Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 172:
"Chú, chú có nhớ đám chó hôm qua bắt về con nào là của thôn Bạch Đế không?”
Gia đình của họ làm nghề này có sự phân công công việc rất rõ ràng, em trai chủ lò mổ bình thường phụ trách việc bắt chó, giết chó, người con trai này của chủ lò mổ phụ trách việc giao hàng, còn vợ của chủ lò mổ thì phụ trách việc cho chó ăn. Bởi vậy tên thanh niên này mới không biết rõ đám chó nào được bắt từ đâu.
Người đàn ông trung niên mổ chó kia lại có chút ấn tượng với việc này:
"Biết chứ, có mấy con trong chuồng kia, hôm qua ở đó còn bắt được một con chó hoàng thổ rất lớn nữa!"
Chó hoàng thổ, không phải người ngoài kia đến tìm một con chó màu vàng sao, tên thanh niên lập tức câm lấy cái túi lưới đi vê hướng bên đó: "Chủ chó tìm đến rồi, chúng ta mau mang con chó đó đi róc xương lấy thịt, tiêu hủy da đi, tránh gây rắc rối!"
Cậu ta vừa nói vừa dùng túi lưới trùm Đại Hoàng lại rồi kéo ra.
Bọn họ dù sao cũng muốn làm ăn lâu dài, đương nhiên không thể để người ta nắm được thóp trộm chó, cho nên thà rằng lần này không cần đến số tiên kia cũng nhất định phải phủi phui chuyện này cho sạch sẽ.
Linh Bảo thấy vậy, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, cô nhìn hàng rào gỗ nhốt chó rồi đưa ra một quyết định. Có lẽ, cô nên để bọn họ nhận báo ứng sớm hơn một chút.
Thế là, ngay lúc tên thanh niên kia đặt Đại Hoàng lên thớt mổ, lại nghe thấy bên hàng rào gỗ nhốt chó ở góc phòng vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Hai người cùng nhìn về phía đó thì thấy hàng rào gỗ nhốt chó đã bị sập hoàn toàn, năm sáu con chó điên với đôi mắt đỏ au từ hàng rào gỗ bị sập kia lao thẳng về phía bọn họ.
Trên mặt tên thanh niên cùng người đàn ông trung niên đều lộ ra vẻ sợ hãi, lập tức buông đồ vật trên tay rồi chạy ngay ra ngoài cửa.
Phải biết rằng, cái chỗ nhốt mấy con chó kia toàn bộ đều là chó điên, chó dại.
Lúc ấy sau khi bọn họ bắt về cứ nghĩ dù sao cũng là mấy trăm cân thịt chó nên không nỡ vứt đi, còn định giết chung với mấy con chó khỏe rồi bán cùng nhau, ai ngờ đám chó điên đó đột nhiên phá vỡ tung mấy hàng rào gỗ kia.
Nhờ vậy, Chu Đào Đào vừa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng kêu la sợ hãi từ trong đó phát ra, ngay sau đó là một thanh niên và một người trung niên cuống cuồng chạy ra.
Linh Bảo kéo Chu Đào Đàng đứng nép qua một bên, phát hiện ra theo sau bọn họ là một đám chó điên mắt đỏ ngầu, trong nháy mắt hai người đó đã bị đàn chó xô ngã xuống đất.
"Cứu mạng! Cứu mạng!" Tên thanh niên vừa quơ tay chân loạn xạ để chống cự lại với con chó điên đang bổ nhào lên người mình vừa hô to kêu cứu. Một bên khác người đàn ông trung niên kia phản ứng chậm chạp hơn, trên mặt đã bị cắn một nhát kêu la thảm thiết. Chủ lò mổ chó nhìn thấy rõ bầy chó thì cũng hoảng sợ, vội cầu cứu người em họ được mời đến: "Người anh em, nhanh giúp anh giết mấy con chó này với, toàn là chó điên, cắn người thì rắc rối lắm!"
Nghe vậy, những thanh niên lêu lổng hung hăng lúc đầu đột nhiên chạy tán loạn như chim.
Chó điên là chó mắc bệnh dại, nếu bị cắn thì chắc chắn sẽ bị truyên bệnh dại. Loại chó điên này về cơ bản đã mất đi cảm giác sợ hãi, chỉ còn lại bản năng cắn, nếu chỉ có một con, nhiêu người như vậy vẫn có thể đối phó được với nó, nhưng bây giờ có đến năm, sáu con, bọn họ còn không mau trốn đi lẽ nào là chê được sống lâu quá rồi sao?
"Nhanh, mọi người mau đến giúp với!" Người em họ của chủ lò mổ quay đầu lại kêu lên, nhưng kêu xong rồi mới phát hiện ra sau lưng ông ta một bóng người cũng chẳng còn.
Hết cách, hai người chỉ đành cắn răng mà xông lên.
Vì sợ hãi nên chân tay bọn họ càng luống cuống, đám chó điên kia thấy có người tới gân lập tức chuyển mục tiêu tấn công. Hai người bọn họ cũng nhanh chóng bị chúng xô ngã xuống đất.
Hiện trường nhất thời vang lên tiếng chó sủa cùng với tiếng gào thét thảm thiết.
Chủ lò mổ chó dùng hai tay của mình để bịt miệng con chó điên đang tấn công ông ta, tay của ông ta bị răng nanh của con chó cứa cho chảy máu, nhưng ông ta cũng không dám buông ra, con chó đó trực tiếp lao thẳng về mặt ông ta, ngay khi ông ta buông tay ra thì nó sẽ cắn ngay mắt và mũi của ông ta, đến lúc đó cho dù ông ta may mắn không mắc bệnh dại thì cũng sẽ tàn tật suốt đời.
"Nhanh cứu tôi! Xin các cô hãy nhanh cứu tôi với! Tôi lập tức trả chó cho mấy cô!"
Ông ta hét lên với đám người Chu Đào Đào vẫn đang đứng yên tại chỗ.
"Ông cảm thấy bây giờ chúng tôi còn cần ông trả sao?" Linh Bảo chỉ ngón tay về phía Đại Hoàng đang chạy ra nói.
Chu Đào Đào nhìn thấy Đại Hoàng lập tức vui mừng nhào tới, Đại Hoàng nhìn thấy chủ nhân của mình cũng mừng rỡ vô cùng, vừa kêu lên mấy tiếng ô ô sống sót sau kiếp nạn vừa liếm lấy cái tay của Chu Đào Đào.
"Aiya, Đào Đào cậu mau quay lại đi, bên đó có chó điên đó!" Bạn của Chu Đào Đào lo lắng hét lên.
Nào biết cậu ta chỉ là lo lắng uổng công mà thôi, mấy con chó điên đó làm như không nhìn thấy Chu Đào Đào và Đại Hoàng, cho đến khi cậu đưa Đại Hoàng trở về cũng không thèm nhìn lấy một cái.
"Yên tâm đi, cho dù là chó điên cũng không cắn người bậy bạ đâu." Linh Bảo mỉm cười nói.
Tay của chủ lò mổ đã mỏi nhừ rồi, bị chó điên áp đảo, ông ta cũng không dám buông tay, cũng không thể lật người đứng dậy được, ông ta thấy đám Linh Bảo không chịu ra tay giúp đỡ, liền ra sức đánh cược một lần, dùng chân đá vào bụng con chó, nhưng ngay lúc ông ta đang định đứng lên thì đột nhiên lại có một con chó khác nhào tới, cắn một phát đứt luôn lỗ tai của ông ta.
"AI" Tên chủ lò mổ bịt lấy lỗ tai đang chảy máu đầm đìa hét lên thảm thiết, con chó điên kia đã ăn xong lỗ tai của ông ta, lại đảo mắt nhìn về phía cánh tay của ông ta mà táp.
Người em họ của ông ta cũng không khá hơn mấy, trên mặt và tay đều đầy vết thương do chó cắn, ngã bịch xuống dưới đất.
Một nhà bốn người cùng với sáu con chó điên ở nơi đó lăn lộn thành một bãi chiến trường. Mấy người đàn ông ra sức giãy giụa, nhưng vẫn bị thương y như cũ, tiếng kêu la thảm thiết bên tai không dứt.
"Chị Linh Bảo, chúng ta cứ mặc kệ không lo sao?" Chu Đào Đào đã tìm được chó, cho nên có chút không nhãn tâm nói.
"Lo gì mà lo, bọn họ giết chó vô số, sau cùng chết dưới miệng chó cũng xem như chết có ý nghĩa rồi." Linh Bảo thờ ơ nói.
Mấy người Chu Đào Đào nhìn thấy Đại Hoàng đã tìm được rồi thì cũng không xen vào việc của người khác nữa, cũng lên xe ngôi.
"Linh Bảo, bây giờ chúng ta đi sao?" Cậu của Linh Bảo hỏi.
"Đợi chút." Linh Bảo không ngẩng đầu lên, tay thì bấm quyết.
"Chị Linh Bảo đang làm gì vậy?" Một người bạn của Chu Đào Đào tò mò hỏi.
Nhưng mà một phút sau cậu ấy đã bị tình hình trong lò mổ thu hút ánh nhìn của mình, mười mấy con chó cuồn cuộn lao ra ngoài sủa mừng rỡ, nhất thời trong sân trại bụi bốc lên mù mịt.
"Trời đất ơi, sao mà nhiều chó như vậy chứ!" Bạn của Chu Đào Đào hiếu kỳ nói.
"Đám chó này chắc chắn là bị nhốt trong lò mổ đó!" Một thiếu niên khác nói.
"Không phải, quan trọng là tại sao đám chó này lại chạy ra ngoài hết vậy chứ?"
Linh Bảo thì không kinh ngạc chút nào, biểu cảm vui vẻ nhìn chăm chú đám chó đang chạy kia nói: "Chúng muốn về nhà nên đương nhiên phải chạy ra rồi. Nếu như mọi chuyện đã kết thúc thì chúng ta cũng nên về thôi."
Mọi người nhớ đến hành động kỳ quặc lúc nãy của cô lập tức như bừng tỉnh đại ngộ:
"Lúc nãy là chị đã thả chúng ra."
Linh Bảo nhíu nhíu mày, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Xe bắt đầu lăn bánh để lại phía sau tiếng chó sủa inh ỏi cùng tiếng kêu la thảm thiết.
Tên chủ lò mổ và người nhà của ông ta sau cùng cũng không chết dưới miệng chó. Khi họ bị lũ chó điên cắn xé khoảng mười mấy phút, ở bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, cảnh sát tới hiện trường giúp bọn họ đánh chết mấy con chó điên.
Mặc dù mấy tên côn đồ không dám xông lên giúp đỡ nhưng cuối cùng vẫn báo cảnh sát tới.
Từ trong miệng chó cứu mạng được cả nhà tên chủ lò mổ, bọn họ đều đã bị cắn cho máu me bê bất khắp người, mặt mày bị biến dạng hoàn toàn.
"Nhanh, nhanh đưa bọn họ đi tiêm ngừa vắc xin chó dại!" Mấy người cảnh sát lập tức kêu 120 đưa người đến bệnh viện.
Bà chủ của lò mổ chó chạy từ nhà mẹ ruột của mình đến bệnh viện thì nhận được tin dữ. Bác sĩ gọi bà ta đến phòng bệnh và nói:
Chồng con của bà ta cùng với hai người chú đều bị chó mang virus bệnh dại cắn xé nhiều lân, diện tích tiếp xúc của vết thương và virus quá lớn, lại bị thương ở gần vùng đầu và mặt gần hệ thần kinh trung ương nhất. Cho dù có tiêm vắc xin ngừa dại thì khả năng phát dại cũng vẫn trên 80%, bác sĩ báo để cho bà ta chuẩn bị tinh thần.
"Không, không thể nào!" Con trai bà ta ở phía sau cánh cửa nghe thấy tin này thì khó mà chấp nhận được sự thật, lùi lại sau vài bước.
"Chúng tôi tiêm vắc xin rồi, sao lại có thể phát bệnh dại được chứ, tôi không tin! Tôi sẽ lên bệnh viện lớn của tỉnh tìm người chữa cho tôi!" Cậu ta sợ hãi hét lên nói.
Cậu ta hét lên như vậy khiến ba người khác trong phòng bệnh cũng đều biết hết mọi chuyện.
Thời gian ủ bệnh của bệnh dại chỉ có hơn 20 ngày, sau khi phát bệnh thì nhiều nhất cũng chỉ được 10 ngày là sẽ chết, hơn nữa còn giống như một con chó điên, thần kinh co quắp mà chất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận