Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 21:

Chương 21:Chương 21:
Nháy mắt, bầu không khí lập tức trở nên cứng đờ.
Đám người náo loạn gây ra động tĩnh không nhỏ, thu hút sự chú ý của rất nhiều thôn dân, vài người nông dân đang cõng sọt, cầm cuốc cũng nán lại xem cuộc vui, điêu này lập tức làm Vương Đống có tự tin.
Dù sao Lưu Quốc Lương cũng là người ngoài thôn, xung quanh gã có nhiều thôn dân, gã không tin Lưu Quốc Lương dám động thủ.
"Ông chủ Lưu, anh tùy tiện lấy ra một đống sắt vụn mà bắt chúng tôi bồi thường 40 vạn, thật là quá ức hiếp chúng tôi rôi. Ai chứng minh cái máy xúc đất này bị sét đánh hư, mà không phải các anh lấy đống sắt vụn nát ra lừa tiên chúng tôi?" Vương Đống cố ý bẻ cong chuyện.
Lưu Quốc Lương thấy gã lật lọng, sắc mặt tức khắc trầm xuống: "Ông nói không phải là không phải? Hôm nay có một cô gái trong thôn các người cũng nhìn thấy, tôi có nhân chứng!" Mặc dù hắn cũng không dám mời cô gái ấy tới làm nhân chứng.
"Luật nói nếu chỉ có một người thì không đủ để lập nhân chứng. Còn là một cô bé, ai biết có phải là do các người mua chuộc không." Luận về khua môi múa mép, Vương Đống chính là một cao thủ. Từ thời cổ chí kim đến nay, những người làm quan, dù quan to hay quan nhỏ chắc chắn đều phải có kỹ năng này."Hơn nữa, tôi đã sớm nói với anh là hôm qua có đội bị sét đánh, vì tiến độ khẩn trương nên tôi đã cho các anh thêm tiền. Anh cũng đồng ý, bây giờ lại muốn tôi bồi thường thêm cái máy xúc đất, thật là quá không công bằng. Nếu các anh cứ tiếp tục như vậy, sau này ai dám thuê các anh làm việc nữa đây!" Gã đe dọa sẽ lan truyền chuyện này ra ngoài, hủy hoại danh tiếng của Lưu Quốc Lương. Vương Vĩ cũng mỉa mai: "Đúng vậy. Sau này tao cũng sẽ tùy tiện lấy một cái máy sắp hỏng đi xây nhà cho người ta, nếu máy hỏng rồi thì tìm chủ bồi thường, đúng thật là làm giàu không khó! Một chiếc máy mấy chục vạn, vậy còn đi làm thuê làm gì, chuyên môn đi tống tiền lừa bịp dễ kiếm lời hơn nhiều!" Lưu Quốc Lương nghe đến đây cuối cùng cũng ngộ ra, hai cha con không những không muốn trả tiền, mà còn mắng hắn công khai trước mặt bao nhiêu người.
"Muốn quyt nợ chứ gì! Tưởng Lưu Quốc Lương tao dễ bắt nạt lắm phải không! Đánh cho tao!"
Hắn ra lệnh một tiếng, mấy công nhân tức khắc nhào về phía cha con Vương Vĩ. Bọn họ đều là những người đi theo Lưu Quốc Lương lâu năm, lâu dần cũng không sợ trời không sợ đất giống hắn, vừa có thể làm việc vừa có thể ẩu đả đánh nhau, đó là lý do tại sao nhóm của Lưu Quốc Lương có thể trở thành đầu tàu nhà thâu của huyện.
Chớp mắt ngoài miếu đã vang lên tiếng la hét kêu rên cùng chửi bậy. Tiếng chửi bậy chủ yếu là đến từ Vương Vĩ, còn tiếng kêu rên là đến từ cha hắn Vương Đống, cánh tay của gã vốn vừa bị đao chém còn đang đau nhức, hiện tại lại vết thương chồng chất vết thương, đau đến kêu cha gọi mẹ. Mười phút sau, cha con Vương Đống bị nhóm công nhân của Lưu Quốc Lương đánh cho nằm bò, ngã xuống đất la hét.
"Có đền không?" Lưu Quốc Lương túm cổ áo Vương Vĩ đang nằm trên mặt đất, hung tợn nói: "Không đền, bố mày sẽ chặt một chân của mày trước! Tụi bây đâu, đưa tao con đao!" Lập tức có một công nhân đưa cho hắn một con đao, Lưu Quốc Lương giơ con đao gạch lên: "Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, có đền tiên không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận