Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 69:
được?" Linh Bảo ngây thơ hỏi ngược lại.
Chị cả Linh Tú từ mười lăm tuổi đã bỏ học đi làm thuê ở nhà máy, mỗi tháng gửi cho gia đình hơn hai ngàn, mẹ cô cũng nói rất dễ nghe, nói là sợ chị ấy ở bên ngoài dùng tiền bừa bãi, tiết kiệm cho chị ấy, tương lai làm của hồi môn, đương nhiên, trong nhà có lúc khó khăn, cũng sẽ chiếm dụng một chút, nhưng đều là người một nhà mà, cũng không cần so đo nhiều như vậy. Mà từ nhỏ Linh Tú đã được giáo dục phải hiếu thuận ba mẹ, chăm sóc em trai, nên cũng không nghĩ quá nhiều, vẫn luôn gửi tiền cho gia đình. Hầu hết các em gái làm ở nhà máy đều kết hôn rất sớm, hai năm gần đây chị cả cũng có bạn trai, bây giờ về nói chuyện kết hôn, hỏi gia đình có thể cho chị ấy bao nhiêu của hồi môn, mẹ cô lại nói gần đây trong nhà mới mua một chiếc xe hơi, em trai chuẩn bị học trung học rồi, không có tiền. Bảo chị ấy nói với bạn trai, thích mình hay là thích của hồi môn, nếu thật sự không được thì đổi bạn trai khác.
Sắc mặt mẹ Lục cứng đờ, cười gượng nói: "Đứa nhỏ này nói cái gì vậy, chúng ta làm ba mẹ lại đi lừa gạt các con sao? Thực sự trong nhà không có tiền." Ngô Xảo Trân nhìn thấy ý định bọn họ rõ ràng, trâm mặc nói: "Linh Bảo của chúng ta từ nhỏ đã tự mình quản lý tiền tiết kiệm, bây giờ đã mười tám mười chín tuổi rồi, càng không cần các người bận tâm! Tôi thấy tiền của nó cứ để nó giữ mới tốt!"
"Mẹ!" Mẹ Lục ra sức nháy mắt với mẹ mình, Ngô Xảo Trân lại không để ý tới bà ta, tự mình rửa chén, vì thế bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đề tài kết thúc. Buổi chiều, Linh Bảo nhận được điện thoại của chị gái Linh Tú, nói với cô rằng vừa rồi ba mẹ Lục gọi điện thoại cho cô ấy, nói bọn họ muốn mượn tiền Linh Bảo, bảo cô ấy nói giúp.
Hơn nữa, người chị gái Linh Tú này còn quan tâm cô hơn đôi cha mẹ kia. Tuy rằng Linh Tú rất ít khi nhìn thấy Linh Bảo, nhưng biết cô là em gái ruột của mình, thương cô phải lớn lên ở nông thôn một mình, từ lúc có thể kiếm tiền, mỗi tháng cô ấy đều gửi cho em gái hai trăm đồng tiền sinh hoạt, thỉnh thoảng sẽ gửi quần áo cho Linh Bảo, ngay cả điện thoại di động của nguyên chủ cũng là chị gái mua.
Bởi vậy, tình cảm của nguyên chủ và chị gái của mình cũng không tệ lắm. Đối với chuyện chị gái không lấy được của hồi môn, cũng cực kỳ phẫn nộ."Bọn họ trên danh nghĩa là mượn, nhưng chắc chăn sẽ không trả lại cho em. Em phải nhìn thấu đáo một chút, đừng ngớ ngẩn để cho vay tiên, em đi học đại học cũng cần rất nhiều tiền." Linh Tú ở trong điện thoại lo lắng dặn dò. Bản thân cô ấy là chị cả, từ nhỏ được ba mẹ nuôi nấng lớn lên, tận tâm tận lực vì gia đình là chuyện nên làm, nhưng em gái chưa từng ở trong thành phố, còn bị ba mẹ ép buộc như vậy để nuôi dưỡng em trai, đúng là không nói nổi."Chị yên tâm đi, bọn họ đừng hòng lấy được một xu." Linh Bảo cam đoan nói.
Nếu họ đối xử tốt với cô giống như bà ngoại hoặc Linh Tú, cô có thể cho bọn họ mấy vạn, nhưng bọn họ không hề làm tròn nghĩa vụ của ba mẹ, bây giờ vừa nhìn thấy trong tay cô có tiền, lập tức giống như côn trùng hút máu chạy tới, để cho bọn họ được lợi thì cô không phải Linh Bảo nữa. Thấy Linh Bảo nhận điện thoại của Linh Tú, lúc cơm chiều, vợ chồng nhà họ Lục lại nhắc lại chuyện cũ.
"Linh Bảo, con xem bây giờ con giữ tiền tạm thời cũng không có tác dụng gì, có thể cho ba mẹ mượn trước mười vạn được không? Em trai con sắp học trung học, phí chọn trường phải mười bảy mười tám vạn, tiền trong nhà còn thiếu một khoản lớn, thật sự là không xoay sở được!" Mẹ Lục vẻ mặt khó xử nói.
Bà ta cũng không biết Linh Bảo kiếm được bao nhiêu tiền, mười vạn chỉ là nói bừa mà thôi, nếu Linh Bảo không có nhiều như vậy, nhất định sẽ nói. Nếu cô có, họ có thể lấy được mười vạn thì còn gì bằng.
Từ nhỏ Lục Linh Hiên đã được bọn họ cưng chiều lớn lên, thành tích không tốt lắm, nhưng ba mẹ Lục muốn cho cậu mọi điều tốt nhất, dự tính đưa cậu đến trường Nhất Trung thành phố A xếp hạng top 5 tỉnh thành học tập, nhưng hết lần này tới lân khác điểm số càng ngày càng kém, còn ở nơi khác, nên chỉ có thể nộp lệ phí chọn trường cao.
Ngô Xảo Trân nghe lời này lập tức mất hứng: "Trường nào mà đến mười bảy mười tám vạn, Linh Bảo chúng ta học nhiêu năm như vậy, ngay cả số lẻ số tiền này cũng không đến, không phải vẫn thi được vào đại học trọng điểm đó sao! Linh Hiên muốn thi đạt tiêu chuẩn thôi cũng khó khăn, còn cần phải học trường tốt như vậy làm gì?"
"Mẹ, mẹ không hiểu đâu! Đi học không chỉ là vấn đề có thể thi bao nhiêu điểm, mấu chốt là môi trường xung quanh khác nhau, tiếp xúc với những người khác nhau, con trai tương lai phải làm chuyện lớn, Linh Hiên chính là hy vọng của cả nhà chúng ta, làm sao có thể để cho thằng bé học trường bình thường được?" Mẹ Lục có chút ghét bỏ giải thích.
Linh Bảo là một đứa con gái, cho dù thành tích tốt đến đâu tương lai cũng phải gả ra ngoài, đầu tư nhiều hơn nữa cũng cho nhà người khác, làm sao có thể so sánh với con trai được.
"Ai nói tiền của tôi vô dụng, tôi học đại học vẫn phải tiêu tiền." Linh Bảo ăn xong đồ ăn trong miệng, lúc này mới chậm rãi nói.
Ba Lục nhíu nhíu mày, ban ngày Linh Bảo nói lời chống đối, ông ta đã có chút mất hứng, bây giờ thấy cô lại có thái độ như vậy, liền mở miệng nói: "Con học đại học có thể tốn bao nhiêu tiền? Tiết kiệm một chút là được rồi, nếu em trai con không nộp được phí chọn trường thì sẽ không được đi học, đứa nhỏ này, con không thể thông cảm cho ba mẹ một chút sao?”
"Nếu không nộp được phí chọn trường, lại không muốn học trường bình thường, vậy thì không học nữa, đơn giản mà." Linh Bảo tỏ vẻ đương nhiên nói.
Ba Lục hoàn toàn không ngờ tới đứa con gái thứ hai từ trước đến nay luôn nhát gan sợ phiền phức này lại cường ngạnh kiêu ngạo như vậy, nhất thời lửa giận bộc phát, vỗ bàn: "Thái độ của con là sao đây!"
"Thái độ này là, không - cho - mượn..." Linh Bảo không sợ hãi nhìn thẳng vào ông ta.
"Ba mẹ bảo mày đưa tiền thì mày phải đưa! Tao thấy hôm nay phải dạy cho mày biết cái gì gọi là hiếu đạo mới được!" Ông Lục bị cô chọc giận, đứng lên, giơ tay vung về phía Linh Bảo. Tính tình ông ta không tốt lắm, trước kia Linh Tú cũng bị ông ta đánh không ít lần, cho nên trong tiềm thức vẫn rất sợ hãi người ba này. Vừa rồi còn đặc biệt dặn dò Linh Bảo, lúc nói chuyện phải cẩn thận một chút, đừng chọc cho ba tức giận, ông ta sẽ đánh người.
Linh Bảo cũng không thèm đứng dậy, thậm chí một tay còn cầm đũa, một tay kia nắm lấy tay ba Lục, sau đó dùng sức đẩy ra ngoài, cả người ba Lục ngã theo ghế bốn chân chổng lên trời.
Mẹ Lục thét chói tai một tiếng, Ngô Xảo Trân cũng bị hoảng sợ, nhưng thấy Linh Bảo không bị đánh ngược lại còn chiếm thế thượng phong, lúc này mới hơi yên tâm.
Ba Lục khó có thể tin được Linh Bảo lại có sức lực lớn như thế, đứng lên, đỏ mặt khàn cổ mắng: "Con nhóc kia, mày được lắm, dám động thủ với tao!" "Ông động thủ trước mà, đương nhiên tôi phải tự vệ rồi." Linh Bảo thản nhiên trả lời, tiếp tục ăn.
Ba Lục cảm thấy mình bị cô khinh thường, lại muốn xông lên đánh Linh Bảo. Ngô Xảo Trân vội vàng kéo ông ta ra, bị ông ta hất văng ngã ngồi trên mặt đất. Linh Bảo nhíu mày, buông đũa đứng lên, trong ánh mắt mang theo chút lạnh lùng:
"Tôi vốn không muốn so đo với ông, nhưng bây giờ ông lại bất kính với bà ngoại tôi...' Nói xong cô liền giơ tay lên, làm động tác tát trong không khí. Chỉ nghe một tiếng chát vang lên, trên mặt ông Lục xuất hiện một dấu tay, ngay cả khóe miệng cũng chảy máu.
Mấy người ở đây đều ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp phản ứng, Linh Bảo lại "ba';"ba';ba" cách không khí cho ông Lục mấy cái bạt tai. Ông Lục trực tiếp bị cô đánh đến choáng váng, lỗ tai ong ong, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, ông ta bị Linh Bảo đánh, tức giận đến đỏ mắt: 'Mày dám đánh tao!"
Linh Bảo khinh thường nhìn ông ta nói: "Tôi còn có thể đánh ông thảm hơn nữa đấy."
Nói xong, cô lại giơ tay lên tát.
Ông Lục theo bản năng sợ hãi lui về phía sau một bước, chuyện này thật sự quá quỷ dị, rõ ràng nó đứng tại chỗ không nhúc nhích, lại có thể đánh được ông ta, sức lực còn vô cùng lớn.
"Ông cho rằng tôi bán được hai ngàn đồng một tấm bùa, thì chỉ có chút bản lĩnh này sao?" Linh Bảo nhìn lướt qua bọn họ một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười có chút ác liệt, giơ di động ra cho bọn họ xem số dư ngân hàng. "Thấy không? Tôi có rất nhiều tiền, tất cả đều là tôi tự kiếm được." Vợ chồng họ Lục trợn tròn mắt nhìn số trên điện thoại di động: "2,100,378. 15” đếm hai ba lần mới xác định, hai trăm mười vạn!
Nha đầu chết tiệt này lại có hai trăm mười vạn! Hai vợ chồng bọn họ cả đời này cũng chưa từng kiếm được nhiều tiên như vậy!
Trong ánh mắt hai người hiện ra thần sắc tham lam.
Lại không ngờ câu tiếp theo Linh Bảo nói chính là: "Nhưng mà, một xu tôi cũng sẽ không cho các người!
"Mày, mày bất hiếu!" Cuối cùng mẹ Lục cũng phục hồi tinh thần lại chỉ trích cô: "Con có nhiều tiền như vậy, mà ngay cả mười vạn cũng không chịu cho chúng ta, con còn có lương tâm hay không!
"Tôi không có lương tâm đấy!" Linh Bảo vui vẻ cười nói: "Các người có bản lĩnh thì đến cướp tiền của tôi đi, xem tôi làm cho các người thiếu một cánh tay hay là thiếu chân, hoặc là để cho con trai các người thiếu tay thiếu chân cũng được, yên tâm, với năng lực của tôi, cho dù các người báo cảnh sát cũng không tìm được chứng cớ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận