Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 98:

Chương 98:Chương 98:
Vì vậy Linh Bảo quyết định đi đến khu ẩm thực ở tầng bốn tìm tiệm thịt nướng, ăn no một bữa rồi mới đi tìm nữ quỷ.
Cùng lúc đó, tại văn phòng chủ tịch trong tòa nhà trụ sở tập đoàn bất động sản Vân Khai.
Tổng giám đốc bất động sản Vân Khai Vi Tuấn nhận được điện thoại của người phụ trách trung tâm thương mại Vân Khai, đôi lông mày rậm nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết muỗi:
"Lại nhảy lầu! Các anh làm ăn kiểu gì đấy hả, không phải đã bảo các anh khóa lối đi lên sân thượng từ lâu rồi à? Sao vẫn có người nhảy lầu được!"
Đầu bên kia giải thích: "Chúng tôi đã khóa từ lâu rồi mà, bây giờ khóa vẫn còn đấy, chúng tôi thật sự không biết cô gái kia đi lên như thế nào, nhưng mà chuyện hôm nay lạ lắm, cô gái kia nhảy từ tầng ba mươi xuống mà không xây xát gì cả!"
Nghe nói như vậy, Vi Tuấn ngạc nhiên hết sức: "Hơn ba mươi tầng lầu, sao có thể không bị thương được!"
"Không bị thương thật mà, chúng tôi đã cử người đi theo đến bệnh viện, bệnh viện cũng không kiểm tra ra vấn đề gì cải"
Vi Tuấn lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, chuyện như vậy ông ấy cũng mới nghe lần đầu, chẳng lẽ là cô gái kia có bản lĩnh gì sao? Nếu thật sự có bản lĩnh cao cường, không biết có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề của trung tâm thương mại Vân Khai hay không.
Sau khi suy nghĩ một hồi, ông ấy dặn dò:
"Các anh trấn an cô gái kia trước giúp tôi, tôi sẽ lập tức đến bệnh viện gặp cô ấy. Từ giờ trở đi, cắt cử người chuyên môn canh giữ lối đi lên sân thượng cho tôi, một con ruồi cũng không được để lọt vào!"
Cúp điện thoại, Vi Tuấn gọi thư ký vào: "Cậu đi gọi điện thoại cho Dương đại sư kia, nói cho ông ta biết chúng ta bằng lòng trả thêm một trăm ngàn tiền công, bảo ông ta lập tức đến trung tâm thương mại Vân Khai, lại có người nhảy lầu rồi!"
Dương đại sư kia là do một người bạn của ông ấy giới thiệu cho, nghe nói là từ nơi khác đến, bản lĩnh không phải dạng vừa, chuyện trung tâm thương mại Vân Khai nhà ông ấy bị quỷ ám vẫn chưa được giải quyết, ông ấy cũng đã mời không ít các thầy bắt ma hoặc là thay đổi phong thủy, chỉ là hoàn toàn không có tác dụng gì cả, cho nên ông ấy vẫn đang tiếp tục tìm kiếm cao nhân. Lần này vốn đã hẹn với Dương đại sư ngày mốt sẽ đến tòa nhà làm lễ, bây giờ xem ra bắt buộc phải đẩy lên sớm hơn rồi.
Lỡ bên phía cô gái kia không trông cậy gì được thì chỉ đành phải nhờ vào Dương đại sư này.
Phân phó xong xuôi, ông ấy liền gọi người chuẩn bị xe cho mình đích thân đến bệnh viện thăm cô gái nhảy lầu kia.
Lúc Vi Tuấn đến bệnh viện, trong phòng bệnh của cô gái nhảy lầu còn có cảnh sát đang lấy lời khai, ông ấy đợi một hồi, cho đến khi cảnh sát rời đi mới tiến vào.
Ông ấy nói rõ thân phận trước rồi mới hỏi cô gái nhảy lầu kia đầu đuôi câu chuyện, sau khi nghe xong vẫn cảm thấy có chút khó tin, cô gái nói mình được một sức mạnh thần bí đỡ lấy trước khi tiếp đất cho nên mới không bị thương khi rơi từ độ cao hơn ba mươi tâng xuống.
"Cô gái, có chuyện này tôi muốn muốn trao đổi thẳng thắn với cô, vấn đề ở tòa nhà này của tôi coi như cũng nổi tiếng gần xa rồi, tôi vẫn đang đau đầu nghĩ cách để giải quyết nó. Nếu cô thật sự có năng lực mong cô đừng giấu, nếu có thể giúp tôi giải quyết được tà ma trong tòa nhà này, tôi chắc chắn sẽ hậu tạ thỏa đáng! Ông ấy vẫn chưa từ bỏ ý định.
Biết đâu người trước mắt này lại là cao nhân, cố tình gây sự chú ý, mục đích là muốn ông ấy ngỏ lời mời, chẳng may ông ấy bỏ lỡ cơ hội thì phải làm sao.
Cô gái nhảy lâu ngây người một lúc mới hiểu ý tứ trong lời nói của ông ấy, mỉm cười lắc đầu nói: "Tôi thật sự chỉ là nạn nhân mà thôi. Nếu có thể tìm được vị cao nhân ra tay tương trợ kia, tôi còn muốn đích thân cảm tạ ơn cứu mạng của người ấy đây!"
Tuy rằng nhìn cách ăn mặc cùng khẩu khí của người này, chắc chắn sẽ trả không ít tiền thù lao, nhưng cô ấy thật sự không biết bắt quỷ, sao có thể tham công mạo nhận được.
Vi Tuấn thấy thái độ của cô ấy thành thật, không giống như đang cố ý giấu diếm, đoán chừng cô ấy thật sự chỉ là một nạn nhân không rõ sự tình, đành phải bỏ qua. Tuy nhiên xuất phát từ lòng nhân đạo, ông ấy vẫn bảo thư ký chuyển cho cô gái hai mươi ngàn tệ coi như tiên thăm hỏi. Cô gái kia trong cái rủi có cái may, cuối cùng cũng giải quyết được khó khăn tài chính của mình.
Xác định cô gái trong bệnh viện không phải cao nhân, Vi Tuấn quyết định sang chỗ trung tâm thương mại xem thử tình hình, trong lòng tràn đầy hy vọng vị Dương đại sư kia có thể giải quyết vấn đề. Trung tâm thương mại Vân Khai này là hạng mục đầu tư lên đến gần mười tỷ, ông ấy không muốn từ bỏ một chút nào.
Quán thịt nướng ngũ vị kia quả nhiên danh bất hư truyên, thịt nướng rất ngon, ngoài giòn trong mềm, nêm nếm vừa phải, ăn vào hương thơm lan tỏa khắp trong miệng. Sau khi gọi mỗi vị một ít để ăn thử, thấy vị nào cũng ngon, Linh Bảo bèn kêu ông chủ đang ở bên ngoài vào gọi thêm mỗi vị một trăm xiên, tổng cộng là năm trăm xiên.
Lúc này đã qua giờ ăn cơm, lại là ngày làm việc, trong tiệm cũng chỉ có một vị khách là Linh Bảo.
"Cô bé, cô gọi nhiều như vậy một người chắc là ăn không hết đâu, thật ra thì gọi ít một chút cũng được." Ông chủ là một người đàn ông trung niên đầu tròn, xem ra cũng khá tốt bụng.
"Yên tâm, cháu biết rõ sức ăn của mình, cháu ăn hết được." Linh Bảo đáp lại bằng một nụ cười thiện chí.
Ông chủ kia vẫn không tin lắm, bưng cho Linh Bảo một nửa trước, thấy cô ăn sắp hết rồi mới đi lên hỏi cô còn có thể ăn được nữa không, thấy cô gật đầu chắc chắn, lúc này mới cho người bưng nửa còn lại lên. Thấy nhân viên phục vụ và ông chủ đều bị sức ăn của mình làm cho kinh hãi, Linh Bảo ăn xong xiên thịt nướng cuối cùng, dù vẫn chưa đã thèm nhưng đành cố kìm lại để không gọi thêm nữa.
Thấy bọn họ ai cũng nhàn rỗi, cô bèn gọi ông chủ đến hỏi: "Cháu hỏi thăm bác chút được không? Trung tâm thương mại này bắt đầu có người nhảy lầu từ khi nào vậy ạ?" Cô dự định hỏi rõ tình hình trước.
Thái độ của ông chủ với vị khách duy nhất vô cùng kiên nhẫn, nghe cô hỏi như vậy bèn suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
"Tôi nhớ là bắt đầu từ cuối tháng 8 năm ngoái. Lúc ấy mới qua rằm tháng bảy chưa được bao lâu, có một hôm sáng sớm tôi đến đây đã thấy có cảnh sát ra vào tòa nhà, hỏi người khác mới biết đêm hôm trước có người tự sát..."
Thông qua lời kể của chủ tiệm thịt nướng, Linh Bảo biết được thời gian tử vong của những người nhảy lầu ở trung tâm thương mại Vân Khai này dần dần chuyển từ ban đêm sang ban ngày, ban đầu người chết là những nhân viên tăng ca vào ban đêm trên văn phòng. Sau khi có thêm vài người chết thì không ai dám tăng ca nữa, sau đó thời gian chết từ ban đêm chuyển thành tờ mờ sáng, một thời gian sau thì chuyển hẳn sang ban ngày, buổi sáng buổi chiều buổi tối đều có.
Mà tần suất nhảy lầu cũng càng ngày càng cao, ban đầu mọi người đều cho rằng là chuyện ngẫu nhiên, nhưng sau đó khoảng cách giữa những vụ nhảy lầu trở nên càng ngày càng ngắn, từ một hai tháng một vụ dần dần biến thành mỗi tuần một vụ như gần đây.
Chỉ trong thời gian một năm rưỡi, sức mạnh của nữ quỷ kia trở nên càng ngày càng mạnh với tốc độ khác thường, xem ra việc này đã không còn là một sự việc tâm linh bình thường nữa rồi.
Linh Bảo trả tiền, lau miệng, viết số điện thoại của mình trên tấm thẻ dùng để gọi món trên bàn: "Cảm ơn bác đã kể cho cháu nghe nhiều chuyện như vậy, thịt nướng nhà bác thật sự rất ngon, nếu không bán nữa thì tiếc lắm. Bệnh của vợ bác, sau này bác có thể đến tìm cháu."
"Hả..." Ông chủ chẳng hiểu gì cả, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, cô bé này biết chuyện không ấy đóng cửa quán thịt nướng vì bệnh tình của vợ từ miệng người khác là chuyện bình thường, nhưng bảo ông đi tìm cô ấy là có ý gì? Chẳng lẽ cô có thể chữa bệnh cho vợ của ông hay sao?
Nhân viên phục vụ cũng nói: "Cô bé này cũng biết pha trò thật đấy, cô ấy tuổi còn trẻ như thế chẳng lẽ là thần y hay gì?"
Hai người cười cười nói nói mấy câu rồi tiện tay quét tấm thẻ gọi món và những thứ rác rưởi khác trên bàn vào thùng rác.
Lúc này ông chủ tiệm thịt nướng hoàn toàn không ngờ được rằng, chẳng bao lâu sau ông ấy sẽ phải chạy mòn cả chân, tiếc đến xanh ruột vì hành động vừa rồi của mình.
Linh Bảo ra khỏi quán thịt nướng, đi thang máy đi lên tâng mười tám, cũng chính là tâng chính giữa của tòa nhà này, sau đó thả thần thức ra tìm kiếm khắp nơi, mặc dù đã quan sát toàn bộ trung tâm thương mại rồi những vẫn không phát hiện tung tích nữ quỷ kia đâu. Đã một giờ đồng hồ trôi qua rồi mà nữ quỷ kia vẫn chưa đi ra, cũng có bản lĩnh đấy.
Ăn nhiều thịt nướng quá làm cô cảm thấy có chút khát nước, Linh Bảo quyết định đi mua trà sữa trước, khi cô uống xong hai ly sương sáo, ăn xong hai cái kem, cuối cùng cũng phát hiện ra điêu khác thường.
Những tòa nhà cao ba mươi đến bốn mươi tâng như thế này, ngoài việc cung cấp áp lực nước thứ cấp thì sẽ xây dựng thêm một thiết bị chứa nước trên tâng cao nhất để tích trữ nước vào ban đêm nhằm bổ sung và hỗ trợ khi áp lực nước không đủ trong giờ cao điểm.
Trung tâm thương mại Vân Khai đương nhiên cũng không ngoại lệ, ở chính giữa toàn bộ tòa nhà là một tòa nhà nhỏ cao khoảng ba bốn mét, bên trong chỉ có một lối đi nhỏ dẫn đến một bể chứa rộng khoảng hai ba trăm mét vuông. chiều cao hơn ba mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận