Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 163:

Chương 163:Chương 163:
"Nói cách khác, ác linh kia có thể biến mình thành dòng điện, bò đến bất kỳ khách hàng nào thông qua dây cáp internet để giết người?"
Một số người ngạc nhiên: "Điều này quá mức phi khoa học!"
"Tôi cảm thấy không có gì là phi khoa học cả." Thang Viên lên tiếng ủng hộ: "Mọi người không biết sao, ở bên Nhật có một nữ quỷ ở trong băng video, mỗi khi có người phát băng video kia là nó sẽ bò từ trong TV ra giết người..."
Đồng nghiệp của anh ấy ngắt lời: "Lạy luôn đấy, cái cậu nói là phim mài"
"Phim cũng đâu phải là hoàn toàn vô căn cứ, bộ phim kia được chuyển thể dựa trên sự kiện có thật đấy!" Thang Viên giải thích, sau đó liên kể về hồ sơ một vụ băng video giết người mà mình đã từng được đọc.
Còn Linh Bảo vẫn đang suy nghĩ về những gì mà lập trình viên của công ty trò chơi nói, bản chất của dữ liệu máy tính là dòng điện.
Tốc độ dòng điện là 300000 km mỗi giây, khó trách lần trước và lần này cô đều cảm thấy tà linh kia biến mất ngay trong nháy mắt, tốc độ nhanh như vậy thì đến thân thức của cô cũng không theo kịp nổi.
Nhưng mà, một ác linh có thể hóa thân thành dữ liệu di chuyển tự do với tốc độ ánh sáng trong đường dây internet, rốt cuộc phải làm sao mới bắt được nó đây?
Đây thực sự là một vấn đề nan giải.
Đoạn luồng dữ liệu này cũng có thể coi là một loại virus xâm nhập trò chơi. Đối với virus máy tính, một sản phẩm công nghệ của thời đại mới này, các nhân viên kỹ thuật mạng internet của cục quản lý các sự kiện thần bí và các nhân viên công ty trò chơi đương nhiên hiểu rõ về loại điện bạch này hơn Linh Bảo, thế nên cũng sẽ dễ dàng nghĩ ra giải pháp hơn.
Sau khi khẳng định hung thủ gây án thật sự là một loại virus máy tính, họ lập tức bắt đầu tiến hành truy tìm nguồn gốc. Kinh nghiệm phá án lâu năm khiến họ nhận thấy rất rõ ràng rằng nơi virus xuất hiện lân đầu tiên có thể là đầu mối vô cùng quan trọng.
Lấy công nghệ kỹ thuật của Bộ an ninh quốc gia, thêm vào đó là mở toàn bộ cơ sở dữ liệu của công ty trò chơi, một ngày sau câu hỏi này đã có đáp án.
Nơi loại virus này xuất hiện lần đầu tiên là một khu dân cư cũ trên đường Thiên Hằng, khu Ngân Trì thành phố S. Sau khi biết tin, Linh Bảo cùng Tề Mục và nhóm của anh lập tức đến tiểu khu này.
Đây là khu dân cư nhỏ với những ngôi nhà hơn 20 năm tuổi, đường phố chật hẹp, lái ô tô đi vào cũng không thuận tiện, vê cơ bản cũng không có tài sản gì lớn, chỉ có một căn nhà nhỏ xây cạnh cổng sắt của khu dân cư, sống bên trong là một bà lão ít nhất cũng đã trên 60 tuổi có thể xem như là người gác cổng. Nhóm người Tề Mục đi vào tiểu khu, đi thẳng đến cuối đường mới tìm được toà nhà kia. Từ hành lang tối tăm chật hẹp đi tới tầng 3, phòng số 301 ở bên trái cầu thang chính là nơi đầu tiên xuất hiện loại virus mà các kỹ thuật viên tìm thấy. Có điều bọn họ đã đứng gõ cửa hồi lâu nhưng căn bản vẫn không có ai trả lời.
"Cánh cửa này phủ toàn bụi bặm, có lẽ là lâu rồi không có ai ở." Một đội viên nữ cẩn trọng nói.
"Hay là chúng ta trực tiếp vào trong xem thử đi?" Một đội viên nam có vóc dáng nhỏ nhắn khác nói.
Mỗi người được tuyển vào Bộ An ninh quốc gia ít nhiều gì cũng đều có kỹ năng sở trường riêng, đội viên có vóc dáng nhỏ nhắn kia là một người rất giỏi phá khoá, chẳng có ổ khoá truyền thống hay ổ khoá thông minh nào trên thế giới có thể làm khó được cậu ấy.
"Tốt nhất là đừng nên đánh rắn động cỏ.' Linh Bảo nhắc nhở: "Chỗ này còn lưu lại mùi của con ác linh kia, xét theo nồng độ của mùi này, rất có thể đây là sào huyệt của nó. Nếu chúng ta tùy tiện xông vào, bị nó phát hiện thì e rằng nó sẽ không bao giờ quay lại đây nữa."
Không ai nghi ngờ gì đối với kết luận này của Linh Bảo, dù sao thì đa số mọi người ở đây đều biết chuyện cô đã diệt trừ con lệ quỷ cứng đầu ở quảng trường Vân Khai, người xuất sắc cùng thế hệ mà ngay cả ông Ngô cũng xem trọng này nhất định là có bản lĩnh đặc biệt nào đó.
Nói đến đây, trong lòng mọi người đều biết rõ hậu quả, ác linh có thể cảm nhận được người tu luyện, nếu bọn họ tuỳ tiện xông vào, nếu bị nó phát hiện có người đột nhập thì có thể sẽ không còn quay lại đây nữa, đến lúc đó lẽ nào họ lại phải kiểm tra hết mạng lưới internet trên toàn thế giới để bắt nó?
Thế nên cả nhóm không thể làm gì khác ngoài cách xuống lầu tìm người gác cổng hỏi thăm tình hình.
Người tiến lên là Tê Mục, tướng mạo anh tuấn tú, khí chất ôn hòa, dễ khiến người khác có ấn tượng tốt.
"Bà ơi, xin hỏi bà có biết tình hình gia đình của nhà số 301 lầu 5 như thế nào không ạ?"
Ở độ tuổi này của bà lão gác cổng thích nhất là kiểu thanh niên vừa đẹp trai vừa lịch sự như thế này, bà ấy dường như không hề giấu diếm, biết gì đều kể ra hết.'Lầu 5 phòng 301 đấy à, từng thuê phòng nhưng dọn đi rồi, gần nửa năm rồi không thấy quay lại!"
Nửa năm, chính xác là thời điểm virus ác linh kia bắt đầu giết người. Thế là Tề Mục lại tiếp tục hỏi: "Bà có biết vì sao họ lại dọn đi không?”
Bà lão gác cổng nhìn xung quanh một chút, làm ra vẻ thần bí đi tới gân Tề Mục vài bước rồi mới thấp giọng nói:
"Tôi nói ra thì cậu đừng nói cho người khác biết đấy, tôi sợ sẽ dọa cho những người mới tới thuê nhà, ảnh hưởng không tốt đến chỗ này."
"Phòng 301 ở lầu 5 này ngày 15 tháng 7 âm lịch năm ngoái xảy ra án mạng, lúc ấy còn lên cả trên thời sự." Vừa nói bà vừa lấy điện thoại thông minh của mình ra, tìm một trang bìa thời sự: "Đây, chính là bài báo này, cái được viết là vụ án của gia đình phòng đó!"
Tề Mục cầm lên xem, thấy tiêu đề tin tức là "Cậu bé 11 tuổi giết mẹ, còn cười lớn lúc xác định hiện trường.
Tin tức vê một cậu bé 11 tuổi trong một tiểu khu nào đó ở Thành phố S, người đã đâm mẹ ruột của mình hơn hai mươi nhát dao, người mẹ đã chết ngay tại chỗ. Sau đó, hàng xóm phát hiện có chuyện không hay lập tức gọi điện báo cảnh sát, thiếu niên đã giết mẹ kia mới bị bắt đưa về đồn, dưới sự thẩm vấn của cảnh sát, cậu ta đã thú nhận hành vi giết mẹ của mình. Lúc cảnh sát đưa cậu ta đến xác nhận hiện trường, cậu ta thế mà lại vừa nói vừa cười, không hề có chút biểu hiện của sự hối hận hay sợ hãi nào.
Từ những dòng chữ kia có thể thấy tác giả viết tin này đã sợ hãi, tức giận và đau lòng đến thế nào, nhưng suy cho cùng đó cũng không phải là chuyện của gia đình người đã viết, nó chỉ dừng lại là một bài báo thôi.
"Địa điểm cùng với họ tên trong bài báo rất mơ hồ, nhưng đều là nói về gia cảnh của cậu thiếu niên kia, tên phạm nhân giết người nhỏ tuổi kia đã được thả ra trong vòng chưa tới hai ngày, cục cảnh sát không còn cách nào khác vì tuổi của cậu bé nên chỉ có thể để cho phụ huynh tự mình giáo dục. Giáo dục cái gì chứ? Tôi thấy ông bà nội cậu ta rất bao che cho cậu tal May mà nhà bọn họ có ma ám, không lâu sau bọn họ liên dọn ra ngoài ở, nếu không loại con nít này mà ở lại tiểu khu, không biết lúc nào nó sẽ nổi điên lên mà đi giết người!"
Giọng điệu của bà lão gác cổng vừa giận dữ lại vừa thổn thức, bà ấy rất sợ hãi và phân biệt đối xử đối với cậu bé sát nhân kia. Có điều đây đều là chuyện bình thường, cậu bé kia đã làm ra chuyện như vậy, cũng không thể tránh khỏi việc sẽ bị người khác chỉ trích.
Tề Mục hiểu được mấu chốt trong lời nói của bà ấy: "Bà nói nhà bọn họ có ma sao?"
"Đúng vậy, chính mắt tôi nhìn thấy nhà bọn họ mời đại sư phụ đến làm phép, nói mẹ của cậu bé chết không nhắm mắt, oán khí quá nặng nên mới quay về ám, sau đó gia đình đó chuyển đi, tôi đoán chắc là bởi vì làm phép không có tác dụng nên mới bị dọa phải chạy đi!"
Nhưng khi hỏi cụ thể hơn, bà lão gác cổng cũng không biết gì thêm nữa, Tê Mục cảm ơn bà ấy, sau đó đưa mọi người ra khỏi tiểu khu, lên xe liền nói với Linh Bảo tin tức mà anh vừa nghe được.
"Có lẽ bên phía cảnh sát sẽ có nhiêu hồ sơ cụ thể hơn. Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm vê tình hình trước”, Linh Bảo nói.
Con ác linh này vừa xảo quyệt tốc độ lại vừa nhanh, muốn bắt được nó thì phải tìm mọi cách hiểu hơn về nó mới có thể bắt được.
Tề Mục cũng nghĩ như vậy, trực tiếp kêu người lái xe đến cục công an phụ trách vụ án này.
Địa vị an ninh quốc gia cách biệt nên phải xuất trình chứng minh thư để xác minh danh tính, cơ quan công an phụ trách vụ án cho phép họ vào kho lưu trữ để kiểm tra hồ sơ, còn cử cả cảnh sát phụ trách vụ án lúc đó đến để đi cùng họ. Viên cảnh sát là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhìn khuôn mặt có vẻ như có cả con trai và con gái nên đối với sự việc này ông ấy có ký ức rất sâu sắc, ông ấy đã tham gia thẩm vấn và lập tức có mặt tại hiện trường vụ án lúc đó. Mọi ngọn nguồn ngóc ngách của chuyện này ông ấy đều biết rất rõ.
"Người bị hại thật sự chết rất thảm. Con trai bà ấy đã dùng dao chặt xương trong nhà chém hơn 20 nhát dao. Máu, thịt nát, cặn xương văng khắp nơi, ruột cũng vương ra khắp mặt đất. Lúc đó, một đồng chí nữ đi đến hiện trường cùng chúng tôi hai ngày sau khi về còn chẳng ăn được cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận