Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 244:

Chương 244:Chương 244:
Vì thế, Linh Bảo lập tức liên hệ với cục trưởng Chu, bảo anh ta mấy ngày này triệu tập tất cả người tu hành trên sáu mươi tuổi trong cả nước tới Đế Đô tham gia huấn luyện, cô tự mình huấn luyện bọn họ phương pháp mở ra thông đạo Luân Hồi.
Tuy rằng nếu tính cả thời gian trên đường sẽ lãng phí hai ba ngày, nhưng mài đao không làm lỡ việc đốn củi, bọn họ học được một chiêu mở thông đạo Luân Hồi này, hiệu suất tiêu diệt lệ quỷ sẽ tăng cao gấp bội, tổng thể tính ra là vô cùng đáng giá.
"Cố gắng hết sức đề cao phúc lợi của lần huấn luyện này, nếu các người cảm thấy kinh phí không đủ, tôi cũng có thể tài trợ." Cuối cùng Linh Bảo bổ sung thêm một câu. Bây giờ cô có rất nhiều tiền trong tay.
Khóa đào tạo này không chỉ dành cho cô.
Mà hơn thế nó chính là một cơ hội danh chính ngôn thuận để tìm kiếm Thanh Tiêu chuyển thế.
Chuyện Thanh Tiêu chuyển thế, ngoại trừ Hư Hải đã biết, cô cấm tiết lộ cho bất luận kẻ nào. Việc cắn nuốt một vị thần linh chuyển thế cũng có tính hấp dẫn như ăn thịt Đường Tăng trong tiểu thuyết thần thoại Tây Du Ký, nếu tiết lộ ra ngoài, không biết có bao nhiêu người tà môn lệch đạo sẽ có chủ ý với anh. Điều này sẽ mang lại cho anh nhiều nguy hiểm không lường trước được.
Nhưng nếu lấy danh nghĩa huấn luyện triệu tập người tu hành toàn quốc, thì rất khác. Chỉ cần anh ở trong những người tu hành kia, cô có cách có thể phân biệt anh.
Nếu như trước khi anh chuyển thế sắp xếp thích hợp, nhất định anh sẽ là người tu hành, bởi vì chỉ có như vậy chuyển thế mới có ý nghĩa. Chỉ là, chuyển thế của anh có ở trên mảnh đất liên bang hay không, còn phải dựa vào may mắn.
Bất luận thế nào, nó cũng đáng để thử.
"Tiền bối Lục nói gì vậy, sao có thể để cho ngài tự bỏ tiền túi ra chứ. Ngài yên tâm rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để cải thiện tỷ lệ tham gia đào tạo này càng nhiều càng tốt!"
Linh Bảo nguyện ý truyền thụ bí thuật độc quyền của mình, loại chuyện này đối với bọn họ mà nói có trăm lợi chứ không hại, cục trưởng Chu phối hợp rất tích cực, sau khi báo cáo tứ đại gia tộc, lập tức phát thông báo với người tu hành toàn quốc.
Bây giờ là thời đại thông tin phát triển, cả nước gần như hơn 95% người tu hành, bất kể có gia nhập tổ chức chính thức hay không, thông tin của họ đều đã đăng ký nộp hồ sơ, vì thế, tất cả người tu hành trên sáu mươi tuổi trên cả nước, tất cả đều nhận được thông báo huấn luyện từ Cục quản lý các sự kiện thần bí.
Giá vé máy bay hạng nhất đều được chỉ trả, chỗ ở khách sạn năm sao, ăn uống cũng bao trọn gói, còn có cao thủ tiên thiên lục cảnh truyên thụ pháp thuật mới học được, chỉ cần không bế tử quan, ai mà không muốn đi chứ. *
Nhà họ Nguyên ở Đế Đô hôm nay có vẻ hơi khác thường, tất cả người tu hành làm việc bên ngoài đều trở về Đế Đô, tụ tập với nhau ở hoa viên nhà họ Nguyên.
Không vì cái gì khác, mà là lão tổ tông nhà họ Nguyên - Nguyên Thanh Tiêu xuất quan, tính đến nay đã bế quan hơn sáu năm, đương nhiên giúp anh đột phá tiên thiên ngũ cảnh không nói, còn tiến vào tiên thiên ngũ cảnh hậu kỳ, có thể nói là tiến cảnh thần tốc.
Chuyện vui như vậy, tự nhiên là đáng để cả nhà chúc mừng một phen.
Bên trong vườn có yến tiệc, các tiểu bối đều tận hết khả năng của mình đi tìm rượu ngon, chỉ chờ giờ lành vừa điểm, sẽ tự mình tới chỗ lão tổ tông biểu đạt thành ý chúc mừng.
Tuy nhiên, yến hội đã bày ra rất lâu, thời gian cũng đã qua, mọi người vẫn không thấy lão tổ tông xuất hiện, người dưới không khỏi xì xào bàn tán.
Một lão giả tiên thiên tam cảnh từ trong đám lão tổ tông vội vàng đi tới, đưa cho Nguyên Như Bồi một tờ giấy.
Nguyên Như Bồi vừa nhìn, phía trên chính là bút tích của chú nhỏ Nguyên Thanh Tiêu của ông ấy:
"Hủy bỏ tiệc chúc mừng, ta có việc đi tỉnh € một chuyến."
Nguyên Thanh Tiêu là chú ruột của Nguyên Như Bồi, tuổi thực tế còn nhỏ hơn Nguyên Như Bồi hai mươi tuổi, nhưng do bối phận cao tu vi cao, các tiểu bối đều phải gọi một tiếng lão tổ tông, kể cả thế hệ những người lớn tuổi, mặc kệ tuổi tác bao nhiêu, cũng đều phải cung kính gọi anh một tiếng chú nhỏ.
"Đi khi nào?" Nguyên Như Bồi hỏi.
"Nghe Đồng Nhi trong nội viện nói, mới đi hơn một giờ trước, như thể chú út đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức gọi điện thoại cho người đặt vé máy bay cho chú ấy chuyến gần nhất đến tỉnh C. Trông chú ấy rất gấp gáp, gọi điện thoại xong thì lập tức gọi xe đến sân bay."
Nguyên Như Bồi cũng mang một bụng đây nghi hoặc, không biết chú nhỏ mới xuất quan rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, vậy mà sốt ruột muốn đi nơi khác như thế.
Là trụ cột của toàn bộ nhà họ Nguyên, Nguyên Như Bồi vô cùng lo lắng cho sự an toàn của anh, đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi một chút, lại phát hiện điện thoại của đối phương tắt máy, chắc là đã lên máy bay.
Chỉ đành phân phó phía dưới, lão tổ tông hôm nay có việc, đổi ngày yến tiệc. Trong lòng bây giờ một giây trôi qua dài như cả năm, hy vọng máy bay nhanh chóng hạ cánh, để ông ấy gọi điện hỏi cho ra nhẽ.
Tại sân bay quốc tế của tỉnh C, những hành khách với bước chân vội vã liên tục dán mắt vào một trong những cửa ra.
Nơi đó có một người đàn ông cao to mặc một chiếc áo bào tay rộng truyền thống đang đứng, tuổi tác chưa tới ba mươi, tướng mạo giống như một đóa hoa ngọc lan còn đọng nước sau cơn mưa vậy, vô cùng trong trẻo thanh tao. Mái tóc đen dài như mực của anh xõa xuống ngang lưng, nhưng lại không khiến anh hiện lên chút vẻ nữ tính nào, ngược lại trông giống như một vị tiên từ trong truyện tiên hiệp, phiêu diêu thoát tục.
Anh đã đứng ở cửa ra này rất lâu, hành khách trên cùng chuyến bay đã rời đi hết, nhưng anh lại vẫn giống như không biết phải đi đâu, đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia hoang mang.
Chẳng ai biết rằng, người này chính là lão tổ tông Nguyên Thanh Tiêu, người được tôn kính nhất của gia tộc Nguyên tiếng tăm lừng lẫy.
Nhân viên ở cửa ra sân bay nhịn không được đi tới hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi anh có gì cần giúp đỡ không?"
Nguyên Thanh Tiêu lắc đầu, đôi chân dài sải bước đi ra ngoài. Bên ngoài sân bay, xe cộ đi lại tấp nập, anh vẫn như cũ không biết được điểm đến của mình là ở đâu.
Anh đã từng có có một tâm hồn thanh tịnh và trâm lặng, không có bất kỳ thứ gì có thể quấy nhiễu anh tu hành. Nhưng lần xuất quan này, anh đã rất lâu mới lại ngủ một giấc, mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, có một cô bé đáng yêu trắng như tuyết, mái tóc bện thành hai bím nhỏ, được buộc bằng dây tơ đỏ và lục lạc, nhìn qua chỉ mới bốn năm tuổi, hai cánh tay mũm mĩm như ngó sen ôm lấy chân anh, giọng sữa liên tục cất tiếng gọi "Thanh Tiêu, Thanh Tiêu".
Anh thật ra không hề thích trẻ con, nhưng không hiểu vì sao lúc đôi mắt tròn xoe linh động như nai con của cô bé nhìn vào mình, anh lại mềm lòng đến rối tinh rối mù lên, cúi người ôm cô bé vào lòng.
Sau khi tỉnh khỏi giấc mơ, trái tim anh cảm thấy trống rỗng đến khó chịu.
Anh không biết cô bé đó là ai, dường như cũng chưa từng gặp đứa trẻ nào như vậy. Nhưng sau khi cô bé biến mất, trái tim anh liên giống như mất đi thứ gì quan trọng vậy, hoảng hốt, lo lắng và bất an.
Không thèm suy nghĩ nhiều, anh lập tức cho người đặt vé máy bay tới tỉnh C. Nhưng lúc thật sự tới tỉnh C, anh lại không biết bản thân phải làm gì tiếp theo.
Giấc mơ của người tu hành trước nay đều không hề vô căn cứ. Anh có một giấc mơ như vậy ắt hẳn là có nguyên do. Cho dù có vì lòng đạo nghĩa đi chăng nữa, anh cũng sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm một cách dễ dàng.
Không biết phải đi đâu vậy thì anh cứ tuỳ tiện đi loanh quanh vậy, đi khắp cả tỉnh C kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra gì đó.
Lúc chuẩn bị gọi xe, anh mới phát hiện trên người mình hình như không có tiền. Anh mở điện thoại lên, định bụng sẽ gọi người của nhà họ Nguyên ở tỉnh C mang chút tiền tới.
Còn chưa ấn số, Nguyên Như Bồi đã gọi điện tới:
"Chú nhỏ, con là Như Bồi, sao chú lại đột nhiên muốn tới tỉnh C thế?"
"Có chút việc riêng." Anh không biết phải miêu tả như thế nào với người khác nỗi sốt sắng mà đến nay bản thân vẫn chưa rũ bỏ được, cũng không có thói quen nói cho người khác biết suy nghĩ trong lòng mình.
"Vậy lúc nào chú có thể quay vê? Đế Đô bên này có vài buổi huấn luyện do Lục tiền bối tổ chức. Cô ấy không phải người bình thường đâu, tu vi vượt xa đại sư Hư Hải, tổ tiên của ba đại gia tộc khác đều đã gặp cô ấy. Nếu chú tiện thì hãy nhanh chóng trở về tham gia buổi huấn luyện, gặp cô ấy một lân nhé?" Nguyên Như Bồi thăm dò hỏi.
"Ta chưa xác định ngày vê, chuyện của nhà họ Nguyên vẫn cứ do ông lo liệu là được rồi." Nguyên Thanh Tiêu lạnh lùng từ chối lời đề nghị của ông ấy.
Anh không có hứng thú với những chuyện thế tục, cũng lười giao du với những người trong giới tu hành. Tuy tu vi của anh là cao nhất nhà họ Nguyên, nhưng trước giờ lại chưa từng quan tâm tới những chuyện thế tục. Toàn bộ những chuyện thường ngày của nhà họ Nguyên đều giao cho con trai của anh cả là Nguyên Như Bồi giải quyết. Hiện giờ, anh cũng không có ý định thay đổi cục diện này.
Nguyên Như Bồi cúp điện thoại, có chút ngượng ngập, có một người chú nhỏ không thích giao du xã giao như vậy, ông ấy quả thực vô cùng lo lắng.
Trước đây còn có thể lấy việc bế quan ra làm cớ, hiện giờ mọi người đều biết anh đã xuất quan rồi, nếu lần này anh vẫn không tới tham gia hội huấn luyện của tiền bối Lục, nếu ông ấy xử lý không thỏa đáng, sợ rằng Lục tiên bối sẽ nghĩ nhà họ Nguyên không coi cô ra gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận