Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 81:

Chương 81:Chương 81:
Đột nhiên bà cụ Ưng có cảm giác đau rát trên mặt, nhìn cháu gái thứ hai đã biến thành quỷ, mặt xanh răng nanh, móng tay dài nhào xuống mặt bà ta.
Tại sao có thể như vậy, không phải là lúc trước nó không thể chạm được vào bà ta hay sao?
Bà cụ Ưng sợ tới mức hai chân khuyu xuống đất, cố gắng hất đứa cháu gái ma quỷ trên mặt ra nhưng không thể, bị cào tới mức kêu oai oái.
"Tôi muốn giết bà đền mạng!" Cô bé gào thét.
Lúc trước cô bé muốn giết em trai, một mặt là để cho hả giận, mặt khác cũng bởi vì biết được ăn hồn phách của em trai thì có thể gia tăng sức mạnh, để cho cô bé có thể báo thù chính xác kẻ thù của mình. Bây giờ đột nhiên cô bé lấy được sức mạnh đủ để báo thù thì dĩ nhiên cũng không đoái hoài tới việc lúc trước luôn nhằm vào em trai nữa.
"Lục đại sư, xin cô khiến con gái tôi dừng tay, tôi sẽ tới tòa án tố cáo mẹ tôi." Ưng Sa Hải vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng.
Làm một người ba, anh ta không thể tận mắt đứng nhìn con gái vô tội bị hại chết, sau khi chết cũng bởi vì trả thù mà rơi vào kết cục hồn phi phách tán. Mà mẹ của anh ta, cho dù là ngồi tù thì cũng tốt hơn so với bị con gái giết chết.
Linh Bảo đang chuẩn bị rời đi liền xoay người, đánh cô bé bằng một câu thần chú rồi trói cô bé lại.
"Nếu anh đã quyết định đòi lại công bằng cho con gái mình thì cô bé cũng có thể an tâm đi đầu thai được rồi." Một lần nữa cô giải trừ oán khí trên người cô bé.
"Lục đại sư, con gái tôi tiến vào thông đạo Luân Hồi thì sẽ như thế nào?" Vợ Ưng Sa Hải ngân ngấn nước mắt hỏi.
"Tuổi con bé còn nhỏ, chưa từng làm chuyện ác gì, bây giờ xuống thông đạo Luân Hồi với linh hồn sạch sẽ thì kiếp sau sẽ được đầu thai vào một nhà tốt."
Vợ chồng hai người ôm cô bé không nỡ, mặc dù cánh tay mình xuyên qua cơ thể con gái nhưng cũng cố chấp dùng động tác này để biểu đạt tình cảm của họ.
Một lát sau, hai người họ buông cô bé ra rồi nói với Linh Bảo: "Phiên Lục đại sư đưa Bối Bối đến nơi cần đi."
Linh Bảo mở thông đạo Luân Hồi ra, trong nháy mắt con đường tối đen đã nuốt chứng linh hôn của cô bé, rồi nhanh chóng đóng lại giống như chưa từng xuất hiện.
Linh Bảo đưa chứng cứ được thu âm cho vợ Ưng Sa Hải, sau khi lấy tiền thù lao thì quay trở về trường học. Còn về việc khởi tố bà cụ Ưng kia để trả thù cho con gái thì phải dựa vào mẹ của cô bé rồi.
Ngày hôm sau, Linh Bảo nhìn thấy trên một trang báo mạng địa phương một tin tức, một bà lão lớn tuổi ở thành phố S, vì muốn sinh cháu trai nên ra tay giết hại cháu gái ác độc, hiện đã bị cảnh sát bắt đi.
Mặc dù đã làm mờ tên của người trong sự việc nhưng cô nhìn qua nét chữ thì nhận ra ngay người này chính là bà cụ Ưng. Vậy là vợ chông nhà họ Ưng nói được làm được, họ đã báo thù cho con gái của mình.
Buổi trưa từ phòng tự học về, Linh Bảo và Lê Tuyết định tới đối diện cổng trường mua ít đồ ăn, trên đường gặp được Vu Ngải Kỳ. Cô ta vừa thấy hai người lập tức vênh váo ra lệnh:
"Lục Linh Bảo, Lê Tuyết, hai người tới đây mang những chiếc chăn bông này về ký túc xá đi!" Cô ta chỉ vào mấy cái bao lớn bên cạnh chân nói lớn.
Mà ở bên cạnh cô ta có một phu nhân ăn mặc giàu sang cao quý đứng ở bên cạnh, có hai người đàn ông trung niên mặc âu phục giống như là tài xế, còn có một cô gái trẻ tuổi ăn mặc không theo trào lưu, nhuộm tóc vàng, đeo rất nhiều khuyên tai.
Linh Bảo cảm thấy vô cùng buồn cười, cô ta lấy tự tin ở đâu ra mà nghĩ rằng mình và Lê Tuyết phải nghe theo lời cô ta sai khiến.
Vậy nên cô không thèm để ý rồi kéo Lê Tuyết đi về phía trước.
"Đây chính là đồ đạc của đại tiểu thư Thường tập đoàn Tây Sơn, hai người không chuyển đồ chính là coi thường cô chủ Thường hay sao?" Vu Ngải Kỳ cản đường của hai người họ.
"Cậu muốn làm thân với cô chủ gì đó thì tự đi mà chuyển, liên quan gì đến chúng tôi!" Lê Tuyết không khách khí chút nào, tức giận nói.
Nói xong, hai người băng qua đường cũng không hề quay đầu lại.
Mà Vu Ngải Kỳ chạy về phía mấy người kia, áy náy nói: "Dì Trịnh, Thiến Thiến, thật sự xin lỗi, cháu không ngờ hai bạn cùng phòng kia lại không nể mặt cháu như vậy. Cháu đã nói là đồ đạc của đại tiểu thư đoàn Tây Sơn mà họ còn không chịu tới giúp đỡ..."
Thì ra ba của Vu Ngải Kỳ làm việc ở tập đoàn Tây Sơn, còn đại tiểu thư Thường Thiến Thiến năm nay trên danh nghĩa cũng thi đỗ trường đại học F, hơn nữa phòng ngủ đã sắp xếp xong, chính là phòng của mấy người Linh Bảo. Vì vậy, Vu Ngải Kỳ mượn cơ hội nghỉ hè này để làm thân với Thường Thiến Thiến. Hôm nay Thường Thiến Thiến tới trường nhập học nên cô ta tới cổng trường chờ trước.
Đoàn người đưa Thường Thiến Thiến đi học, căn bản không thể ngờ bảo vệ của trường đại học F lại cứng ngắc như vậy, ngay cả xe của nhà họ Thường cũng không cho vào trong sân trường. Vậy là hai xe chở hành lý của Thường Thiến Thiến không có cách nào chở đến dưới tòa ký túc xá của cô ta, nên tạm thời dừng lại ở ngoài cổng trường, chỉ có thể đợi hai người lái xe chậm rãi chuyển đến khu ký túc xá cách cổng trường phía nam bảy tám trăm mét.
Vu Ngải Kỳ định lấy lòng giúp đỡ chuyển hành lý nhưng khi thấy Lê Tuyết và Linh Bảo đi từ cổng trường ra, nhất thời nghĩ ra một cách tốt có thể khiến hai người họ gặp xui xẻo.
Vậy là cô ta lập tức nói với Thường Thiến Thiến, kia là hai cô là bạn cùng phòng của họ, cô ta đi nhờ các cô tới giúp đỡ. Cô ta biết thừa với quan hệ của mình và Lục Linh Bảo cùng Lê Tuyết, cho dù giọng điệu của cô ta có dữ dăn hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không giúp. Cứ như vậy, không phải hai người họ sẽ đắc tội chết với cô chủ Thường Thiến Thiến có lai lịch không nhỏ hay sao. Theo như phong thái bá đạo ở trường trung học của vị tiểu thư này thì tương lai nhất định sẽ khiến cho hai người Lục Linh Bảo sợ xanh mặt.
Quả nhiên, nghe thấy cô ta nói như vậy, Thường Thiến Thiến cười lạnh một tiếng: "Được lắm, đến mặt mũi của tôi cũng không nể, lá gan cũng lớn lắm!"
Linh Bảo không biết gì vê chuyện xảy ra sau lưng mình, từ khi vào thành phố, lúc không có chuyện gì làm thì cô đã học được cách đóng thần thức hoàn toàn.
Bây giờ không giống với mấy trăm năm trước, một phạm vi nhỏ nhưng lại có quá nhiều người qua lại, nhất là ở trường học. Thần thức tự động mở ra phạm vi khoảng hai ba mươi mét là có thể nhìn thấy cả trăm người, nghe được cả trăm người nói chuyện, xì xào khiến người ta rất thấy phiên phức.
Hơn nữa cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có người nung nấu ý định trả thù chỉ vì người khác từ chối giúp đỡ. Lúc cô đi tới con đường ẩm thực phía đối diện thì đã hoàn toàn quên đi chuyện này.
Mà Thường Thiến Thiến là sinh viên mới, chưa quen với đường phố ở trường đại học F, lại bởi vì ông nội cô ta ra lệnh bảo cô ta phải tham gia huấn luyện quân sự nên tạm thời cô ta không rảnh rỗi tìm phiên phức. Vậy nên cô ta chỉ khắc ghi lại sự tức giận vào trong lòng.
Ngày thường Linh Bảo sống một cuộc sống của sinh viên đại học bình thường, một đám người đi học chung với nhau, đối với cô mà nói là một trải nghiệm rất mới lạ. Hơn nữa, cái gì mà đại số, hoán vị và tổ hợp, phân phối xác suất cũng là những trò chơi vô cùng thú vị, mỗi lần thây giáo đặt câu hỏi cô đều đặc biệt tích cực giơ tay dành trả lời. Tan học là có thể quét sạch đồ ăn ngon ở khắp nơi gần trường, cuộc sống này tốt đẹp biết bao nhiêu chứ.
Hai tuần lễ yên lặng trôi qua, hôm nay là cuối tuần, Lê Tuyết cười híp mắt nói với cô:
"Linh Bảo à, gân đây cậu mời mình ăn nhiều đồ ngon như vậy, mình cũng phải báo đáp cậu một lần!"
Đồ ăn ngon, báo đáp, hai chữ quan trọng này khiến mắt Linh Bảo sáng lên, nhưng từ sự thận trọng của thần linh, cô vẫn là một vị thân lâu năm. Cô nói: "Vậy cậu nói xem, cậu sẽ báo đáp mình thế nào?"
"Dượng của mình đến thành phố S làm ăn, nói rằng sẽ dẫn mình đi ăn một bữa lớn, bảo mình có thể dẫn bạn đi cùng. Cậu có đi không nào? Buffet hải sản 1098 một người ở trung tâm thương mại Lâm Ân ngay trung tâm thành phố đó!"
Nghe được cái giá này, Linh Bảo biết ngay chất lượng của bữa ăn lớn này không hề kém, mấy cái thận trọng gì đó lập tức đáp sang một bên: "Vậy nhất định phải đi rồi!"
Lê Tuyết chính xác là con gái một của một gia đình thành phố bậc trung, bình thường không thể nói là trong tay có nhiều tiên, đoán là chỉ dư dả mà thôi. Nhưng cô ấy có một người dượng buôn bán, bình thường thi thoảng cô ấy cũng có nhắc tới, chính là kiểu người có tiên và cũng rất thương yêu cô ấy.
Vậy là, khoảng ba bốn giờ chiều thứ bảy, hai người đi cùng nhau đến cổng nam của trường học rồi gọi taxi đi tới thành phố. Trên đường Lê Tuyết tiện lời nói với Linh Bảo:
"Mình có một người bạn tốt hồi trung học cũng đi cùng, hôm nay vừa hay hai người làm quen một chút."
Hai người vừa đi tới cổng nam của trường học thì thấy có một cô gái cao gầy, mặc một chiếc váy hoa lụa và trang điểm tỉ mỉ đang đứng chờ. Mái tóc xoăn dài cộng thêm đôi giày cao gót nên trông càng trưởng thành quyến rũ hơn sinh viên đại học năm hai bình thường.
Lê Tuyết vừa thấy cô ấy thì hoảng hốt than một tiếng: "Vân Vân, sao hôm nay cậu lại ăn mặc đẹp như vậy, thiếu chút nữa mình không nhận ral"
Bạn cần đăng nhập để bình luận