Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 285:
Dù sao sức mạnh của ông ta cũng có hạn, lúc hao tổn quá nhiều sức lực, ông ta chỉ đành cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân thôi.
Ông ta dựng lên một kết giới cho bản thân, cố gắng chống lại đòn tấn công của kim quang, vừa chống đỡ kết giới vừa mắng lớn:
"Lục Linh Bảo, uổng công cô là thần linh, vậy mà lại dùng chiêu trò bẩn thỉu! Nếu khiến người khác nể phục thì hãy quang minh chính đại đánh với tôi một trận!"
Linh Bảo bình tĩnh nạp thần lực để duy trì trận pháp, từ trên cao nhìn xuống ông ta:
"Tôi không cần khiến ông nể phục, chỉ muốn đòi lại công đạo cho những người phàm đã chết dưới tay ông, tạo ra một thế giới hoà bình cho những người đang sống mà thôi."
"Xích Vân, trên người ông mang nhiều tội ác ngập trời, hồn phi phách tán cũng không thể trả một phần vạn số nợ ông đã gây ra."
Nói xong, cô tiếp tục vận thần lực, dù Xích Vân đang chửi rủa, cầu xin hay kêu la đau đớn cô đều không thèm để ý.
Hoàn toàn tiêu diệt quỷ hút máu Giáo hoàng kia chỉ mất hơn một giờ đồng hồ. Nhưng tu vi của Xích Vân đã tiệm cận cảnh giới hậu Kim Tiên, thực lực cũng phải gấp mười lần tên quỷ hút máu Giáo hoàng kia, mất hơn ba tiếng đồng hồ cô mới khiến cơ thể ông ta bắt đầu tan chảy.
Mà lúc này, trận bàn đã đạt đến giới hạn sức mạnh cuối cùng.
Lại qua nửa tiếng nữa, trận bàn đã hoàn toàn sụp đổ, kim quang tản đi, một bóng hình từ bên trong thoát ra ngoài.
Rất rõ ràng, Xích Vân đã hoàn toàn buông bỏ rồi, định dùng hồn phách để tháo chạy.
Ông ta có kinh nghiệm và kiến thức tu luyện mấy vạn năm, dù chỉ là một hồn phách cũng có thể ngóc đầu trở lại.
Nhưng Linh Bảo đã sớm đề phòng ông ta chạy trốn, ông ta vừa bước ra, cô đã ném một lá bùa ngũ lôi về phía ông ta.
Lá bùa này tuy không đủ để đối phó với ông ta, nhưng thiên lôi cũng khiến ông ta chịu một chút tổn thương, ông ta bước lảo đảo .
Chính sự lảo đảo này khiến Linh Bảo một lần nữa nạp đầy thần lực, cô lôi kiếm Nhật Diệu ra, toàn lực chém một nhát.
Thần quang chói mắt phản chiếu rõ ràng biểu cảm trên mặt Xích Vân, kinh ngạc, không thể tin nổi, phẫn nộ, sợ hãi, cuối cùng, đạo hư ảnh này giống như cát bị gió thổi bay, kèm theo một tiếng kêu gào thảm thiết, biến mất giữa trời đất bao la.
Linh Bảo nghiêm túc trịnh trọng thu lại thanh trường kiếm.
Từ giờ trở đi, tất cả những mối đe doạ gây nguy hiểm cho người dân đều đã bị loại bỏ. Nhưng tàn cục mà chúng để lại vẫn cần rất nhiều thời gian mới có thể giải quyết được.
Cô bay về Đế Đô, đáp xuống khu vườn của nhà họ Nguyên. Không cảm nhận được khí tức của Thanh Tiêu, Linh Bảo triển khai thần thức tìm kiếm nhưng cũng không tìm thấy anh. Vì thế, cô tóm lấy một người trẻ tuổi làm công việc quét dọn tại nơi ở của Thanh Tiêu, hỏi:
"Lão tổ tông nhà các anh đâu?"
Người trẻ tuổi nhận ra cô, vội vã đáp: "Lục tiền bối, cuối cùng cô cũng về rồi! Lão tổ tông tưởng cô gặp chuyện gì ở hòn đảo phía nam, cũng không liên lạc được với cô, hôm qua đã xuất phát đi hòn đảo phía nam rồi!"
Linh Bảo lấy điện thoại ra nhìn, lúc này mới phát hiện tin nhắn mà mình gửi cho Thanh Tiêu trước khi trở vê từ nước Thiên Thuỷ chưa được gửi đi.
Xem ra tốc độ cô đi vào khu vực không có sóng điện thoại quá nhanh rồi. Như vậy anh sẽ nghĩ rằng cô không thông báo gì đã tự mình đi tiêu diệt Xích Vân rồi, sau đó còn liên tục không liên lạc được, chẳng trách anh lại lo lắng.
Sợ rằng đến cả tin tức cô tới hòn đảo phía nam cũng là nghe Cục quản lý các sự kiện thần bí nói mới biết.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho Thanh Tiêu, nói bản thân đã bình an vô sự trở về Đế Đô.
"Ở nhà đợi anh trở về."
Anh chỉ nói một câu như vậy rồi cúp điện thoại, hơn năm tiếng sau đã trở về khu vườn của nhà họ Nguyên.
Linh Bảo nhìn anh bám đầy bụi bặm, sắc mặt còn vô cùng khó coi, đoán chừng anh bởi vì chuyện mình tự ý hành động mà tức giận, lập tức giải thích:
"Lúc đó em giết Giáo hoàng của Phi Thần giáo gây ra động tĩnh lớn quá. Hiện giờ là thời đại internet, tin tức truyên đi quá nhanh, nếu Xích Vân biết trước trong tay em có một đại sát khí như vậy thì không biết còn gây ra chuyện điên cuồng gì nữa. Anh không biết đó thôi, lúc em tìm thấy phân thân của ông ta, ông ta còn lấy hơn bảy triệu cư dân ở đảo phía nam ra uy hiếp em đó!"
"Nếu không phải em nhân lúc ông ta không phòng bị mà nhanh chóng tìm ra ông ta, có khi đến cả kéo mọi người trên thế giới ra chôn sống cùng mình ông ta cũng nghĩ ra đó."
Cô vừa nói vậy, Thanh Tiêu tựa hồ có thể đoán ra hành động tiếp theo của cô rồi.
"Sau đó lại tới núi Tĩnh Tà?"
"Ừm!" Linh Bảo gật đầu, có chút đắc ý nói: "Xích Vân đã bị em tiêu diệt triệt để rồi! Thanh Tiêu, anh thấy có phải bây giờ em rất lợi hại không?" Cô mang khuôn mặt chờ đợi được khen nói.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, biểu cảm của Thanh Tiêu cũng dịu lại, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô để tỏ ý công nhận. Linh Bảo nhỏ bé trước đây, ở nơi anh không nhìn thấy đã nỗ lực trở thành một vị thân có thể tự mình đảm đương mọi thứ rồi.
Trước giờ cô đều không phải kiểu người sẽ chui rúc dưới cánh của người khác để được bảo vệ. Lúc còn nhỏ, cô đã luôn có chính kiến của riêng mình, dũng cảm và không sợ hãi điều gì. Nếu không, dựa vào tính khí lúc đó của anh, cô căn bản không thể lại gân anh, thậm chí bước vào thế giới nội tâm cô độc của anh.
Nếu đây đã là con đường cô lựa chọn, là con đường cô thích đi, vậy điều duy nhất anh có thể làm chính là ủng hộ cô bằng toàn bộ sức lực của mình.
Bởi vì Giáo hoàng Phi Thân giáo khuếch trương sang tới Liên bang, trong nước xuất hiện rất nhiều những người dân bình thường bị dị hoá. Mặc dù mối nguy hiểm lớn nhất đã được loại bỏ, nhưng những người dân bình thường bị dị hoá ấy vẫn như cũ sống trong nước sôi lửa bỏng.
Linh Bảo không quên, cô muốn sản xuất một số lượng lớn bùa thanh tẩy, giúp bọn họ trở lại cuộc sống bình thường.
Hiện tại, thông báo toàn mạng đã được truyền đi, mọi người đều đang chờ đợi biện pháp giải quyết vấn đề.
Vậy nên, trước khi bế quan, việc cân thiết phải giải quyết đầu tiên chính là xử lý những chuyện này.
"Chuyện bùa thanh tẩy cứ giao cho anh, em yên tâm bế quan đi." Thanh Tiêu dò xét thần thể của cô rồi nói.
Với tình huống hiện tại, bế quan càng sớm càng có lợi với tu vi của cô.
"Thanh Tiêu, chúng ta đều biết, thần lực là nhân tố mấu chốt để chế tạo bùa thanh tẩy, em không thể vắng mặt vào lúc này được." Linh Bảo đương nhiên cũng không chịu nghe lời anh, tình huống trước mắt chỉ cô có thể sử dụng thần lực.
"Em muốn bị nổ tan xác rồi chết sao?" Thanh Tiêu nhíu mày: "Linh Bảo, anh mong em sẽ đừng vì những chuyện không liên quan đến mình mà mạo hiểm tính mạng vào trong đó."
Linh Bảo nhón mũi chân, ngón tay nỗ lực xoa dịu Thanh Tiêu đang nhíu chặt mày, cười nói: "Yên tâm đi, em đã có biện pháp giải quyết ổn thoả rồi. Sẽ không có chuyện sức cùng lực kiệt đâu, vẫn còn rất nhiều chỗ cần dùng đến linh khí."
Thanh Tiêu nghi hoặc nhìn cô, Linh Bảo nở một nụ cười thần bí, nói rằng rất nhanh anh sẽ biết thôi.
Cô cũng không có ý giấu giếm, quả nhiên là rất mau đã biết.
Hai giờ sau, Nguyên Như Bồi dẫn theo một đám người đi tới, mỗi người đều ôm theo một thùng giấy to, ngay ngắn trật tự đi vào chỗ ở của Thanh Tiêu.
"Lục tiền bối, những thứ ngài muốn đã được đưa tới đây rồi."
Linh Bảo gật đầu, cho người mở những thùng giấy đó ra. Lúc này Thanh Tiêu mới phát hiện, bên trong vậy mà lại linh thạch bổ sung năng lượng, toàn bộ đều trống rỗng, hơn nữa đều là loại cực phẩm có thể lưu trữ một số lượng lớn linh khí.
Đây là bảo vật có một không hai của Cục quản lý các sự kiện thần bí nghiên cứu cho những người tu hành trong nước, sau khi thông qua cải tạo linh thạch, còn có thể tái sử dụng, hấp thu xong linh khí bên trong, chỉ cần cho nó một thời gian nhất định, linh thạch này sẽ tự động hấp thụ linh khí trong không khí rồi tự lấp đầy một lân nữa.
Chỉ có điều, đây là một quá trình rất dài, loại cực phẩm này là linh thạch bổ sung linh khí, tuy rằng nó có trữ lượng lớn, nhưng muốn lưu trữ đầy đủ, cũng cân mất thời gian một năm. Cho nên đối với những người tu hành mà nói, linh thạch bổ sung linh khí phải có càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể theo kịp nhu cầu tiêu hao của bản thân họ.
Linh Bảo đi tới trước thùng giấy, mở hai tay ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới, ngón tay trắng nõn như lướt qua phím đàn nhẹ nhàng vuốt ve linh thạch, mọi người cũng cảm giác được một cỗ linh khí thuần tuý đang chảy ra từ đầu ngón tay cô, sau đó cô mỉm cười, nói với Nguyên Như Bồi:
“Mau nhìn xem."
Nguyên Như Bồi tiến lên phía trước, cầm lấy một khối linh thạch bổ sung linh khí trong suốt to bằng bàn tay, ánh mắt trừng to như chuông đồng:
"Cái này... Nó đầy rôi sao?" Lại nhìn những linh thạch khác trong thùng, càng không tin vào mắt mình: "Tất cả đều đã đầy rồi sao?"
Ông ấy vẫn không thể tin được, lúc cầm tới vẫn là một đống linh thạch trống rỗng, nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả đều đã được lấp đây linh khí, đây chính là một thùng lớn chứa tới mấy trăm khối linh thạch cực phẩm đó! Chừng này còn đủ để mấy lão tổ tông của gia tộc đem linh khí trong thân thể mình trữ đầy vào đó.
Linh Bảo đi tới trước chiếc thùng kế tiếp, tiếp tục nói: "Tôi sẽ cho mấy người một ít phúc lợi. Linh khí gần đây của tôi nhiều đến mức dùng không hết, có bao nhiêu linh thạch bổ sung linh khí dư thừa, đều chuyển tới đây, tái sử dụng làm mới nó cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận