Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 142:

Chương 142:Chương 142:
"Ba lệnh cho con, bây giờ lập tức để hai người này sang phòng em gái con!" Mạnh Lập Hồng tức giận nói.
"Nếu con không muốn thì sao?" Mạnh Thi Văn quật cường đáp trả.
Mạnh Lập Hồng thấy dáng vẻ như có thù với mình này của cô ấy, càng lớn tiếng: "Bây giờ con không thèm nghe lời ba nữa đúng không?" Ông ta trừng mắt nhìn cô ấy, tựa như chỉ cần cô ấy nói ra một lời không hợp ý, bàn tay sẽ lập tức hạ xuống má cô ấy.
Vu Giai Dung đứng cạnh bày ra vẻ mặt khó xử, bà ta lắc lắc tay ông ta: 'Lập Hồng, hôm nay là sinh nhật của con bé, anh đừng tức giận với nó. Cũng do Thi Vũ nhà chúng ta không hiểu chuyện, dù là vội đến mức nào cũng không nên giành người của Thi Văn!" Nói xong, bà ta quay đầu quát Mạnh Thi Vũ:"Thi Vũ, con còn chưa chịu xin lỗi chị gái sao?"
"Chị, thật xin lỗi! Chị đừng vì em mà mất hứng, rồi sinh nhật cũng mất vui!" Mạnh Thi Vũ ngoan ngoãn nói với Mạnh Thi Văn.
"Chính vì hai mẹ con em dung túng con bé, con bé mới ngày càng bướng bỉnh như thết" Trong lời nói bất đắc dĩ của Mạnh Thi Hồng còn đi kèm theo ý nuông chiều, nói chuyện với Mạnh Thi Văn, ông ta lại lần nữa giơ nanh giơ vuốt ra: "Xem như hôm nay vì mặt mũi của con, ba không tính toán với con nữa! Hai người bên này cũng nhanh chóng qua giúp Thi Vũ đi." Cuối cùng, ông ta nói một câu với nhóm tạo hình, không thèm thương lượng thêm câu nào.
Mạnh Thi Văn siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm ba người phía đối diện, khóe mắt phiếm đỏ.
Lục Linh Bảo thấy cô ấy như vậy, không khỏi có chút đau lòng, cô lắc lắc tay áo Mạnh Thi Văn, nói nhỏ: "Thi Văn ngoan, cậu đừng đau lòng, để mình giúp cậu hết giận."
Mạnh Thi Văn bị một câu "Thi Văn ngoan" của cô làm hồi thần, ngay cả sự ấm ức trong lòng cũng tản đi phần nào: "Cậu... ?"
Cô ấy đang nghỉ hoặc, lại thấy Mạnh Lập Hồng vừa ra khỏi cửa, chuẩn bị đi xuống dưới tâng chiêu đãi khách mời, không hiểu sao lại trượt chân một cái, ngã nhào lên người Vu Giai Dung, cơ thể mềm yếu của bà ta không kịp đề phòng, bị lực lớn đánh úp từ phía sau, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chờ Mạnh Lập Hồng và Mạnh Thi Vũ luống cuống nâng bà ta dậy, đã thấy trong miệng bà ta toàn máu, răng nanh mẻ mất một nửa, ngay cả hai cái răng cửa cũng rơi mất.
Thấy Mạnh Lập Hồng hô to gọi nhỏ bảo người gọi xe cứu thương rồi đỡ bà ta ra ngoài, Mạnh Thi Văn cả kinh trợn mắt há mồm, lại cười lên một tiếng, sự ấm ức trong lòng cũng dần tiêu tan.
Bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu, thế nhưng điều khiến Lục Linh Bảo bất ngờ là mẹ mình đã đi viện rồi, vậy mà Mạnh Thi Vũ không đến bệnh viện chăm sóc, ngay cả Mạnh Lập Hồng lúc nãy nhìn có vẻ sốt ruột vẫn ở nhà, hai người bọn họ cha con thâm tình, chuyện trò vui vẻ, so với Mạnh Thi Văn, lại càng giống nhân vật chính hơn. "Kì cục thật nhỉ!" Lê Tuyết cảm thán nói.
"Cũng không có gì kì cục đâu, nguyên nhân rất đơn giản...' Mạnh Thi Văn lạnh lùng nói, lời còn chưa dứt, tiếng ôn truyền đến: "Trùng hợp ghê, đang nói dở, nguyên nhân cũng tới rồi này."
Lục Linh Bảo cùng Lê Tuyết nhìn theo hướng của cô ấy, chỉ thấy một người mặc tây trang màu trắng, ngoại hình khôi ngô khí chất bước tới.
Mạnh Lập Hồng và Mạnh Thi Vũ tươi cười đón tiếp:
“Cậu Giangl"
“Anh Húc!"
Mà lúc này những khách mời khác tới tham gia yến tiệc cũng không khỏi ngạc nhiên.
"Là tổng giám đốc tập đoàn Hanh Thông - Giang Húc đó!"
"Không ngờ Giang tổng vậy mà lại tới tiệc của Mạnh gia, không phải cậu ấy mang tiếng là người cuồng công việc sao?"
"Các người chưa nghe nói à? Tiểu Giang tổng kết giao với con thứ của Mạnh - gia Mạnh Thi Vũ, hai nhà bọn họ chỉ thiếu cái đám cưới nữa thôi đó."
"Ai, Mạnh gia thật may mắn, kết giao được với Giang gia, khác gì một bước lên mây đâu!" Vì hiện tại Giang Húc đang được ông Giang chỉ định là người thừa kế, bao nhiêu người nhìn theo, hâm mộ không thôi.
Tập đoàn Hanh Thông... Sao nghe quen tai vậy nhỉ? Lục Linh Bảo thầm nghĩ.
Trí nhớ của Linh Bảo rất tốt, tuy với những thứ không quan trọng thì không thể lập nhớ lại ngay được, nhưng nếu cố gắng suy nghĩ kỹ thì vẫn sẽ nhớ ra.
Một lát liền nhớ ra, đây không phải thương gia siêu giàu mà Hà Phúc Quý nói đến trên đường về chiều nay sao, nhìn phản ứng của các doanh nhân giàu có ở thành phố S, xem ra là một người rất có ảnh hưởng.
Nguyên chủ ở trong trường, không biết nhiêu về các doanh nghiệp thành phố S, vì vậy Linh Bảo phải lên web tìm kiếm, mới biết được địa vị của Hanh Thông. Ông trùm tài chính hàng đầu của thành phố S, có ngành công nghiệp ngân hàng quy mô lớn, cũng liên quan đến các ngân hàng đầu tư, quỹ của công ty có liên quan đến các doanh nghiệp khác, tóm lại là một tay siêu giàu, cũng khó trách những thương nhân giàu có tôn trọng vị tiểu Giang tổng Giang Húc kia như vậy.
Linh Bảo nhìn về phía người thừa kế của gia tộc đồ sộ này, tuy tướng mạo đường hoàng, vận mệnh sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng dưới dáng vẻ rực rỡ gấm hoa đó, ngọn lửa của sự nguy hiểm đang dần bùng lên, thiêu đốt đến tường thành bảo vệ cuối cùng.
Trông thấy cảnh đẹp, nhưng lại không biết cảnh đẹp này sẽ lụi tàn khi nào.
Khó trách anh ta có vẻ bình tĩnh, cố gắng duy trì phong độ của một quý công tử thanh lịch dịu dàng, tham gia du lịch này kia giữa các doanh nhân giàu có, nhưng đáy mắt thỉnh thoảng vẫn xuất hiện sự lo lắng.
Lê Tuyết thấy Mạnh Thi Văn nhìn chằm chằm Giang Húc, vẻ mặt trào phúng, không biết trong đầu đã suy diễn đến tình tiết nào của tiểu thuyết hào môn cẩu huyết, phẫn nộ đến trong mắt bốc hỏa: "Đồ tra nam tiện nữ, không biết xấu hổi"
Mạnh Thi Văn nghe được lời này, liền tỉnh táo lại, nhưng cũng không biết phải nói thế nào: "Lê Tuyết, cậu đang suy nghĩ lung tung cái gì đó, hai nhà bọn mình có ý kết thông gia, ban đầu đối tượng được nhắc đến cũng là mình. Với cả cũng là ông nội của anh ta nhìn trúng mình. Sau đó bị hai mẹ con kia ngăn chặn, chỉ như vậy thôi, không cần phải để tâm đến thế."
Thật ra nói đến đối tượng liên hôn, đối với Mạnh gia, đây quả là chiếc bánh lớn rơi từ trên trời xuống. Giang gia nhìn trúng Mạnh gia, quả thật khiến mọi người hơi bất ngờ.
"Cái gì?" Lê Tuyết trợn tròn mắt: "Đây không phải là tên bạn trai cũ mà cậu yêu sâu đậm, nhưng bị em gái không biết xấu hổ dùng thủ đoạn cướp đi sao?"
Mạnh Thi Văn khẽ gõ đầu cô ấy: "Mình thấy cậu nên bớt đọc mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết kia đi, đầu óc sắp hỏng hết rồi."
Nghe Lê Tuyết nói vậy, Linh Bảo cũng cảm thấy buồn cười. Nhưng để bảo đảm, cô vẫn nhìn kĩ lại sắc mặt Mạnh Thi Văn, xác định Mạnh Thi Văn chưa từng động lòng, càng không thể có loại gút mắc tình cảm cẩu huyết này, liền yên lòng.
Có vết xe đổ của mẹ mình, cô gái này có lẽ đã thất vọng về tình yêu nam nữ từ lâu, đâu phải là người mà đàn ông có thể tùy ý khiến cô ấy rung động, rồi đưa ra tấm chân tình.
Nếu đã không có chuyện gì liên quan đến mình, thì đương nhiên phải nắm bắt thời gian này, đắm chìm vào mỹ thực.
Bây giờ là giữa bữa tiệc, đồ ăn phong phú hơn nhiều so với Linh Bảo lúc ăn trong phòng Mạnh Thi Văn. Bữa tiệc sinh nhật của những người trẻ thường là một buổi buffet, bây giờ hội trường tâng một của Mạnh gia đã trở thành một quán ăn tự phục vụ rộng lớn.
Thịt nguội, đủ loại hương vị khác nhau, súp tráng miệng, bánh ngọt theo kiểu phương Tây, bít tết nướng, hải sản có tất cả mọi thứ, tất cả đều là món ăn cao cấp, hương vị tự nhiên, tốt hơn nhiều so với các nhà hàng tự chọn cao cấp thông thường, ngoài ra, cũng có bồi bàn trong hội trường, rót rượu vang cho khách. Rượu vang cũng là một loại rượu vang quý hiếm ủ trong nhiều năm.
Tuy không thích Mạnh Thi Văn, nhưng đối với chuyện mặt mũi như bữa tiệc sinh nhật của cô ấy, Mạnh Lập Hồng vẫn chịu chỉ rất nhiều tiền.
Để tiện cho việc ăn uống, Lê Tuyết và Linh Bảo ở khu vườn phía sau đại sảnh, khu vực bày bàn ghế cho khách nghỉ ngơi và ăn uống, tìm một góc không thu hút sự chú ý để ngồi xuống, bắt đầu lấy khay mang đồ lên bàn.
Mà dù sao Mạnh Thi Văn cũng là chủ bữa tiệc, không tiện ở cạnh các cô lâu, vẫn có một số vị khách khác cần phải xã giao. Tuy Lê Tuyết cũng thích đồ ăn ngon, nhưng bụng cũng có giới hạn, hơn nữa buổi chiều ở trong phòng Mạnh Thi Văn ăn một ít điểm tâm, ăn không được bao nhiêu thì đã no đến không chịu nổi, liền xung phong giúp Linh Bảo chạy việc vặt lấy thức ăn, cũng coi như tiêu thực.
Linh Bảo chỉ cần ngồi ăn, đúng là ước còn không kịp, nói với Lê Tuyết vài câu ngon ngọt liền vùi đầu vào thịt heo sữa nhân viên phục vụ vừa đem từ phòng bếp ra.
Trong không gian lụa là thướt tha ở đây, cháu gái của Vu Giai Dong, Vu Huyên Huyên đang cùng một số thiên kim nhà giàu đứng chung một chỗ nói chuyện phiếm, tuy gia cảnh của cô ta rất bình thường, nhưng cô ta là cháu gái ruột của Vu Giai Dong, rất nhiều người trong đám phú thương này địa vị cũng không quá cao, vẫn nể mặt cô ta.
Lúc cô ta đang tán gẫu, ánh mắt nhìn Lê Tuyết chạy vài chuyến, hiện giờ lại thấy cô ấy câm khay rỗng đi ra đến khu vực lấy đồ ăn, trên mặt Vu Huyên Huyên lộ tia khinh bỉ. Nghĩ đến mâu thuẫn vừa rồi giữa Mạnh Thi Văn và cô mình cùng em họ, trong lòng cô ta nảy sinh chút ác ý.
Nếu có thể làm nhục bạn bè của Mạnh Thi Văn, cô và em họ của cô ta biết được chắc chắn sẽ vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận