Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 145:
"Lục tiểu thư, hôm nay thực sự chiêu đãi không chu đáo, hôm khác lại đến nhà cùng Thi Văn, bác sẽ rất đãi cháu rất hậu, coi như xin lỗi cháu!"Ông ta ưỡn ngực, khuôn mặt tươi cười nói.
Linh Bảo không trả lời, cô luôn không có cảm tình với loại người phẩm hạnh thấp kém này, lòng dạ người này hoàn toàn đen tối. Mà Vi Tuấn cũng chỉ lễ phép gật đầu, sau đó vào xe, đạp chân ga một cái, âm ầm phóng đi.
Mạnh Lập Hồng quay lại đại sảnh, còn nghe được những người khác thảo luận thân phận của Lục Linh Bảo, liền đi hỏi con gái lớn: "Thi Văn, người bạn này của con không đơn giản, rốt cuộc có lai lịch thế nào, sao lúc trước con không nói một tiếng?"
"Cậu ấy chỉ là bạn học của con mà thôi." Mạnh Thi Văn thờ ơ trả lời. Nếu Vi Tuấn và Linh Bảo không muốn tiết lộ thân phận và bản lĩnh của Linh Bảo, đương nhiên cô ấy cũng muốn giữ kín như bưng.
"Đương nhiên ba biết là bạn cùng học với con, ba đang hỏi cha mẹ của con bé là nhà nào?” Mạnh Lập Hồng cố gắng kiềm chế, vẻ mặt ôn hòa nói.
"Đúng vậy chị, có khách quan trọng đến, chị không nói cho em biết trước, không phải cố ý khiến bọn em thất lễ ngươi trước mặt bạn học của chị sao?" Mạnh Thi Vũ đứng bên cạnh buồn bã nói.
Lời này khiến Mạnh Lập Hồng vô cùng bất mãn với Mạnh Thi Văn, có khách quý đến, Mạnh Thi Văn lại không nói một câu, nhà lớn như vậy, khó tránh việc sẽ sơ sẩy bỏ quên người ta, thậm chí bất cẩn đắc tội với người ta rồi. Đứa con gái lớn này, thật đúng là lòng dạ bạc bẽo.
"Thi Vũ nói rất đúng, Thi Văn con cũng là con gái Mạnh gia chúng ta, chúng ta đắc tội nhân vật quan trọng, có thể có lợi gì cho con đâu, lần sau trịnh trọng mời người tới, chúng ta nhận lỗi với người ta! Con cũng nói đỡ cho em gái con, tránh để Lục tiểu thư ghét em gái con!" Ông ta không cho cô ấy cự tuyệt, nói.
Mạnh Thi Văn tỏ vẻ trào phúng, không thèm đáp lại câu nào mà đi ra ngoài. Có trải nghiệm không vui này rồi, cô ấy sẽ không để bạn mình đến cái vũng bùn này.
Đảo mắt liền đến thứ hai, thiếu niên có vấn đề Lý Khải tuy đã đến trường, nhưng thật ra không nghiêm túc đi học, mà chỉ ra quán cà phê mạng ngoài trường học cùng đám bạn hỗn láo, bao một căn phòng riêng để chơi game.
Việc chơi game này, đương nhiên thú vị nhất là nhiều người chơi cùng nhau.
"Vận may cuối tuần của tao khá tốt, vào bí cảnh Vụ Trạch hai lần, nhặt được thảo dược cấp cao và một thanh kiếm thượng cổ thượng hạng!"
Một cậu thiếu niên nhuộm tóc vàng, sắc mặt vô cùng tiều tụy hết sức hưng phấn nói.
Hai tháng trước, họ bị game gọi là Cầu Tiên Vấn Đạo mê hoặc, về trò chơi này, đồ họa tinh xảo, tương tác mạnh, hơn nữa không phải cứ có tiền là có thể đi thẳng đến cấp cao nhất, rất thịnh hành ở lớp.
Trong trò chơi có một bí cảnh thần kỳ xuất hiện nhiên, được gọi là bí cảnh Vụ Trạch, chỉ cần qua ải là có thể đạt được trang bị siêu cấp mà có tiên cũng không mua được.
Nhưng với người nhát gan, cái bí cảnh này rất không dễ chơi, vì đi qua cửa xong sẽ gặp phải quỷ và những cảnh tượng kinh dị, thật sự là quá giống thật, rất nhiều người vào cửa liền toát mồ hôi lạnh, nghĩ không gì khó chịu bằng. Đương nhiên, thiếu niên sĩ diện nhất, đứng trước vấn đề này, không ai chịu lép vế ở trước mặt bạn đồng hành của mình. Mọi người cùng nhau đánh trò chơi, trái lại vô cùng kích thích.
Nghe nói vậy, mắt Lý Khải sáng ngời, nhanh chóng bước đến máy tính của đối phương nhìn, bấm thuộc tính của hai trang bị, vừa nhìn liền không ngừng kích động: “Cái này lại là trang bị mẹ nó cao cấp! Vì cái này, tối hôm nay ông đây cũng phải liều mạng!"
Bí cảnh Vụ Trạch kia, tất cả mọi người đã tổng kết ra quy luật. Bình thường người chơi đều phải làm nhiệm vụ hơn mười giờ liên tục trong trò chơi, bí cảnh Vụ Trạch này mới xuất hiện. Vì vậy những cậu thiếu niên này đều thức suốt đêm để làm nhiệm vụ.
"Lại nói tiếp, thật khó chịu, cuối tuần trước đến nhà bạn tham gia tiệc sinh nhật, tao gặp phải một bà điên, nói tao đừng tiếp tục chơi cái trò chơi này nữa, nếu không trong vòng nửa tháng sẽ chết. Nếu không phải vì bị bà điên quấy rối, có lẽ tao cũng qua ải rồi..." Lý Khải thờ ơ nói. Mấy hiếu niên cười ha ha: "Ha ha ha, nghe cũng quá buồn cười rồi, đến bây giờ, chưa nghe thấy ai nói vậy để khuyên người khác đừng chơi game, thực sự là phong cách kì lại"
Hiển nhiên, không ai thèm quan tâm đến lời này.
Ba người chơi game suốt đêm, cuối cùng Lý Khải được như ý muốn, vào lúc rạng sáng, vào được bí cảnh Vụ Trạch.
Cậu ta chật vật lắm mới qua ải, mệt mỏi cả đêm, thần kinh căng thẳng đến cực độ, đột nhiên, một nữ quỷ sắc mặt trắng bệch, thất khiếu chảy máu xuất hiện trong máy vi tính, kèm theo một tiếng rống giận đáng sợ, nữ quỷ liền lao về phía cậu. Sự sợ hãi đột ngột như vậy khiến tim Lý Khải co lại, trong đầu như bị đứt một sợi dây, một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó trước mắt cậu ta tối sâm, cả người liên mất đi ý thức.
Mấy thiếu niên khác thấy Lý Khải ngất xỉu, vội vàng vỗ vỗ cậu ta, nhưng dù võ thế nào, lắc thế nào, không có động tĩnh gì. Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, trong lòng mấy thiếu niên không khỏi sợ hãi. May là tiếng ồn trong phòng thu hút sự chú ý của chủ tiệm game, lập tức giúp gọi xe cứu thương, đưa người đến bệnh viện. Lúc ba của Lý Khải nhận được điện thoại, liền nhanh chóng đi từ nhà tới bệnh viện, Lý Khải đã được sắp xếp đến phòng bệnh, bác sĩ chính còn đang đứng trong phòng bệnh, thấy Lý Bách vội vã chạy tới, sắc mặt không tốt lắm:
"Đến phòng làm việc của tôi nói đi."
Dù Lý Bách giàu có cỡ nào, đứng trước chuyện sống chết đều giống như những người nhà của bệnh nhân khác thôi. Bác sĩ nói đi, hắn liền thành thật đi theo bác sĩ.
"Bác sĩ, tình hình con trai tôi thế nào rồi?" Bác sĩ nhíu mày một cái nhìn ông ta: "Làm một người cha, dù ông bận đến thế nào, tôi nghĩ cũng không đến mức thất trách như vậy chứ?"
Lý Bách lờ mờ cảm thấy bức bách, tuy hắn đưa con trai đến ký túc xá của trường học quý tộc, nhưng lần nào thầy giáo thông báo, không phải hễ gọi là hắn tới sao, sao đột nhiên đã bị mắng vô trách nhiệm? Câu nói tiếp theo của bác sĩ khiến hắn hiểu ra nguyên nhân:
"Con của ông đã bị suy thận suy rồi, ông vẫn để cậu bé thức đêm chơi game? Sợ cậu bé sống quá dài sao?"
Lý Bách bị tức giận đến mộng mịi luôn rồi: "Suy thận ư? Bác sĩ, hay là ông chẩn đoán sai rồi, con tôi tuổi còn trẻ, sao bị suy thận được?"
Bác sĩ đưa kết quả kiểm tra cho hắn: "Ông tự xem đi."
Lướt qua vài tờ giấy, tuy Lý Bách không biết những thuật ngữ chuyên ngành, lại đọc được rõ ràng chữ chẩn đoán bệnh dưới cùng: Hai thận suy kiệt, giai đoạn cuối.
"Không thể nào, ba tháng trước con tôi mới làm kiểm tra sức khoẻ, khi đó đều tốt, sao đột nhiên lại bị suy thận giai đoạn cuối!"
Kẻ có tiền rất tiếc mạng, hiện tại tỷ lệ phát sinh ung thư cao, Lý Bách làm kiểm tra sức khoẻ nửa năm một lần, cũng yêu cầu như vậy với con trai, hắn rất chắc chắn, ba tháng trước con của hắn kiểm tra sức khoẻ, báo cáo không có bệnh gì.
Bác sĩ vừa hỏi, Lý Khải làm kiểm tra sức khỏe toàn thân cũng là ở cơ quan kiểm tra y tế uy tín nhất thành phố S, bác sĩ tự nhủ, có phải mình chẩn đoán sai thật rôi không.
Căn cứ vào các chỉ số trên thiết bị y tế, Lý Khải đúng là bị suy thận, nhưng để đảm bảo, ông ấy vẫn đưa Lý Khải đi kiểm tra.
Nhưng kết quả phân tích vẫn giống nhau, hai thận suy kiệt, đã sang giai đoạn cuối.
"Bệnh này, chúng tôi chỉ có thể khuyên dùng thuốc, để bệnh nhân được sống thoải mái một chút trong thời gian cuối này."
Quy mô bệnh viện này không phải rất lớn, vê mặt kỹ thuật tương đối hạn chế.
"Sao có thể, tôi không tin, tôi muốn chuyển viện! Chuyển tới bệnh viện bệnh viện!"
Trong lúc hỗn loạn, Lý Khải được đưa đến bệnh viện Thánh Phúc. Bệnh viện Thánh Phúc là một trong những bệnh viện lớn nhất thành phố S, ngang với bệnh viện Hài Hoà mà Linh Bảo từng đến, hoàn toàn không giống với bệnh viện phụ cận mà Lý Khải được 120 đưa đến.
Bệnh Viện Thánh Phúc là bệnh viện tư nhân, Lý gia không muốn đi đến bệnh viện công lập phải chen chúc, lúc có bệnh, từ trước đến nay đều chọn Thánh Phúc, vậy nên mối quan hệ với bệnh viện khá tốt.
Lý Khải vừa vào viện, đã được giao cho chuyên gia về bệnh thận có thẩm quyền nhất, chuyên gia đưa Lý Khải đi kiểm tra toàn diện lần nữa. Xem xong các loại hình ảnh và chỉ số, chuyên gia nói: "Chẩn đoán ở bệnh viện lân trước rất chính xác, đúng là suy hai thận giai đoạn cuối, nhưng chỉ cần chưa bước vào giai đoạn nhiễm trùng đường tiểu, bây giờ điều trị tích cực cho con trai ông, vừa tìm kiếm thận tương thích, nếu có thể tìm thận thích hợp, thực hiện phẫu thuật ghép thận, xác suất hồi phục hoàn toàn là rất lớn."
Không hổ là bệnh viện cao cấp nhất, nghe vậy, Lý Bách lập tức thở phào nhẹ nhõm. Tuy không biết tại sao con lại bị suy thận giai đoạn cuối, nhưng chỉ cần có thể chữa, vậy thì không Sao rồi.
"Được, vậy chỉ dùng tốt nhất thuốc để chữa cho nó, mời bệnh viện ưu tiên tìm thận tương thích cho nó, phải dùng bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề!"
Bệnh viện đương nhiên không chối từ.
Nhưng không ai ngờ bệnh tình của Lý Khải đột nhiên thay đổi nhanh như vậy. Sáng ngày thứ hai sau khi nhập viện, bác sĩ đến kiểm tra phòng, liền phát hiện cậu ta bị rối loạn chuyển hóa chất và không thể thải độc, càng tồi tệ hơn chính là, xuất hiện ma sát ngoài màng tim. Kiểm tra sức khỏe toàn diện, liền phát hiện bệnh tình của cậu ta đã xuất hiện hiện tượng nhiễm trùng đường tiểu, đồng thời sinh ra đồng phát vô khuẩn tính viêm màng tim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận