Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 77:
"Lục Linh Bảo, cậu cũng cầm đi này." Nhìn Linh Bảo đứng một bên, Mạnh Thi Văn cố ý nói thêm một câu.
Cứ tưởng rằng Linh Bảo sẽ giống như trước, xấu hổ bày tỏ không cần, không ngờ trên mặt cô tỏ vẻ vui mừng, nói: "Vậy cám ơn rồi!" Sau đó không khách khí chút nào mà cầm một miếng pizza lớn cắn một cái, hưởng thụ híp mắt lại.
Sinh hoạt phí trước kia của nguyên chủ rất ít, mặc dù sống ở thành phố S là thành phố lớn, nhưng từ trước cho tới nay đều ăn loại đồ ăn rẻ tiền nhất trong căng tin. Đối với lời mời rộng rãi của Mạnh Thi Văn, cô rất tự ti, cũng chưa bao giờ lấy đồ ăn của Mạnh Thi Văn, cho nên ban đầu Linh Bảo nhìn hình vẽ trên cái hộp kia chỉ nghĩ là một chiếc bánh nướng lớn chứa một vài miếng thịt, ngô và tôm, cũng không có quá nhiều hứng thú.
Cô đã từng mấy lần ăn ở nhà hàng năm sao, cũng trở nên đòi hỏi hơn đối với thức ăn.
Không nghĩ tới sau khi một người trong số mấy bạn học ở phòng ngủ bên cạnh xé một miếng bánh ra, Linh Bảo phát hiện mùi vị đó đúng là vô cùng thơm. Theo lời mời của Mạnh Thi Văn, Linh Bảo lập tức nghe theo mà đi lấy một cái.
Sau khi cắn một miếng, mùi thơm của sữa xông thẳng vào mũi, phô mai mềm dai, vỏ bánh vừa mềm vừa xốp tràn đầy mùi thịt, đúng là ăn cực kỳ ngon. Ăn xong một miếng, đối với cô mà nói chỉ đáng nhét kẽ răng, con sâu thèm ăn trong cô thế mà đã hoàn toàn bị khơi dậy rồi, nhưng khi nhìn thấy mấy hộp giấy hoàn toàn trống rỗng, lập tức tiếc nuối không dứt.
Cô nhịn một hồi, rốt cuộc cũng không nhịn được, xách ghế ngồi xuống cạnh Mạnh Thi Văn, trong đôi mắt to tròn vo mang theo mấy phần ân cần, âm thanh lanh lảnh ngọt ngào: "Thi Văn, cậu biết cái bánh pizza đó mua ở chỗ nào không? Hình như mình không thấy có tiệm này ở quanh đây.'
Bình thường Lục Linh Bảo chỉ có quan hệ tốt với Lê Tuyết, đột nhiên thân cận với cô ấy như vậy, Mạnh Thi Văn vẫn có chút không quen, nhưng cô nàng vẫn thành thật nói: "Tiệm này hơi xa, nhưng mà Meituan thì có bán mang đi." Cô nàng cầm tờ hóa đơn bên ngoài túi đồ lên xem, xác định,'Chính là Meituan. Bây giờ có rất nhiêu chủ quán cũng cung cấp dịch vụ mang đi."
"Ồ, Meituan thần kỳ như vậy sao? Mình đi xem một chút." Linh Bảo kinh ngạc nói. Mặc dù nguyên chủ từng nghe nói đến phần mềm giao hàng, nhưng chưa bao giờ dùng qua.
Vu Ngải Kỳ nghe lời này thì khinh thường cười một tiếng: "Nhìn cô là biết không mua nổi rồi, cân gì phải tự mình tìm khó chịu chứ!"
Trước kia chính miệng Lục Linh Bảo đã từng nói, tiền sinh hoạt một tháng của cô chỉ có tám trăm, sao có thể mua được Delta Pizza.
Linh Bảo không để ý tới cô ta, với hành động của một người sành ăn, cô lập tức tải xuống một phần mềm giao hàng của Meituan, lập tức mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Phía trên có nhiều đồ ăn vượt ra khỏi tưởng tượng của Linh Bảo, tôm hùm đất sốt cay, lẩu khô, lẩu, lẩu xiên, đồ nướng, điểm tâm ngọt, đồ ăn phương tây, cái gì cần có đều có, trong phạm vi mấy nghìn mét có ít nhất hơn trăm tiệm, mỗi tiệm có mấy chục món ăn, cô nhìn thấy mà hoa cả mắt.
Linh Bảo nuốt nước miếng, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng vẫn không quên dự tính ban đầu của mình, tìm kiếm "Delta Pizza" ở phía trên một chút, quả nhiên tìm được cửa tiệm kia, trên đó có hơn hai mươi loại pizza, mỗi cái ít nhất là hơn ba trăm, đắt tiền nhất là loại bảy tám trăm, theo như nhận thức của cô là càng đắt càng ngon, Linh Bảo thêm năm loại pizza đắt tiền nhất vào giỏ hàng, lúc nhìn số tiền thanh toán một chút, hơn ba ngàn. Là một người có số tiên hơn một trăm vạn, Linh Bảo đã trả tiền mà không chớp mắt lấy một cái.
Nhớ đến tôm hùm đất sốt cay hấp dẫn mà cô đã từng thấy lúc trước, Linh Bảo lại gọi thêm ba phần, tiện thể còn mua thêm một ít trà sữa và kem ly tại một cửa hàng tráng miệng.
Vì vậy, nửa giờ sau, một đống lớn đồ ăn bên ngoài chất đầy bàn đọc sách của Linh Bảo, vẫn còn không đủ chỗ để, đành phải để đồ ngọt ở trên bàn Lê Tuyết. Điều này khiến cho hai bạn cùng phòng sợ ngây người, Lê Tuyết không nhịn được hỏi: "Sao cậu mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì?"
"Đây là đồ ăn cho ba người chúng ta đó!" Linh Bảo nói như lẽ đương nhiên, sau đó mời Lê Tuyết và Mạnh Thi Văn cùng ăn.
Lê Tuyết là bạn tốt, Mạnh Thi Văn vừa mới cho cô ăn pizza, cho nên Linh Bảo sẽ không ăn một mình.
"Nhưng như này cũng nhiều quá rồi..."
"Yên tâm, đồ các cậu không ăn hết thì để mình giải quyết." Linh Bảo cười híp mắt bảo đảm.
Hai người đối với việc đột nhiên Linh Bảo rộng rãi như vậy cũng tỏ ra hết sức kinh ngạc, Lê Tuyết biết một chút nội tình, Mạnh Thi Văn là quan hệ chưa tới mức thân thiết nên không tiện hỏi nhiều, nhưng đối mặt với nhiều đồ ăn ngon như vậy, vẫn không thể nào cự tuyệt ý tốt của cô. Dù sao cũng là bạn cùng phòng trả lễ lại, cô nàng ngược lại là tình nguyện tiếp nhận.
Khi khí thế ăn uống của ba người đang cao ngất trời, Vu Ngải Kỳ xuống căng tin ăn cơm cũng đã trở lại.
Gần đây cô ta quyết chí muốn giảm cân, chỉ ăn một chút rau xanh và cơm, thành công bị những thứ chứa nhiều calo này làm cho thèm ra nước miếng.
"Thi Văn, Hạ Nghị lại đưa cho cô nhiều đồ ăn như vậy sao? Thế này cũng quá nhiều rồi, làm sao cô ăn hết được?"
Theo tính cách của Mạnh Thi Văn, nghe nói như vậy tất nhiên sẽ mời cô ta ăn chung, vậy mà Mạnh Thi Văn lại nói: "Đây là Lục Linh Bảo đặt."
Vu Ngải Kỳ nhìn tờ hóa đơn bên ngoài túi giao hàng trên đất một cái, lại thật sự đều là tên của Lục Linh Bảo. Điều này sao có thể...
Thấy Linh Bảo căn bản không có ý mời cô ta ăn chung, Vu Ngải Kỳ ngượng ngùng lên giường, ngửi mùi thơm xông vào mũi, rất sợ bị người khác phát hiện cô ta nuốt nước miếng. Chỉ có thể ở trong lòng hận hận nghĩ, Lục Linh Bảo nhất định là bởi vì lời nói mới vừa rồi của cô ta mà đặt mua, tiêu hết sinh hoạt phí của một học kỳ. Để xem sau này cô ăn cơm thế nào!
Nhưng mà thực tế lại khiến cô ta thất vọng.
Buổi tối hôm đó Lục Linh Bảo lại đặt một bữa ăn khuya lớn, ngày thứ hai thứ ba rồi thứ tư, mỗi ngày đều đặt rất nhiều đồ, hơn nữa tất cả đều là loại rất đắt ăn rất ngon. Lần nào cũng mời Mạnh Thi Văn và Lê Tuyết ăn chung, thậm chí còn mời phòng bên cạnh, duy chỉ không mời cô 1a.
Các bạn học đều đang đồn trong thời gian nghỉ hè Lục Linh Bảo giàu lên rồi thành tiểu phú bà, chuyện học bổng cô ta uy hiếp Lục Linh Bảo ban đầu nghiễm nhiên thành trò cười, mỗi ngày cô ta đều cảm giác trên mặt nóng hừng hực, cảm thấy lúc những người đó thảo luận chuyện này chắc chắn cũng giễu cợt cô ta.
Những gì Lục Linh Bảo mời tất cả mọi người ăn thế nhưng cho tới bây giờ vẫn không mời cô ta, chắc chăn là cố ý cô lập cô ta, thật là quá ghê tởml!
Lục Linh Bảo cô chờ đó cho tôi, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cô đẹp mặt! Trong lòng cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Linh Bảo chưa từng nghĩ cô ta sẽ suy nghĩ nhiều như vậy.
Đắm chìm trong đại dương thức ăn ngon, cô sớm đã vứt mâu thuẫn lúc khai giảng với Vu Ngải Kỳ ra sau đầu, nhưng mỗi lần Vu Ngải Kỳ thấy cô mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, đương nhiên cô cũng không muốn chia đồ ăn ngon cho một người coi thường mình như vậy.
Năm ngày liên tục đặt đồ ăn ngon, xài bốn năm vạn, Linh Bảo vui vẻ ăn giống như con chuột rơi vào chĩnh gạo vậy, lại không nghĩ rằng vui quá hoá buồn.
Buổi trưa ngày thứ năm, khi cô lại mở Meituan ra để đặt đồ ăn bên ngoài, thế mà lại phát hiện mình đã bị chặn.
Gọi điện thoại cho bên dịch vụ khách hàng để hỏi một chút, bên dịch vụ khách hàng nói nền tảng đã theo dõi cô mấy ngày nay, số lượng đơn đặt hàng mỗi ngày của cô đều hơn 10 đơn, người bình thường căn bản không ăn được nhiều như vậy, cho nên nền tảng phán đoán rằng cô đã xoát đơn*, tiến hành xử phạt bằng cách chặn cô.
*Cửa hàng trả tiền cho ai đó để giả làm khách hàng và sử dụng các phương thức mua sắm giả để cải thiện thứ hạng và doanh số bán hàng của cửa hàng trực tuyến nhằm đạt được doanh số bán hàng và đánh giá tích cực để thu hút khách hàng.
Linh Bảo cảm giác lượng cơm của mình bị giễu cợt, bi phẫn đổi sang một phần mềm giao hàng khác rồi tiếp tục đặt.
Ăn cơm xong, đang chuẩn bị ngủ trưa một lát, lại nhận được điện thoại của Phùng Kim Thành. "Lục đại sư, nghe nói cô không chỉ biết tìm người, mà còn đuổi được quỷ phải không?"
Danh tiếng của Linh Bảo ở thị trấn nhỏ đã vang xa, bản lĩnh bắt quỷ lợi hại đã truyền tới tai Phùng Kim Thành, ông ta vốn tin phục Linh Bảo, cho nên cũng tin vào bản lĩnh ấy của cô, chỉ định hỏi một chút mà thôi.
Đúng vậy. Làm sao?"
"Là như vậy, tôi có một người bạn làm trong ngành công vụ ở thành phố S, không phải thấy Lan Lan nhà chúng tôi trở lại trên vòng bạn bè sao, trò chuyện một lát liền biết bản lĩnh của Lục đại sư cô. Vừa vặn gần đây trong nhà cậu ấy gặp phải chút chuyện lạ, nên muốn xin cô hỗ trợ, dĩ nhiên về khoản thù lao cậu ấy cũng rất có thành ý, nếu như có thể giải quyết vấn đề, nguyện ý ra mười vạn để đáp ơn cô."
Dù sao không phải ai cũng ra giá cao là một trăm vạn như Phùng Kim Thành, Phùng Kim Thành giải thích rằng người bạn kia của ông ta chỉ là một lãnh đạo nhỏ trong ngành công vụ, mặc dù tiền lương hàng năm khoảng chừng ba mươi vạn, nhưng chỉ tiêu ở thành phố S rất lớn, mười vạn đã là tiền cả nhà bọn họ có thể sinh sống trong một năm, cho nên giá tiền này đúng là rất có thành ý rồi, mong cô không nên phiền lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận