Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 85:
Đánh giá qua tướng mạo của Cao Lập Quân, có thể biết được ông ấy là người có con chết trẻ và chuyện này sắp xảy ra, nhưng chính xác là khi nào thì Linh Bảo không chắc chắn được, vì vậy cô đặc biệt làm thêm một lá bùa truy tìm để có thể biết được tình hình hiện tại của Cao Huy.
Bây giờ Cao Lập Quân rất tin tưởng vào lời nói của Linh Bảo, nghe vậy ông ấy run run cầm lấy lá bùa, nhắm mắt lại, tập trung tưởng tượng ra hình ảnh con trai mình theo như lời Linh Bảo nói, cuối cùng, một hình ảnh rõ nét hiện lên trong đầu ông ấy.
Đó là một nhà dân rất đơn sơ, trong phòng khách bày rất nhiều thứ giống như thảm tập yoga, trên đó có một nhóm nam nữ đang ngôi, tất cả đều ăn mặc giản dị. Một người đàn ông thì đang ngồi trên ghế sa lon, bốn năm thanh niên cao lớn đứng trước mặt ông ta, trong số đó có một thanh niên trắng trẻo hiền lành bị vây ở giữa, trên mặt có nhiều vết thương bầm tím.
Người đàn ông ngồi trên sa lon nói: "Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Gọi điện cho ba mẹ, người thân hoặc bạn bè bảo bọn họ đến đây. Cậu nói xem, cần gì phải cố chấp như vậy chứ, nghề của chúng tôi có thể kiếm được rất nhiều tiên, giới thiệu nó cho bạn bè người thân, có khi tương lại họ sẽ biết ơn cậu đấy!"
Cao Huy hừ lạnh một tiếng, chán ghét nói: "Ông lừa tôi đến đây, còn muốn tôi lừa người thân bạn bè của mình, ông đừng mơ!"
Người đàn ông trên ghế sa lon nháy mắt một cái, tên thanh niên đứng bên cạnh ông ta lập tức lao đến đấm đá liên tục vào người Cao Huy: "Cái gì mà lừa, ăn nói cho đàng hoàng!"
Hình ảnh kết thúc, Cao Lập Quân hốt hoảng nói: "Chú nhìn thấy rồi, con trai chú giống như bị lừa vào tổ chức đa cấp..."
Ông ấy không hiểu sao Cao Huy lại bị lừa, gia đình ông ấy không hề thiếu tiền, sao lại bị lừa vào đó chứ. Nhưng bây giờ không phải lúc để tìm hiểu ngọn ngành chuyện này, Cao Lập Quân lập tức nói rõ tình hình Cao Huy cho Linh Bảo nghe, Linh Bảo quyết định đi tìm người ngay lập tức.
Rốt cuộc, không ai biết chính xác tại sao Cao Huy lại chết và chết vào lúc nào, nhưng nhanh chóng đi tìm ra anh ấy càng sớm thì càng tốt.
Cao Lập Quân đi cùng một tài xế đến đây, để thuận tiện cho việc đi lại, ông ấy thuê một chiếc xe, sau đó sử dụng lá bùa truy tìm để tìm đường, lập tức lái xe đi.
Ba người cùng ăn tối trên xe, Cao Lập Quân và tài xế thay phiên nhau lái xe xuyên đêm, cuối cùng, khoảng mười giờ sáng hôm sau, xe chạy vào một thị trấn nhỏ cách thành phố Z mấy trăm kilomet.
Chiếc xe dừng lại trước một khu chung cư cũ ở ven ngoại ô thị trấn, các con hẻm ở đây rất hẹp, xe ô tô không thể đi vào, theo như bản đồ chỉ dẫn thì họ chỉ có thể đỗ xe tại đây. Việc kiểm soát người ra vào khu vực chung cư này rất lỏng lẻo, họ đỗ xe ở lối ra rồi cùng nhau đi vào trong. Khu chung cư cũ này ban đầu là ký túc xá dành cho công nhân, cao chín tâng, có khoảng hơn hai mươi khu nhà trong đó, mỗi khu nhà có hai căn. Linh Bảo lần theo dấu vết thể hiện qua lá bùa, bắt đầu tìm kiếm theo thần thức của mình.
Dù sao cũng phải chú ý phương hướng mà thần thức trên lá bùa chỉ dẫn, nên tốc độ của họ không nhanh.
Sau khi đi hết một hành lang dài, và rẽ vào một lối khác, cuối cùng Linh Bảo cũng tìm thấy dấu vết của Cao Huy.
“Trong ngôi nhà đót"
Linh Bảo chỉ vào ngôi nhà cuối cùng trong dãy nhà này, sau đó nhanh chóng chạy đến đó.
Cao Lập Quân cũng nhìn theo hướng tay của Linh Bảo, liên nhìn thấy một người đang lơ lửng trên tầng cao nhất của căn nhà, người này đang đứng bên cửa sổ, vươn gần hết cơ thể ra ngoài, cố gắng với tới đường ống nước trên tường, muốn lợi dụng đường ống nước để trèo xuống đất.
Cho dù khoảng cách rất xa, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua Cao Lập Quân cũng nhận ra đó chính là con trai mình, Cao Huy, trái tim ông ấy treo lơ lửng, trước khi ông ấy kịp ngăn lại thì Cao Huy đã nắm lấy đường ống nước và cơ thể đang lơ lửng giữa không trung.
Lúc này, trong căn nhà đó vang lên tiếng hét của người đàn ông.
"Cao Huy, mày dám chạy trốn!"
Lời vừa dứt, chỉ thấy cánh tay của Cao Huy run rẩy, cả người rơi tự do xuống đất.
Cao Lập Quân cảm thấy trái tim đau nhói, vô thức nhắm nghiền hai mắt lại. Đây là tầng thứ chín, bên dưới là sàn bê tông, không có mái hiên, cũng không có đệm, ông ấy không dám tưởng tượng con trai mình rơi xuống sẽ như thế nào.
Nhưng một giây sau, tài xế kéo ống tay áo của Cao Lập Quân nói: "Ông chủ, ông nhìn xem..."
Cao Lập Quân mở mắt ra, đờ đẫn nhìn vê hướng con trai mình rơi xuống, ông ấy nghĩ sẽ nhìn thấy cảnh tượng bi thảm khi đầu của con trai ông ấy vỡ nát, máu me đầm đìa, nhưng không, tất cả những thứ ông ấy nghĩ đến đều không xảy ra.
Con trai của ông, Cao Huy, đang được bạn thân của cháu gái ôm trong tư thế công chúa một cách vững vàng và đáp đất an toàn.
Cao Lập Quân không thể tin nổi, vội vàng chạy đến: "Tiểu Huy, con không sao chứ?"
Lúc này Cao Huy dường như còn chưa hoàn hồn, được Linh Bảo đỡ lấy, còn đang vô thức ôm lấy cổ cô. Tư thế này giống hệt như cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong các phim cổ trang, rất lãng mạn. Chỉ đáng tiếc là vai nam nữ bị đảo ngược.
"Này, không sao rồi, anh có thể buông ra trước được không?" Linh Bảo bình tĩnh nhắc nhở.
Cao Huy mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu pha chút trẻ con của Linh Bảo, trong nháy mắt sắc mặt anh ấy lập tức đỏ bừng, vội vàng buông tay ra, tự đứng dậy. Cao Huy ngẩng đầu nhìn đường ống nước trên tâng chín, rồi nhìn sang Linh Bảo, không thể tin nổi là cô có thể bắt được mình, hình như cô còn không sao cả.
Đó là tầng thứ chín, anh ấy cũng phải nặng khoảng sáu mươi lăm đến bảy mươi cân, nếu rơi xuống như vậy, tác dụng lực mạnh có thể khiến Linh Bảo gấy xương. Cao Lập Quân và người tài xế cũng há hốc mồm ngạc nhiên y như vậy.
"Cảm... Cảm ơn eml" Cao Huy nói lắp bắp.
"Được rồi, con trai của chú đã bình an vô sự rồi, chú gọi cảnh sát trước đi." Linh Bảo nhắc nhở.
"Đúng vậy, phải gọi cảnh sát bắt bọn chúng!"
Cao Lập Quân định thần lại, lấy điện thoại trong túi ra gọi cho cảnh sát.
Nhưng rất rõ ràng, những thành phần của tổ chức đa cấp này âm mưu lừa gạt người khác để phục vụ cho tổ chức là không tốt. Linh Bảo dùng thần thức quét qua người Cao Huy, người canh giữ Cao Huy ở cửa nhà vệ sinh là một người đàn ông lực lưỡng, khi nhìn thấy Cao Huy ngã khỏi cửa sổ đã tỏ ra rất sợ hãi, có lẽ hắn sợ sẽ gây ra chết người, bây giờ nhìn thấy Cao Huy được một cô gái cứu sống một cách thần kỳ, và có vẻ như người thân của Cao Huy đã tìm đến nên hắn đã vội vàng báo lại với tổ chức.
"Bọn họ có bao nhiêu người?" Tên cầm đầu có lẽ đã trải qua rất nhiều tình huống thành viên tổ chức chạy trốn như thế này trong tổ chức rồi nên vẫn ung dung hỏi.
"Hai nam một nữ!"
Nghe vậy, tên cầm đầu cảm thấy không có gì uy hiếp được bọn họ, quả quyết ra lệnh: "Đi, đi bắt tên đó vê! Còn những người khác mau thu dọn rồi chuẩn bị rút lui!" Đám người của tổ chức đa cấp vẫn đề phòng lỡ đâu bọn họ chạy thoát rồi đi báo cảnh sát, vậy nên phải nhanh chóng thay đổi căn cứ.
Nói xong, hắn dẫn theo sáu, bảy tên đàn ông cao khỏe vạm vỡ, hung hăng đi xuống cầu thang, chuẩn bị bắt hết đám người Linh Bảo.
"Bọn chúng đang đuổi đến." Linh Bảo lên tiếng cảnh báo.
Sắc mặt Cao Huy trắng bệch: "Hay là chúng ta chạy trước, bọn chúng có rất nhiều người."
Trước kia cũng có một người bỏ chạy sau đó bị bắt trở về, so với việc anh ấy bị đánh còn thảm hơn, anh ấy sợ mấy người họ không đối phó được.
"Mọi người đứng ở đâu đó chờ cháu, để cháu đi đánh lạc hướng bọn chúng." Linh Bảo chỉ sang chỗ quẹo ở con hẻm phía xa.
Ba người nhà họ Cao đi đến góc quẹo của con hẻm theo lời cô nói, không yên tâm nhìn cô nhưng cũng không đi xa hơn.
Ngay sau đó, bảy tên của tổ chức đa cấp lao xuống, nhìn thấy Cao Huy thì hét lớn: "Ở đằng kia! Mau bắt chúng về đây! Dám trộm đồ của bọn tao à!" Bọn chúng rất có kinh nghiệm, chúng đổ oan cho bọn người Linh Bảo là kẻ trộm, theo cách này, cho dù có viện cớ thế nào người qua đường vẫn sẽ xem bốn người Linh Bảo là kẻ trộm.
Cao Huy và hai người kia vô cùng hoảng sợ. Nếu làm theo suy nghĩ ban đầu, họ nên tìm chỗ trốn trước rồi mới gọi báo cảnh sát, nhưng Linh Bảo nói cô muốn đợi ở đây đến khi cảnh sát đến nên họ không thể bỏ mặc cô, dù sao Linh Bảo có mặt ở đây là để giúp nhà họ Cao.
Cô gái có năng lực thần bí này tỏ ra bình tĩnh, không hề nao núng, ba người nhà họ Cao nghĩ rằng cô sẽ trực tiếp chiến đấu với đám người đó, nhưng cô chỉ bình tĩnh đứng đó, rút một lá bùa màu vàng từ trong chiếc túi nhỏ màu trắng mang theo ra, trên tay cô không biết từ lúc nào đã dính thứ gì đó màu đỏ, ngón tay mảnh khảnh khẽ lướt mấy vòng đã vẽ xong một lá bùa.
Nói thì phức tạp, nhưng Linh Bảo chỉ hoàn thành động tác này trong ba, bốn giây, thấy bọn người xấu đó sắp lao tới trước mặt mình, Linh Bảo liền ném lá bùa lên không trung, lá bùa lập tức bị nghiền nát ra làm trăm mảnh, sau đó bắn ngược trở lại.
Bảy tên kia bị những viên đạn bùa đó bắn vào người, văng ra xa mấy mét, rơi xuống nền bê tông cứng như đá, rên lên đau đớn.
Cả ba người nhà họ Cao sợ ngây người, họ chưa bao giờ nhìn thấy một chuyện khó tin như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận