùng ngón út nhấn nghe rồi mở loa ngoài. Nghe được âm thanh trong điện thoại truyền ra thì mấy cậu thiếu niên tức khắc nghi hoặc nhìn nhau còn liếc mắt nhìn một cái, âm thanh này nghe có chút quen tai, hơn nữa...
Phòng 403 ký túc xá nam sinh trường cao trung trong huyện, không phải là phòng ngủ của bọn họ đó sao. Nghĩa là vị đại sư thể hiện vừa rồi, hiện tại đã hết đường cứu vãn nên phải cầu xin chị Linh Bảo của bọn họ bên này? Biết vậy lúc nấy còn đuổi họ đi làm gì!
Không đúng, vừa rồi thái độ của ông ta đã nói lên rằng ông ta căn bản không biết chị Linh Bảo là cao nhân. Thật xấu hổ quá đi...
"Chờ tôi ăn xong rồi tới." Linh Bảo trả lời, sau đó tốc độ gặm đùi gà nhanh hơn. Dương đại sư bị âm thanh trẻ tuổi đối diện làm cho có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, nhưng lúc trước Đàm Côn cũng đã nói qua, người ra tay chính là cô gái trẻ, ông ta chưa kịp nghĩ nhiều thì lá bùa dán sau điện thoại đã hoá thành tro, điện thoại cũng không còn tín hiệu.
Không nói tới tâm lý của Chu Đào Đào và bạn cùng phòng của cậu bây giờ, bên này Linh Bảo vẫn còn há miệng ăn thực phẩm dầu chiên, còn tình huống của Dương đại sư bên kia lại không mấy khả quan.
Không khí càng ngày càng lạnh lẽo, đang trong mùa hè mà ba người lạnh tới mức răng hàm rung lên, càng hoảng hơn là lá bùa vàng trên người cả ba dần dần chuyển đen rồi hoá thành tro, chưa tới năm phút đã bị đốt hết toàn bộ. Dương đại sư cúi đầu tìm trong túi của mình một hồi, không còn, lần này ông ta đến đã mang tới những lá bùa ông ta cất công vẽ rất lâu, tất cả đều dùng hết rồi. Đành phải run run giơ kiếm gỗ đào loạn xạ: "Ngươi qua đây ta sẽ đánh chết ngươi!"
Nhưng mà giây tiếp theo, ông ta giống như trang giấy, bị phanh một tiếng té ngã trên tường. Chủ nhiệm lớp thấy thế sợ tới mức chân mềm nhũn, liếc mắt qua thì thấy hiệu trưởng bên cạnh bà trực tiếp từ mặt đất bay lên, như là bị thứ gì bóp lấy yết hầu rồi nâng lên vách tường cách mặt đất hơn hai mét, hai tay hai chân thì liêu mạng đá đánh nhưng căn bản không thoát được.
Chủ nhiệm lớp lập tức thét chói tai, định trốn dưới gâm giường của học sinh thì hiệu trưởng đã bị kéo tới nỗi mặt trướng đến đỏ bừng, hai mắt trợn ngược như sắp chất.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ loảng xoảng một tiếng rồi bị đá văng ra, một lá bùa vàng bay lại đây, trong ký túc xá lập tức vang lên tiếng rống giận do bị đau của con quỷ. Mà hiệu trưởng cũng trượt từ trên vách tường xuống, đầu óc còn mê man ho không ngừng.
Âm thanh trong trẻo của thiếu nữ vang lên, còn mang theo một chút oán giận: "Có vài phút thôi mà sao các người lại không chờ được vậy, hại tôi còn chưa ăn xong!"
Mấy người trong phòng ngẩng đầu, thấy thiếu nữ bọn họ vừa mới đuổi đi, trong tay cô còn đang cầm hộp giấy vàng đựng gà rán, cô vừa nói, một cái tay khác móc ra mấy tấm bùa vàng từ trong túi xách nhỏ rồi ném vào cửa sổ, chặn đường đi lại.
"Cô... Sao lại là cô!" Dương đại sư vất vả từ trên mặt đất bò dậy, lúc này sắc mặt còn hồng hơn cả hiệu trưởng mới bị quỷ hại, rất là xấu hổ. Ông ta không thể hiểu rồi, thiếu nữ trẻ tuổi vừa rồi bị ông ta răn dạy không hiểu quy củ thế mà lại là vị cao nhân cứu Đàm Côn.
Thấy bộ dạng ông lão đỏ mặt tía tai, Linh Bảo thiện giải nhân ý* nói: 'Ông cũng không cần ngượng ngùng đâu, tuy rằng mấy người bị ăn chút đau khổ nhưng cũng giúp tôi dụ được con quỷ ra đây, cũng coi như là có ích!" *Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người
Mặt Dương đại sư càng đỏ hơn, vừa rồi Linh Bảo đã nhắc nhở ông ta, đây là con quỷ đã giết vài người, nếu ông ta không cẩn thận thì sẽ tan tành thành vụn, mà ông ta lại càng không tin còn muốn thể hiện, bắt quỷ không thành mà ngược lại còn thành mồi dụ quỷ ra, cái này đúng thật là múa rìu qua mắt thợ*, muốn chôn mặt tới Thái Bình Dương cho rồi!
*Múa rìu qua mắt thợ: biểu diễn trình độ thấp kém của mình trước mắt người có trình độ hơn hẳn mình.
Hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp càng không có chỗ dung thân hơn vì xấu hổ, vừa rồi bọn họ không khách khí đối với vị đại sư phi phàm này, vậy mà hiện giờ lại muốn nhờ người ta cứu mạng. "Đại... Đại sư, thật sự xin lỗi, vừa rồi là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn!" Hiệu trưởng tỉnh táo lại mà chạy nhanh tới xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận